Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 30

"Đến đó đừng chạy lung tung có biết không? Có chuyện gì hãy bảo A Tương đi làm, đánh nhau thì gọi Diệp Bạch Y, đừng để cho ta lo lắng."

Ôn Khách Hành nghiêm túc gật đầu: "A Nhứ, ta cam đoan không đụng vào nước lạnh, không chạy lung tung, không động thủ, không thức đêm, ăn cơm đúng giờ, thường xuyên vận động, giữ liên lạc với ngươi. Như vậy đã được chưa."

Ôn Khách Hành vừa nói vừa cầm tay Chu Tử Thư, những lời hắn nói, y đều nghiêm túc nhớ kỹ.

"Nếu không đi bây giờ thì lúc nữa phải ở vùng hoang dã qua đêm đi." Diệp Bạch Y cưỡi ngựa, người đã ngồi trên ngựa bao lâu rồi giờ còn không đi được?

A Tương hiểu rõ bọn họ nhất nên đã sớm trốn vào trong xe ngựa ngủ say.

"Vậy mau lên đường đi." Chu Tử Thư mím môi, hắn thủy chung vẫn không bỏ được ý định không muốn cho Ôn Khách Hành đi về Quỷ Cốc.

Ôn Khách Hành do dự lên xe, lại xoay người lại khi được đến cửa. Vẫn là luyến tiếc, lúc trước đã lên kế hoạch tốt nhưng vừa chuẩn bị tách ra cỗ chua xót trong lòng liền không khống chế được.

Chu Tử Thư vẫn chưa xoay người, nhìn Ôn Khách Hành xoay người lại.

"A Nhứ."

"Làm sao vậy?"

"Ngươi... Ngươi phải đến tìm ta đấy." Y chỉ muốn trở về bố trí, không thể để A Nhứ đi nơi nguy hiểm như vậy rút đinh, lại quên mất chuyện rút đinh chính là cửu tử nhất sinh.

"Ừm, Đại Vu rất lợi hại." Chu Tử Thư đi đến bên cạnh xe ngựa giang hai tay, ôm phu nhân của mình vào lòng.

Ôn Khách Hành giơ tay cởi trâm trên đầu cài vào tóc Chu Tử Thư: "A Nhứ, hình như ta chưa bao giờ tặng ngươi vật định tình."

Chu Tử Thư đưa tay che chở y, sợ y từ trên cao trượt xuống: "Ngươi đã sớm đưa ta rồi."

"Hả?" Ôn Khách Hành nghi hoặc, y nhớ rõ hắn chưa từng đưa A Nhứ cái gì.

"Là ngươi và hài tử đấy."

"Quen nói hồ ngôn." Ôn Khách Hành véo mặt Chu Tử Thư: "Vật định tình này ta hôm nay bổ sung, ngươi phải bảo quản nó thật tốt. Nếu ngươi làm mất nó, ta sẽ không cho ngươi ôm ta nữa."

Phu nhân như vậy thật sự là đáng yêu, Chu Tử Thư không đành lòng ở trên cái miệng nhỏ nhắn của phu nhân khẽ hôn xuống một cái: "Ta cam đoan sẽ không làm mất, vi phu luôn ghi nhớ trong lòng."

Thấy hai người như vậy, Diệp Bạch Y không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu đi.

"Được rồi." Được Chu Tử Thư cam đoan, Ôn Khách Hành xoay người tiến vào trong xe ngựa.

"A Tương, ta vẫn luyến tiếc hắn." Xe ngựa chạy được một đoạn, Ôn Khách Hành mở miệng nói.

A Tương buồn ngủ lập tức tinh thần nổi lên: "Luyến tiếc? Luyến tiếc thì chúng ta liền trở về, không cần Quỷ Cốc nữa." Nói xong liền muốn xuống xe.

"A Tương!"

"Ai nha, chủ nhân." A Tương nói xong ngồi trở lại vị trí cũ: "Người luyến tiếc A Nhứ, ta cũng luyến tiếc Tào đại ca nha. Nơi này có Tào đại ca chiếu cố hắn, người cứ yên tâm đi. Tào đại ca chiếu cố người rất tốt."

Chiếu cố người rất tốt, nhưng chính là ngốc. Ngẫm lại nơi này còn có một Tào Úy Ninh ngây thơ, Ôn Khách Hành lại càng thêm lo lắng.

"Sẽ không có việc gì đâu, nhiều lắm là ngủ vài ngày. Phương thuốc của Đại Vu ta đã xem qua, chúng ta hợp lực sửa đổi mấy chỗ phương thuốc kia hiện giờ lại càng hoàn mỹ." Thanh âm của Diệp Bạch Y từ ngoài xe truyền đến làm cho Ôn Khách Hành yên tâm không ít.

"Chủ nhân, chúng ta liền ngủ một giấc đi, khi tỉnh lại là tới nơi rồi." A Tương lấy ra chăn nhỏ, A Nhứ sợ trong xe nóng nên đã đặt một ít đá vào trong gác lửng. Hiện tại ngược lại lại cảm thấy mát mẻ, thậm chí có chút quá mức mát.

A Tương sợ Ôn Khách Hành đá chăn nên đã canh giữ bên cạnh không dám ngủ, thỉnh thoảng giúp Ôn Khách Hành điều chỉnh góc chăn lệch. Mặc dù mọi thứ nhàm chán nhưng nó sẽ không làm cho mọi người buồn ngủ. Ánh mắt A Tương vẫn rơi vào bụng Ôn Khách Hành, nơi này có cháu nhỏ của nàng, A Tương cứ như vậy nhìn cháu nhỏ của nàng cười suốt một đường đi.

Lúc đến Quỷ Cốc sắc trời đã tối, xa phu là người thường, khi đến biên giới Quỷ Cốc Ôn Khách hành liền đuổi người đi.

Hơn nửa đêm chúng quỷ đứng ở đại điện hạ lạnh run, Hỉ Tang quỷ ngồi dưới đường đùa giỡn với một sợi tóc.

Tổ tông ngày nào cũng nháo yêu đương sao lại trở về nhanh như vậy? Bọn họ còn chưa vui vẻ được mấy ngày nữa.

Ôn Khách Hành ngủ thật lâu, lúc này ngược lại không buồn ngủ chỉ là có chút khống chế không được muốn ngáp, lại không thể biểu hiện ra trước mặt mọi người, vì thế chỉ có thể dùng sắc mặt âm trầm áp chế.

Toàn bộ đại điện đều là khí áp thấp bao quanh, chúng quỷ cúi đầu không ai dám nói chuyện.

"Chuyện Ngũ Hồ Minh vây công Quỷ Cốc các ngươi thấy thế nào?"

"Cốc chủ, chúng ta thật sự chưa từng đi ra ngoài." Vô Thường quỷ bị sắc mặt của y dọa tới mức quỳ thẳng xuống đất, chúng quỷ phía sau cũng run rẩy mà quỳ theo. Dì La quay đầu nhìn thoáng qua người ngồi trên ghế cao, rõ ràng tâm tình không tốt.

Huyệt thái dương của Ôn Khách Hành có chút dật dật: "Bổn tọa đương nhiên biết các ngươi không đi ra ngoài. Các ngươi đi ra ngoài sẽ giấu được bổn tọa sao?"

Phía dưới lại là một mảnh yên tĩnh, Ôn Khách Hành nói những lời này biểu tình giống như muốn ăn quỷ, ai dám ở trong lúc này mà nói chuyện chứ. Cốc chủ hỉ nộ vô thường như trước, làm cho người ta mỗi ngày lo lắng đề phòng, sợ câu nói kia không đúng lúc khiến cho Ôn Khách Hành giết luôn.

"Nếu không làm, chúng ta có gì sợ, không bằng nghênh địch?" Vô Thường quỷ vừa nói vừa ngẩng đầu lặng lẽ nhìn biểu tình của Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành chống đầu chợp mắt, không có chút tức giận nào, thanh âm của Vô Thường quỷ lại lớn hơn một chút: "Để cho bọn họ cũng biết Quỷ Cốc chúng ta không phải dễ khi dễ, không phải bọn họ có thể tùy tiện mà vu oan."

"Chúng ta có cần phải phái người giải thích một chút hay không?" Thực Thi quỷ mở miệng, giải thích một chút có lẽ cũng không cần đánh nhau. Bọn họ đánh thì đánh nhưng ở Bạc Tình Ty còn có một đám nữ hài tử đấy.

"Phái người? Ngươi đi sao?" Ôn Khách Hành giương mắt nhìn về phía lão Thực Thi, đối với quyết định này của ông ta y không thích: "Nếu có thể làm được ra tới mức như này thì bọn chúng sẽ không sợ ngươi đi nói, chỉ là sau khi ngươi đi tới đó rồi, khi trở về chỉ còn lại cái đầu của ngươi thôi."

Thực Thi quỷ này là người có nhân tình nhất trong chúng quỷ, lần này nếu như là người khác mở miệng sợ là đã bị Ôn Khách Hành động thủ giết như giết gà trước mặt mọi người rồi. Duy chỉ có người này, Ôn Khách Hành muốn thả cho hắn một con ngựa.

Thực Thi quỷ bị ăn nặng không dám mở miệng, toàn bộ chúng quỷ phía trên đại điện. Diệp Bạch Y khó có được một thân đen đứng ở nơi đó, quan sát động thái của đại điện. Phía dưới những người này dám lộn xộn, Diệp Bạch Y có thể cam đoan cho đầu người nọ chuyển nhà mà không đau.

Tiểu tử này, hù dọa người ngược lại có ý vị đấy. Nhìn những ác quỷ này đều bị y dọa tới sau lưng đổ đầy mồ hôi, sợ là đưa cho bọn chúng con dao, thanh kiếm, bọn chúng cũng không dám động thủ, ngược lại lão già Vô Thường kia nhìn không phải đơn giản.

Diệp Bạch Y cũng để lại thêm một cái tâm nhãn, gắt gao nhìn chằm chằm Vô Thường quỷ thoạt nhìn dễ có vấn đề nhất.

"Bổn tọa mệt rồi, việc này cứ như vậy định, tất cả lui ra đi."

Mọi người ước gì nhanh chóng đi, nghe y vừa nói như vậy, hạ nhân tất nhiên đều nhao nhao cáo lui. Trong điện to lớn như thế này trong nháy mắt chỉ còn lại bốn người.

Liễu Thiên Xảo đỡ Hỉ Tang quỷ đứng dậy, A Tương đỡ Ôn Khách Hành đứng dậy. Ai cũng không nói gì, Ôn Khách Hành đi về phía phòng nghỉ, Hỉ Tang quỷ mang theo Liễu Thiên Xảo đi theo phía sau. Diệp Bạch Y cũng lặng lẽ đi theo.

Trước gương đồng, Ôn Khách Hành ngồi thực ngay ngắn, Hỉ Tang quỷ từ ngoài cửa đi tới, A Tương cùng Thiên Xảo đóng cửa lại.

"Dì La."

"Ở bên ngoài chịu ủy khuất?" Động tác Hỉ Tang quỷ thuần thục cởi bỏ mái tóc bó sát của Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành lắc đầu: "Dì La, trận chiến này phải đánh."

"Ngươi có biết người đứng sau màn không?"

"Ta biết, nhưng nó có ích lợi gì? Ta là một ác quỷ, ai sẽ tin lời ta nói chứ. Còn nữa, đám người kia thật sự là trừng phạt cái ác dương cao cái thiện sao? Bọn chúng muốn những thứ trong kho Võ Khố, vì lợi ích riêng của mình. Rốt cuộc là ai diệt cả nhà họ Trương, đối với bọn chúng mà nói không quan trọng, đây chỉ là một cái cớ của bọn chúng mà thôi."

"Ý ngươi là, họ biết chìa khóa kho Võ Khố ở trên người ngươi?"

Ôn Khách Hành gật đầu: "Người đứng sau màn biết, chỉ là hắn chưa chắc đã biết thứ kia trông như thế nào."

Tóc đã được chải kỹ, Hỉ Tang quỷ đem lược đặt về vị trí cũ: "A Hành, ngươi nói chính là... Triệu Kính?"

Biết có chìa khóa kho Võ Khố, lại không biết trông nó như thế nào, vốn không có mấy người, hiện giờ chết hết rồi cũng chỉ còn lại Triệu Kính, điều này cũng không khó đoán được.

Ôn Khách Hành gật đầu xem như tán thành lời nói của nàng.

"Người này rất biết đùa bỡn lòng người, nếu là đối lập, diệt cỏ phải diệt tận gốc, tuyệt đối không thể lưu lại cho hắn cơ hội phản kích."

Ngày mười lăm tháng bảy, Ngũ Hồ Minh vây công Quỷ Cốc đó chính là tử kỳ của bọn họ. Ôn Khách Hành nhìn mình trong gương, y đang chờ đám người kia đến. Sau cuộc chiến lần này, dù sao cũng phải để cho giang hồ này an sinh trăm năm. Ai cũng không quậy phá được nữa thì tự khắc sẽ an ổn.

Bàn tay Ôn Khách Hành rơi xuống bụng: "Hài tử của ta nhất định phải sinh ra trong nhân gian thời bình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro