Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 31

"Chủ nhân, người từ lúc nào liền bắt đầu chuẩn bị mấy thứ này vậy?" Liễu Thiên Xảo cầm lấy mũ đầu hổ nhỏ xíu trên bàn lên tay ngắm nhìn.

Tay chủ nhân nàng cực khéo, chung quanh mũ đầu hổ màu đỏ còn có một vòng lông mềm màu trắng mỏng, ngược lại cũng sẽ không nóng.

"Ta tính qua đứa nhỏ của A Hành đại khái là sẽ sinh vào tháng ba năm sau, thứ này phải làm mỏng một chút."

Hỉ Tang quỷ trong tay còn đang thêu mấy phụ kiện nhỏ của hài tử, cũng là bộ quần áo mỏng.

"Cốc chủ nhìn thấy những thứ này nhất định sẽ rất vui." Chính nàng nhìn cũng đang cảm thấy vui chứ đừng nói đến cốc chủ sắp được làm cha kia.

Hỉ Tang quỷ lại lắc đầu buông kim chỉ trong tay xuống: "Chung quy ta là người không may mắn, chỉ là chuẩn bị mấy thứ phụ mà thôi. Mấy thứ chính hãy để bọn họ mua nó cho đứa bé."

"Chủ nhân..."

Hỉ Tang quỷ cầm lấy kim chỉ tiếp tục khâu đồ: "Đứa nhỏ nhà khác đều có mẫu thân chuẩn bị, A Hành tất nhiên sẽ không biết làm những thứ này. Nhưng không thể khiến đứa nhỏ cảm thấy không ai mong đợi nó được, cái gì cũng không chuẩn bị cho nó. Hài tử của A Hành nhà chúng ta làm sao có thể thiếu những vật ngoài thân này chứ."

Hỉ Tang quỷ lẩm bẩm, nàng cũng không đợi người khác trả lời, nói xong tiếp tục thêu đồ của mình.

Liễu Thiên Xảo túm lấy đồ vật trong tay mà không có tư vị, chủ nhân luôn nói mình là người không may mắn, những thứ tân tân khổ sở thêu cũng không muốn trông chờ được dùng trên người trên của hài tử sợ sẽ mang đến số mệnh không tốt cho đứa nhỏ.

"Chủ... Chủ nhân." Ngoài cửa A Tương nhỏ giọng nói.

Tay Ôn Khách Hành đang định gõ cửa còn dừng ở giữa không trung liền nghe được thanh âm của A Tương mới chậm rãi hạ xuống. Ôn Khách Hành lắc đầu ý bảo A Tương không cần nói chuyện, sau đó hai người lặng lẽ rời đi.

Còn không đợi đi ra khỏi sân, liền thấy tiền giấy rơi đầy trời.

"To gan! Người làm loạn trước mặt cốc chủ?"

"Bái kiến cốc chủ! Không biết cốc chủ ở đây nên đã mạo  phạm đến ngài, mong cốc chủ thứ tội!" Khai Tâm quỷ sợ tới mức run lẩy bẩy, hắn quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.

Ai mà biết được đi qua đây còn có thể gặp được tổ tông này cơ chứ, tổ tông này bình thường không phải là sẽ không ra ngoài hay sao? Hôm nay làm sao lại đi tới địa bàn của Hỉ Tang quỷ?

Hỉ Tang quỷ hiển nhiên cũng nghe được động tĩnh bên ngoài nê đã đi ra cửa, hướng nơi này đi tới.

Huyệt thái dương của Ôn Khách Hành bắt đầu dật dật, rải nhiều tiền giấy như vậy! Tiền giấy không phải cũng cần dùng tiền để mua sao? Vẫn nên tịch thu tiền của các ngươi lại, thu nhiều một chút các ngươi cũng sẽ không lãng phí thành như vậy được nữa!

"Sau này mỗi tháng tịch thu thêm chút tiền, tránh cho các ngươi ngày ngày rải nhiều như vậy, rải đến chỗ nào cũng có, còn phải thuê người quét dọn."

Khai Tâm quỷ: ... Cái gì?

"Hắc hắc... Cốc chủ..."

"Nhìn ngươi có vẻ rất vui? Vậy thì thu gấp đôi đi."

Khai Tâm quỷ , A Tương , Hỷ Tang quỷ, Liễu Thiên Xảo: ... Cái này không được tốt lắm đi.

"Hắc hắc."

"Được rồi, đừng cười nữa, lui ra đi."

Khai Tâm quỷ còn muốn giải thích cái gì nhưng còn chưa mở miệng đã bị ánh mắt của Ôn Khách Hành khuyên lui. Ôn điên này khinh người quá đáng, hắn muốn cười sao, còn không phải là công pháp kia! Vốn đã bị bóc lột đã đủ tàn nhẫn rồi, sau lại bị tăng gấp đôi, hắn muốn khóc lớn một trận.

Sau khi Khai Tâm quỷ vừa đi, Liễu Thiên Xảo liền bắt đầu tính toán sau này phải nộp bao nhiêu tiền cho cốc chủ, chắc sẽ là một khoản chi phí lớn không thể giảm bớt.

Hỉ Tang quỷ ngược lại vô cảm, nàng tiền nhiều, lại không có chi tiêu lớn gì, A Hành thu bao nhiêu đối với nàng mà nói quả thực không quan trọng, dù sao về sau cũng đều cho A Hành hết.

"A Hành, ngươi sao lại tới đây?" Cũng không giống như là tản bộ tản bộ đến nơi này.

"Ngày mười lăm tháng bảy bọn họ muốn tấn công Quỷ Cốc, ta muốn cho đám nha đầu thực lực yếu của Bạc Tình Ty tránh đi."

"Những chuyện này ta sẽ an bài, ngược lại A Hành, ngươi càng ngày càng biết lo cho người nhà nha." Hỉ Tang quỷ mặt mỉm cười, tuy nói tiết kiệm như vậy là không cần thiết nhưng chung quy không làm như vậy thì cũng thành bại gia mất.

"A, dù sao cũng phải nuôi sống một nhà già trẻ lớn bé đi. Dì La, ta đi trước đây."

"Đi đi."

Nói lời tạm biệt với Hỉ Tang quỷ, Ôn Khách Hành mới rời khỏi viện tử. Phong cảnh nơi Quỷ Cốc này cũng không tệ lắm, chính là không biết bây giờ A Nhứ thế nào. A Nhứ viết thư nói Đại Vu bảo hắn dưỡng thân thể một thời gian trước đã mới có thể rút đinh ra, cũng không biết hắn tĩnh dưỡng như thế nào rồi.

"Tử Thư, ngươi nhịn một chút."

"Không sao, ngươi ngày ngày giúp ta truyền tin là được." Chu Tử Thư ngồi xếp bằng trên giường.

"Ta vẫn không đề nghị ngươi hiện tại rút đinh, ta sợ ngươi sẽ chịu không nổi." Đại Vu ngồi sau lưng Chu Tử Thư khuyên bảo lần cuối.

Chu Tử Thư lại lắc đầu: "Không được, ta phải đuổi kịp trận chiến ở Quỷ Cốc."

"Cũng không cần, có Diệp Bạch Y đi theo, ta cũng phái người âm thầm xem xét thế cục, thời khắc tất yếu lấy danh tiếng Nam Cương Ma Giáo trợ giúp Quỷ Cốc." Thất gia cũng không đành lòng nhìn bạn thân hiện tại trị liệu, bây giờ mà rút đinh ra Chu Tử Thư sẽ phải chịu khổ nhiều.

Hai người chậm chạp không động thủ, Chu Tử Thư nhìn về phía Thất gia: "Bắt đầu đi, tính mạng thân gia của ta đều ở đó, ta đánh cược không nổi."

"Đều nói hồng nhan họa thủy, nhưng giờ ta thấy lam nhan* cũng không kém." Thất gia cười lắc đầu.

*Nữ là hồng nhan, nam gọi là lam nhan.

Chu Tử Thư cười khẽ, chỉ cần nghĩ đến Ôn Khách Hành, hắn lại thấy vui.

"Được rồi được rồi, biết phu phu các ngươi ân ái. Ô Khê, chúng ta liền toại ý của hắn đi." Thất gia cố ý trêu ghẹo, Chu Tử Thư cũng không biết xấu hổ, ngược lại cười càng thêm vui vẻ.

Đại Vu không có tham dự đề tài, nghe được lời Thất gia nói liền bắt tay truyền nội lực vào, trán Chu Tử Thư trong nháy mắt nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

Bên trong mạch máu giống như vô số đinh nhỏ đang chảy, đâm vào mạch máu hoặc đau hoặc ngứa, toàn thân chỗ nào cũng không thoải mái. Càng thêm khó chịu chính là chỗ đan điền, thứ bị phong tỏa kia cảm nhận được có hy vọng đi ra ngoài, bắt đầu ở trong đan điền chạy loạn, đụng cho câm can của Chu Tử Thư đều run rẩy.

Hơn nữa trời còn nóng, thân thể của Chu Tử Thư đã bị mồ hôi rửa sạch một lần, Đại Vu cũng nhiễm nhiệt khí, bắt đầu đổ mồ hôi.

Thất gia ở một bên lo lắng nhìn, Chu Tử Thư giờ phút này môi trắng bệch không giống người bình thường.

"Tử Thư, Ôn Khách Hành bây giờ còn đang mang thai hài tử của ngươi. Nếu ngươi không chịu nổi, nhóc con kia sẽ gọi người khác là cha, ngươi chịu sao."

Lời khuyên bảo này nói ra Đại Vu nhịn không được mở mắt ra nhìn Thất gia: "Bắc Uyên. Đừng nói nữa."

"Hả? Được rồi." Thất gia lập tức bịt miệng, ngồi xuống ghế bên cạnh làm bộ mình không có ở đây.

Chu Tử Thư thật sự thiếu chút nữa không chịu nổi, hắn quá khó chịu, hắn tình nguyện lập tức bạo thể mà chết cũng không muốn chịu nữa. Chết còn thoải mái hơn thế này!

Nhưng còn có A Hành, còn có hài tử. Nhìn hài tử gọi người khác là cha, nhìn A Hành nhẹ giọng gọi người khác là phu quân hắn tuyệt đối không cho điều đó xảy ra! Y là phu nhân của hắn, hài tử cũng là của hắn, ai dám đụng tới họ hắn nhất định phải băm thây người đó ra.

Vì vậy, đứng lên! Phải đứng vững! Sống lại một đời, hắn không cầu mình có thể sống lâu dài cỡ nào, nhưng chỉ cầu cho thê nhi của mình được bình an, một đời an lành. Hiện giờ thê nhi đang ở nơi nguy hiểm, đừng nói khổ cực bực này, cho dù hắn xuống địa ngục cũng phải từ đao sơn hỏa hải bò ra để bảo vệ bọn họ.

"A Nhứ~" Hắn nghe được thanh âm của A Hành, y đang gọi hắn!

"A Hành!"

"A Nhứ, xem này." Lần này hắn nghe rõ, cũng nhìn thấy rõ. A Hành đứng dưới một gốc cây đào lớn đang vẫy tay với hắn. A Hành cười dịu dàng, bụng phồng lên càng khiến người ta chú ý.

"A Nhứ, ngươi xem, nó đang động."

Chu Tử Thư theo tầm mắt của y nhìn lại, tiểu tử trong bụng đang hoạt động, thắt lưng A Hành run lên. Chu Tử Thư cũng cười theo.

Ở trong mắt Thất gia cũng có chút quỷ dị, rõ ràng vừa rồi còn đau phát run, giờ lại bắt đầu bật cười, chẳng lẽ là đau đến điên rồi?

Đại Vu ở phía sau dùng sức một kích, bảy cái đinh nhao nhao lộ đầu. Thất gia thấy thế, hỏa tốc tiến lên lẹ mắt nhanh rút ra mấy cái đinh. Chu Tử Thư vì không chịu nổi trùng kích lớn như vậy mà ngã xuống.

Đại Vu thở hổn hển nhìn về phía Thất gia, hai người lại nhìn về phía Chu Tử Thư sắc mặt trắng bệch nhưng mang theo ý cười.

"Ôn Khách Hành rất đẹp sao?"

Thất gia lặng lẽ nhìn qua nghe được Đại Vu hỏi, trước mắt lại nổi lên khuôn mặt kia, Đại Vu khẳng định gật đầu: "Tư thể thiên nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro