Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 27

Chu Tử Thư thành công dùng nửa tháng tiền cơm đổi lấy nội dung mà Diệp Bạch Y cùng Ôn Khách Hành nói chuyện, rốt cục hắn cũng hiểu được trong lòng A Hành đang suy nghĩ cái gì.

Khi Ôn Khách Hành tản bộ trở về đẩy cửa vào phòng thì y nhìn thấy Chu Tử Thư đang giấu một thứ ở phía sau.

"A Nhứ, ngươi làm gì vậy?" Lại còn lén lút nữa?

"Không có, ngươi mệt mỏi rồi đi, hãy mau nghỉ ngơi một lát trước đi, đợi lát nữa ta sẽ ngâm chân cho ngươi."

Ôn Khách Hành đi tới lôi ra thứ Chu Tử Thư giấu ở phía sau: "Cái gì đây?"

"Làm thế nào để giảm bớt sự lo lắng của người mang thai?" phản ứng đầu tiên của Ôn Khách Hành chính là Diệp Bạch Y đem cuộc trò chuyện của y với ông ta nói ra ngoài. Y lại càng hoàn toàn không nghĩ tới lời nói của mình bị Diệp Bạch Y cầm đi đổi lấy nửa tháng tiền cơm, nếu để cho y biết, y phỏng chừng là tức giận nắm lấy bả vai của Chu Tử Thư lay cho hắn mệt thì thôi. Hỏi hắn có thể sống qua ngày hay không, có biết lượng cơm mà Diệp Bạch Y ăn mỗi ngày là bao nhiêu hay không.

"Sao đột nhiên lại xem sách này?"

"Ta đã sớm nghĩ nên xem nhưng vẫn không có thời gian. Thừa dịp tối nay có thời gian, lấy ra xem một chút."

"Diệp Bạch Y nói cho ngươi biết?" Trong nháy mắt xấu hổ qua đi, Ôn Khách Hành thản nhiên ngồi xuống ghế, rất có ý tứ, dù sao hắn cũng biết rồi thì kệ đi.

Chu Tử Thư ngồi xuống nói theo: "Ừm."

"A Hành, đứa nhỏ này quả thật tới có chút đột ngột." Chu Tử Thư lúc nói chuyện nghiêm túc nhìn Ôn Khách Hành: "Nhưng mà, ngươi hãy tin ta. Ta đã sẵn sàng để trở thành một người cha, cho dù là về mặt tiền bạc hay là dạy dỗ, ta đêu sẵn sàng."

Ôn Khách Hành cúi đầu lật xem quyển sách trong tay dưới ánh nến: "Ta tin tưởng ngươi."

Sau đó cảm thấy điều này hắn vẫn không tin, vì vậy y lại ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Ta sẽ cố gắng tin tưởng ngươi, ngươi cũng biết là bây giờ ta đối với mọi thứ đều bất an mà."

"A Hành, ngươi có sợ khi nó xuất hiện không?" Chu Tử Thư hít sâu một hơi, câu hỏi nói ra khỏi miệng mới cảm thấy rất ngốc.

"Nói cái gì vậy." Ôn Khách Hành cười ngắt lời hắn, khép cuốn sách lại đứng lên hoạt động hạ thắt lưng. Mấy ngày nay eo của y mỏi nhừ đên lợi hại, ngồi lâu một chút cũng không được.

"Làm sao ta lại sợ chứ, nó là con của ta và ngươi mà. Hôm nay ngươi thật kỳ lạ."

"A Hành, ta sợ." Kiếp trước rõ ràng chung chăn chung gối lâu như vậy hắn cũng không phát hiện bí mật ẩn giấu của A Hành, rõ ràng những thứ kia bày ra bên ngoài chỉ cần hắn thoáng lưu ý là có thể phát hiện ra được. Ông trời cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu này, nhưng ngay cả lo lắng của A Hành bây giờ mà cũng nhìn không ra, hắn sao lại vô dụng đến như vậy chứ?

Trái tim Chu Tử Thư bị hai loại cảm xúc chiếm lĩnh, một loại gọi là tự trách, một loại gọi là đau lòng. Hắn hận mình ngu dốt, lại đau lòng A Hành hai đời đều bị mình chiếu cố không tốt. Nếu có cơ hội một lần nữa, hắn tình nguyện tìm cho A Hành một người chu đáo hơn mình, A Hành chịu khổ quá nhiều, y cần một người trượng phu chu đáo, mà hắn thì lại không được như vậy.

"Ngươi sợ cái gì?" Ôn Khách Hành cười ra tiếng, nhưng rất nhanh y phát hiện tâm tình của Chu Tử Thư không đúng.

Bộ dáng luống cuống tay chân của A Nhứ đột nhiên đâm vào khiến y đau lòng, nhìn ánh mắt A Nhứ, y đột nhiên có loại ảo giác bọn họ có lẽ sẽ tách ra, đây là kết quả mà y không muốn. Y liền đứng đậy đi lên phía trước đưa tay ôm lấy Chu Tử Thư, lỗ tai Chu Tử Thư thuận thế dán vào bụng y.

"A Nhứ, ngươi suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Mọi người đều nói người mang thai hay suy nghĩ nhiều, sao àm ta cảm thấy ngươi còn suy nghĩ nhiều hơn cả ta vậy?"

"Ta không biết ngươi nghĩ tới cái gì, nhưng ngươi hiện tại cả người tản ra khí tức, làm cho chúng ta rất lo lắng cho ngươi."

"Vui lên được không? Vì đứa bé này và cũng vì ta. Một nhà chúng ta thiếu ai cũng không phải là một nhà."

Chu Tử Thư ôm lấy thắt lưng của Ôn Khách Hành vùi mặt vào bụng y: "Thực xin lỗi, cái gì cũng không giúp được ngươi, còn để ngươi lo lắng, ta quá vô dụng."

"A Nhứ, ngươi là người không phải thần. Ngươi thân mang thất khiếu tam thu đinh, lại phải lo lắng cho ba đứa trẻ ngoài kia, hiện tại còn muốn giúp ta xử lý chuyện của Quỷ Cốc. Bình thường còn phải chịu đựng tính tình thất thường của ta, ngươi đã rất vất vả rồi. Tất cả mọi thứ trong này ít nhiều đều có liên quan đến ta, làm sao ngươi lại nói ngươi không giúp được gì cho ta chứ."

Theo cách nói này của ngươi, bây giờ ta cái gì cũng không làm được, cái gì cũng đều do ngươi lo, mỗi ngày đều tản bộ, ăn cơm, nổi giận vô cớ, bây giờ còn để cho ngươi lo lắng, chẳng phải ta càng vô dụng sao?"

"Kẻ nào dám nói như vậy chứ? Ta nhất định phải lột da hắn." Khí thế trên người Chu Tử Thư trong nháy mắt nổi lên, phảng phất một giây sau sẽ chạy ra ngoài xé nát người nọ.

Đáp lại Chu Tử Thư là một nụ hôn nhẹ nhàng: "A Nhứ, chúng ta là một gia đình, mỗi người ở trong nhà này thời gian khác nhau đều đóng một vai trò khác nhau. A Tương là nữ nhi vui tươi hoạt bát, Thành Lĩnh là nhi tử có trí tiến lên, Tào Úy Ninh là con rể tốt yêu thương A Tương, ta và ngươi đều là gia trưởng trong nhà này, phụ trách trông coi trân bảo của chúng ta, vì bọn họ che mưa che gió. Khi có nguy hiểm, mỗi người chúng ta sẽ đưa ra một mũi tên nhọn để bảo vệ nhà của mình. Vì vậy, không có gì có ích và vô dụng, mỗi một người đều không thể thiếu."

"A Hành, vì sao ngươi luôn có thể nói hai ba câu an ủi người khác được vậy?"

Luôn luôn sao? Ôn Khách Hành cẩn thận hồi tưởng lại khi nào mình còn an ủi hắn, nhưng nghĩ một chút tựa hồ cũng không có, vậy cái câu luôn này có thể từ đâu mà đến chứ?

"Chờ một chút được không? Chờ thêm một chút ta sẽ nói với ngươi tất cả mọi thứ." Chu Tử Thư biết Ôn Khách Hành có thể bắt được vấn đề trong lời nói của hắn, nhưng hiện tại hắn không dám nói, hắn sợ hắn đem những chuyện chưa xảy ra này nói cho Ôn Khách Hành sẽ mang đến phiền toái khác cho y.

"Được, A Nhứ muốn nói khi nào thì nói đi." Tóm lại, trước tiên hãy vui lên.

"A Hành, ta sẽ ngăn cản cuộc chiến đó."

"Cần gì phải ngăn cản, Quỷ Cốc cũng không yếu, chi bằng dẫn bọn họ đến Quỷ Cốc chờ người phía sau màn lộ ra đuôi đi."

"Ngươi muốn làm gì?"

"Bọn họ sống trong yên bình quá lâu thật sự cho rằng mình vô địch ngay cả Quỷ Cốc cũng dám tính kế đi vào. Chi bằng đánh bại nhuệ khí của bọn họ để cho giang hồ này an sinh được vài năm. Ôn Khách Hành sờ sờ bụng. Nhân gian bình yên con của y mới có thể lớn lên trong cuộc sống hòa bình.

"Để cho bọn họ tới đánh? Vậy nhóm người bên dì La..."
"Ta sẽ trở về bố trí."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro