Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 26

Chu Tử Thư lặng lẽ đẩy ra một khe cửa, hắn muốn xem Ôn Khách Hành đang làm gì.

Cửa vừa mở ra đã thấy Ôn Khách Hành mặc trung y, trong tay đang cầm một cây kéo hướng thẳng về phía bụng!

Chu Tử Thư: !!!!

"A Hành!" Chu Tử Thư bị vấp vào cánh cửa mà lảo đảo chạy về phía Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy A Nhứ hô lên một tiếng sau đó là một trận động tĩnh, lúc xoay người lại A Nhứ đã bị ngã bên chân y.

Chu Tử Thư đột nhiên ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy nút thắt trên áo của Ôn Khách Hành, trong nháy mắt hắn hình như hắn đã biết tác dụng của cây kéo.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Ôn Khách Hành càng cảm thấy mình hỉ nộ vô thường, nhìn thấy A Nhứ như vậy lại thấy buồn cười, hơn nữa y cũng không muốn đỡ hắn.

Chu Tử Thư thấy phu nhân cố nén ý cười, cú ngã này của hắn xem ra cũng đáng giá, cảm giác tâm tình phu nhân trong nháy mắt mưa đen tản đi nhanh chóng.

Chu Tử Thư cố ý nằm sấp trên mặt đất không đứng dậy nổi, nói: "Ai ai~ Đau quá, ta cần phu nhân hôn một cái mới có thể đứng lên được."

"Ha ha ha ha ha~" Ôn Khách Hành rốt cục cũng nhịn không được, kéo trong tay vung vẩy khiến cho Chu Tử Thư sợ tới mức nổi lên một thân mồ hôi lạnh, nhưng không dám nhắc nhở mà chỉ có thể chính mình nhìn chằm chằm cái kéo.

Khi kéo được đặt trên bàn, Chu Tử Thư mới lặng lẽ thở ra một hơi.

"Mau đứng lên đi, bị người ta nhìn thấy thì mất mặt chết ngươi." Vì bảo trụ mặt mũi của nam nhân nhà mình Ôn Khách Hành vẫn đi tới đỡ Chu Tử Thư dậy.

"Làm gì có người không có việc gì lại đi nhìn vào phòng người ta chứ." Chu Tử Thư lẩm bẩm đứng dậy, đồng thời theo hướng ngón tay Ôn Khách Hành nhìn lại.

Diệp Bạch Y bưng một chén mì đang ăn dở, tiểu nhị cùng đại phu chạy tới cũng xoay người đi ra đứng ở ngoài hành lang.

Chu Tử Thư: Mua nhà! Nhất định phải mua nhà!

"Ha ha ha ha ha~"

"Vào đi." Cắt đứt tiếng cười thoạt nhìn muốn vang lên lần nữa của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư gọi người bên ngoài tiến vào.

"Đại phu?" Ôn Khách Hành hỏi. Y cũng biết hiện giờ mình quá mức không giống mình, trong lòng luôn lo sợ bất an, phiền não không được. Làm cốc chủ Quỷ Cốc nhiều năm như vậy loại tâm tình này y còn chưa bao giờ trải qua.

Có lúc y còn không khống chế được tính tình, liền hướng về phía A Nhứ mà nổi giận. Hỉ nộ đều viết trên mặt, hoàn toàn không khống chế được.

Diệp Bạch Y không có khách sáo như hai người kia, một tay bưng bát mì, tay kia trực tiếp bắt mạch cho Ôn Khách Hành.

"Ưu tư quá nặng, ngươi mỗi ngày đều nghĩ cái gì vậy?"

Đúng là quái nhân, thoạt nhìn cái gì cũng có thể đoán ra được.

Ôn Khách Hành muốn nói lại thôi, cuối cùng qua loa từ bỏ: "Ta không biết, nhưng luôn hoảng hốt không chịu nổi."

"Ngươi hẳn là biết." Nếu y thực sự không biết thì tại sao y luôn lo âu?

Chu Tử Thư xua tay ý bảo tiểu nhị cùng đại phu đi ra ngoài, hai người cũng thức thời đi ra ngoài còn tiện tay giúp đóng cửa phòng lại.

"Ngươi không thích hài tử sao?"

"Ta làm sao có thể không thích."

"Vậy tại sao ngươi không nói, nếu ngươi không thể nghĩ ra, đứa bé này rất có thể vì sự lo âu của ngươi mà sẽ không giữ được." Diệp Bạch Y buông bát xuống, nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành, mặc dù người không nhìn ông ta nữa nhưng ông ta cũng không dời tầm mắt.

"A Hành, rốt cuộc làm sao vậy?" Chu Tử Thư trong lòng cũng sốt ruột.

Hắn chưa bao giờ biết người mang thai trong lòng sẽ phiền muộn như vậy, thậm chí cũng không biết người mang thai sẽ hỉ nộ vô thường. Bởi vì kiếp trước A Hành mang thai cũng như ngày thường, hắn chưa bao giờ thấy y vì mang thai mà cùng bình thường có gì khác nhau, mỗi ngày vẫn tươi cười như trước. Thậm chí ngay cả nôn ói hắn cũng chưa từng thấy qua. Bây giờ hắn không biết gì về vấn đề này.

Chu Tử Thư sống lại một đời, trong mắt hắn, Ôn Khách Hành hiện tại chính là một tiểu hài tử, hắn có tâm chiếu cố tiểu phu nhân của hắn nhiều hơn, muốn đọc thêm sách để tìm hiểu một chút, nhưng hiện tại lại có A Tương và Trương Thành Lĩnh ở trong phủ Triệu Kính về sau lại có người giả mạo Quỷ Cốc, hắn bận rộn lo  những thứ này, ngay cả thời gian đọc sách xem xem cũng không có.

"Ngươi đi ra ngoài trước." Diệp Bạch Y ăn xong miếng mì cuối cùng đem chén rỗng đưa cho Chu Tử Thư.

Tốt xấu gì cũng là đại phu, luôn có lý do làm như vậy, Chu Tử Thư nhận lấy bát rồi cũng đi ra ngoài.

"Trong lòng thai phu bất an lag bình thường, nhưng bởi vì bất an này dẫn đến suy nghĩ nhiều mới là thứ ta muốn biết. Ngươi đang nghĩ gì vậy? Hoặc là ngươi đang sợ cái gì?"

"Ta có cái gì phải sợ?" Ôn Khách Hành ra vẻ chính định kéo ra một nụ cười.

"Ngươi có, ngươi còn chưa tu được đến trình độ gạt được ta đâu."

"Vậy tại sao ta phải nói cho ông?"

"Bởi vì ta thông minh hơn các ngươi, ta có thể tìm được giải pháp."

Ôn Khách Hành: ...

"Ngươi là đang lo lắng chuyện Ngũ Hồ Minh vây công Quỷ Cốc? Hay là đang lo lắng về việc A Nhứ của ngươi rút đinh?" Y không nói Diệp Bạch Y chỉ có thể tự mình đoán.

"Ngươi nói cái gì?!"

"Thì ra ngươi không biết. Ngũ Hồ Minh quyết định vào ngày mười lăm tháng bảy vây công Quỷ Cốc. Hôm qua ta tình cờ nghe thấy Chu Nhứ nói chuyện này với người khác, giống như là liên quan đến việc hắn sẽ rút đinh."

"Đại Vu..." Ôn Khách Hành trong miệng thì thầm. Cùng A Nhứ đàm luận chuyện này hẳn là Đại Vu.

"Hình như người đó tên gọi như vậy."

"A Nhứ sao không nói với ta rằng Đại Vu đã đến." Chẳng lẽ là bởi vì có nguy hiểm cho nên mới gạt y không để cho y lo lắng sao?

"Nhưng tại sao mỗi ngày ngươi đều nghe lén được tin tức cơ chứ?" Người già sao lại có sở thích kỳ lạ như vậy.

"Ta chỉ là vừa vặn đi ngang qua mà thôi." Diệp Bạch Y trợn mắt lên nói không chút cảm giác về việc mình nghe nhiều về góc tường nhà người khác như vậy có cái gì là không đúng.

Người này không bị người khác dùng bao tải đánh chết ném xác nhất định là bởi vì võ công quá cao, ông ta hẳn là nên cảm tạ một thân công phu này của mình.

Ôn Khách Hành lắc đầu, người này tuy rằng luôn có chút hành vi không đáng tin cậy, nhưng người chung quy cũng không tệ.

"Có một góc tường ta thật sự muốn nghe thêm một chút."

"Cái gì?" Vẫn còn có việc mà ông ta không nghe được sao? Việc về Quỷ Cốc và Thiên Song ông ta cũng đều nghe được hết rồi.

"Rốt cuộc là ngươi đang lo lắng cái gì?"

Tay của Ôn Khách Hành theo bản năng sờ về phía bụng: "Chẳng qua là không biết nên nuôi nó như thế nào mà thôi."

"Một thân tội nghiệt hai tay máu tươi như vậy ta thật sự có tư cách làm cha của nó sao? Ta sợ ta dạy không tốt nó, lại sợ dạy nó quá tốt. Sợ có một ngày khi nó biết được ta làm những chuyện kia liền chạy đến hỏi ta, ta nên trả lời như thế nào? Máu dính trên tay ta cũng không phải tất cả đều là người có tội. Ngươi nói xem, ta nên làm cái gì bây giờ."

"Ta nói, ngươi nên đi ngủ."

"Gì?" Ôn Khách Hành không rõ, y đang nói chuyện đứng đắn nhưng lời nói của Diệp Bạch Y sao nghe được lại không đứng đắn rồi.

"Ôn Khách Hành, đầu tiên ngươi cho nó một sinh mệnh, nó nên cảm tạ ngươi. Nhưng nếu ngươi cho nó sinh mệnh lại không có can đảm gánh vác trách nhiệm làm cha, như vậy nó oán ngươi chính là đáng đời ngươi."

Ôn Khách Hành cúi đầu không nói một lời, Diệp Bạch Y đi lên phía trước: "Không có người thập toàn thập mỹ, nếu có, vậy người này nhất định là có vấn đề lớn. Làm cha mẹ cũng không có ai là hoàn toàn hoàn hảo, nếu ngươi tận lực gánh vác trách nhiệm này, vậy nó sẽ không có tư cách oán ngươi."

"Ôn Khách Hành, ngươi không phải là một người tốt, nhưng ngươi sẽ là một người cha tốt, hãy tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của ta." Diệp Bạch Y xoa xoa tóc Ôn Khách Hành lại bị Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm cũng không buông tay.

Ông ta được gọi xuống núi cũng là muốn tham gia vây công Quỷ Cốc, đám ngu xuẩn kia bị người lợi dụng cũng không biết, ngược lại đồ vật nhỏ của Quỷ Cốc này có chút thú vị.

"Cho nên cứ yên tâm tiêu tiền đi. Một người cha tốt không được đo bằng tiền." Ông ta đã nhìn thấy cơm của Ôn Khách Hành, bởi vì không cùng cấp bậc với y, cho nên ông ta lựa chọn làm bộ không nhìn thấy Ôn Khách Hành, tự mình trở về phòng ăn.

Vừa nghe xong lời này, Ôn Khách Hành liên tục lắc đầu: "Không được, không được, sau này trong nhà sẽ có bốn tiểu hài tử cần nuôi, A Tương còn phải lập gia đình, của hồi môn chính là một khoản lớn, Thành Lĩnh còn phải cưới vợ, sính lễ cũng lại cần không ít. Mặc dù có tiền, nhưng cũng không thể giống như trước đây."

Diệp Bạch Y: ... Quên đi, vẫn là tự mình ra ngoài ăn đi. (Cụ Diệp khuyên đứt lưỡi con Ôn vẫn tính toán chi li, thương cụ 😊))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro