Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 17

Khi thuyền vào bờ, cảm xúc của mọi người đều có chút phức tạp.

Cũng không biết có phải là nguyên nhân ngày ngày cùng Chu Nhứ thức đêm hay không, A Tương luôn cảm giác mặt chủ nhân đều tái nhợt đi không ít.

"Đem Thành Lĩnh đưa đến chỗ Triệu Kính, ta bồi ngươi đi tìm Đại Vu." Ôn Khách Hành ỷ vào ưu thế chiều cao, dùng tay kéo đầu Trương Thành Lĩnh.

Trương Thành Lĩnh không muốn đi, cậu nhóc cúi đầu không muốn nói chuyện. Cuối cùng dứt khoát ôm lấy Ôn Khách Hành: "Ôn thúc, con không muốn đi."

"Sẽ gặp lại nhau thôi, ngươi ở nơi đó phải chăm chỉ học tập, không chừng ngày sau chúng ta còn phải dựa vào ngươi." A Nhứ không nhận, y cũng không có biện pháp, chỉ có thể lên tiếng an ủi tiểu hài tử. Nhưng với sự hiểu biết của y về những người này, chỉ sợ cuộc sống sau này của Thành Lĩnh sẽ không quá dễ chịu.

Trương Thành Lĩnh được Chu Tử Thư đưa đến phủ Triệu Kính, Ôn Khách Hành và Quỷ Cốc cắt đứt liên lạc quá lâu, y cần biết những người này đã làm gì khi mình không có ở đây.

Chắc chắn y không thể trở về, cũng không cần trở về. Bởi vì y vừa vào thành, liền nghe được uy danh của Quỷ Cốc.

Được lắm, vừa nghe đến vụ lưu ly giáp lại thêm vụ Quỷ Cốc diệt môn, nghe rất náo nhiệt.

Chẳng lẽ thật sự có quỷ từ Quỷ Cốc đi ra gây chuyện? Nghe nhiều, Ôn Khách Hành cũng phải hoài nghi.

"A Tương, ngươi trở về xem một chút, nhớ an trí tốt Tào Úy Ninh."

Ôn Khách Hành ngồi bên cửa sổ, nhìn đám người trong võ lâm lui tới phía dưới, ai nấy đều ăn mặc sáng sủa.

A Tương cũng lắc đầu: "Không muốn, ta sẽ mang huynh ấy cùng trở về."

Ôn Khách Hành nghi hoặc ngẩng đầu, nha đầu này gan không nhỏ, không sợ tiểu tử kia biết chuyện sao?

"Chủ nhân, ta muốn đánh cược một lần." A Tương cắn răng, nàng cũng không biết kết quả sau này như thế nào.

"Nếu huynh ấy không ghét bỏ, chủ nhân đừng phản đối chuyện của chúng ta, được không?"

Không ghét bỏ, thật sự có người không ghét bỏ thân phận Quỷ Cốc sao?

"Hà tất phải như thế, cứ giấu diếm là được rồi. Đợi sau khi thành thân, ta sẽ tìm cho ngươi một trấn nhỏ làm nhà mẹ đẻ."

"Chủ nhân, tính tình ta không có việc gì là có thể giấu diếm cả đời. So với ngày sau oán nhau, chi bằng... Chi bằng liều mạng một phen, như vậy trong lòng ta cũng dễ chịu hơn nhiều."

"Nếu... Ngươi thua thì sao?"

"Vậy thì mỗi người một phương, thừa dịp ta cũng không thích huynh ấy nhiều lắm." A Tương hạ quyết tâm rất lớn mới nói ra những lời này.

Đây là nha đầu Ôn Khách Hành tự mình nuôi lớn, y làm sao có thể không biết điều này đại biểu cái gì. Cái gì cũng không phải là y không thể, sợ là sớm đã không thể tách đôi này ra được rồi.

Tào Úy Ninh ngày sau nếu cưới vợ, nha đầu này nhất định sẽ đi đến náo loạn mất.

"Sẽ không, uống canh Mạnh bà xuống bụng rồi, tóm lại sẽ quên thôi. Nếu vẫn không thể quên thì lại uống thêm bát nữa." Có lẽ là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Ôn Khách Hành nên A Tương vội tiếp lời.

"Ngươi xem nó như là nước đường đấy à!" Ôn Khách Hành túm lấy lỗ tai A Tương: "Ngươi cứ đi thử đi, mọi chuyện về sau có ta lo."

Tóm lại không thể để A Tương uống thứ kia, nếu tiểu tử Tào Úy Ninh kia không biết tốt xấu gì, liền trói người về Quỷ cốc. A Tương nói rất đúng, một chén canh Mạnh Bà luôn có thể chặt đứt tiền trần của hắn. Người mà nha đầu nhà ta coi trọng thì chỉ có nha đầu nhà ta mới có thể không cần, không cho phép hắn không cần trước.

Có chủ nhân ở đây, nàng luôn an tâm. Trong mắt nàng, chủ nhân luôn luôn là tất cả.

"Chủ nhân~"

"Mau đi đi." Ôn Khách Hành thanh âm có chút khàn, thời tiết này càng ngày càng nóng, ngược lại làm cho y có chút không thở nổi.

"Vậy A Tương đi đây."

"Đi đi, đi đi." Ôn Khách Hành không kiên nhẫn mà đuổi nha đầu này đi.

"Haiz~"

Thời tiết này thật đáng ghét, làm cho người ta vô duyên vô cớ hay bực dọc.

Không hiểu sao cứ luôn phiền não, bảo Ôn Khách Hành lấy quạt ra quạt liều mạng, quạt quá nhanh lại làm cho đầu y có chút choáng váng, trong lúc nóng nảy, quạt trong tay bị ném vào cửa.

Đi tới bàn rót vài ngụm nước trà lạnh, phiền não trong lòng khó khăn lắm mới ngăn trở về được, lại hít sâu khắc chế, cảm xúc Ôn Khách Hành mới có thể ổn định lại được.

Nhưng y vẫn nhìn cái gì cũng không vừa mắt, phối màu trong phòng này đều làm cho y sốt ruột nổi giận. Ôn Khách Hành chưa bao giờ bị say nắng nên bây giờ lần đầu tiên cảm nhận được uy lực của say nắng, y vẫn là nên đi gặp đại phu đi.

Lúc đi ngang qua cửa không quên nhặt lên chiếc quạt bị vứt bỏ, khi y đi ra khỏi cửa lại có bộ dáng ôn nhuận quân tử, không nhìn ra người này vừa mới ở trong phòng mình phát hỏa lớn như vậy.

Đi tới cầu thang, Ôn Khách Hành liền bị bạch y nhân dưới lầu hấp dẫn ánh mắt. Không có hắn, người này thật sự có thể ăn, hơn nữa ăn rất ngon...

Một chén cơm đặt bên miệng lại buông xuống liền toàn bộ nuốt vào bụng, bên cạnh những chén bát đã được ăn hết chất đống đầy bàn.

Rất không chịu thua kém, bụng Ôn Khách Hành theo đó kêu lên.

Ai~ Vẫn là nên lấp đầy bụng trước đi.

Bởi vì không phải là giờ cơm nên nhà bếp làm việc cũng nhanh, đồ ăn Ôn Khách Hành đã đặt hết lên bàn nhưng người phía sau còn chưa muốn rời đi.

Thức ăn trước mặt hương thơm xông vào mũi, màu sắc mê người, nhưng Ôn Khách Hành nhất thời lại không có khẩu vị.

Xoay một phương hướng, đối diện với bạch y nhân có lượng cơm kinh người kia, Ôn Khách Hành trong nháy mắt cảm thấy thức ăn trước mắt là trân quý khó có được. Vừa mới cầm đũa lên, bạch y nhân kia liền buông bát đũa xuống muốn đi.

"Công tử công tử, người vẫn chưa trả tiền."

Ôn Khách Hành lần thứ hai bị thanh âm hấp dẫn qua, tiểu nhị ngăn cản bạch y công tử vừa rồi, bạch y công tử kia cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu nhị.

Đi thẳng đến bàn Ôn Khách Hành ngồi xuống.

"Mời ta ăn cơm, ta thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi."

Người nam nhân này...

Y ngược lại còn không biết Quỷ Cốc cốc chủ y có nguyện vọng gì mà mình không thể thực hiện.

"Nếu ta không mời thì sao?" Ôn Khách Hành cười đùa mở quạt ra, người này nhìn đứng đắn, ngược lại muốn nhìn xem hắn tiếp lời như thế nào.

"Vậy ngươi cứ đói đi."

"Không có ngươi, ta không thể ăn được sao?" Người này thực lực không kém nha. Ôn Khách Hành trong lòng mơ hồ suy đoán, y vừa rồi đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị người này nhìn thấy.

"Ngươi không phải đã thử rồi sao?"

"Tiểu nhị, tính tiền." Ôn Khách Hành đem túi tiền bên hông ném cho tiểu nhị.

Diệp Bạch Y liếc y một cái: "Cho quá nhiều rồi."

Nói xong ông ta lại cầm đũa tiếp tục ăn.

"Ngươi còn có thể ăn được?" Thế gian này quả thật có kỳ nhân.

"Ngươi có ăn hay không."

"Ăn ăn." Ôn Khách Hành sờ sờ bụng bắt đầu réo lên mà nói.

Chu Tử Thư trở về liền thấy phu nhân nhà mình tựa vào ghế sờ bụng, trước mặt còn có một nam nhân xa lạ.

"A Hành, sao lại xuống đây?" Chu Tử Thư trong lòng ghen tuông, đi qua liền thay Ôn Khách Hành xoa bụng.

Diệp Bạch Y đối diện ngẩng đầu nhìn hai người một cái, tiếp tục gặm cơm: "Nam nhân của ngươi sắp chết rồi."

Ôn Khách Hành: ...

Chu Tử Thư:... Nói rõ ràng như vậy, là đang chuẩn bị ra tay cướp người hay sao? Ngươi nghĩ nhiều rồi! Gia chẳng những không chết, mà còn phải sống lâu hơn ngươi!

Ôn Khách Hành tựa như có cảm giác vững vàng đè chặt lại nắm đấm của Chu Tử Thư.

Diệp Bạch Y ngẩng đầu lần nữa, nhìn về phía bàn tay hai người đang nắm chặt: "Ngươi đánh không lại ta."

Ôn Khách Hành: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro