Phần 16
Trải qua chuyện này, Chu Tử Thư rút ra được kết luận nên dịch dung cho Trương Thành Lĩnh, vốn định dịch dung cho toàn bộ mọi người nhưng Ôn Khách Hành dẫn đầu phản kháng, Chu Tử Thư chỉ có thể bỏ qua.
Hai người trước nửa đêm lăn qua lăn lại trên giường, ngày hôm sau mặt trời lên đến ba sào vẫn còn ở trên giường ngủ.
Ôn Khách Hành nhíu mày từ trong ngực Chu Tử Thư lăn ra ngoài, nhấc chân đá văng chăn trên người, lần này thoải mái, mới tiếp tục ngủ.
Cũng đúng, trời tháng năm quả thật nóng, Ôn Khách Hành đá chăn là có nguyên nhân.
Đặt chăn trên bụng Ôn Khách Hành phòng ngừa cảm lạnh, Chu Tử Thư đứng dậy đi nhìn mấy đứa nhỏ.
Ba đứa trẻ đang ngồi trên bàn bên ngoài thấy Chu Tử Thư đi ra đôi mắt liền sáng lên.
Mệt rồi, lại không có cơm.
"Chu Nhứ, chủ nhân đâu?" A Tương trông ngóng nhìn về phía sau Chu Tử Thư.
"Còn đang ngủ." Chu Tử Thư quay đầu A Tương nhìn trở về: "Muốn ăn cái gì?"
A Tương phảng phất nhưu là nghe được chuyện kinh khủng gì đó, hận không thể hiện tại chạy về phòng giả bộ ngủ: "Lại là... Ngươi nấu ăn sao?"
Trương Thành Lĩnh nhìn về phía hai người: "A Tương tỷ tỷ, tối thiểu sư phụ hiện tại có thể đem cơm nấu chín, đồ ăn tuy rằng không được như ý, nhưng có thể ăn được. So với chúng ta, quả thật tốt hơn rất nhiều."
Thành Lĩnh nói quả thật không sai, thời gian dài như vậy, ngoại trừ Chu Tử Thư, những người còn lại bọn họ ở phương diện nấu cơm quả thật không có tiến bộ gì.
A Tương ngược cũng có chút cơ bản, dù sao ở bên ngoài nàng còn phải hầu hạ Ôn Khách Hành. Nhưng cũng chỉ là nướng lương khô, nếu thật sự vào bếp nàng sẽ không biết đâu.
Sau khi đặt đồ ăn đơn giản lên bàn, Ôn Khách Hành mới ngáp ngủ đi ra, tóc xõa xuống lại bị Chu Tử Thư mang về.
Ngồi trước gương đồng, Ôn Khách Hành không nhịn được buồn ngủ.
"Sao lại mệt mỏi như vậy?" Chu Tử Thư khom lưng hôn lên khóe miệng Ôn Khách Hành, sủng nịch véo véo má y.
Ôn Khách Hành cong môi cười, ôm lấy eo Chu Tử Thư: "Bởi vì muốn ngủ với A Nhứ."
Ngón tay xuyên qua sợi tóc của Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư mím môi. Trên giường tên là A Nhứ, bên ngoài cũng là A Nhứ, mặc dù biết A Nhứ chính là mình nhưng hắn vẫn không thoải mái. Vẫn nên sớm nói cho Ôn Khách Hành biết tên của mình đi.
"A Hành, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?" Ôn Khách Hành đứng lên, không khỏi nhảy lên người Chu Tử Thư, giống như một con gấu ôm người vậy.
Chu Tử Thư: Để lần sau nói vậy...
Chờ cho hai người đi ra ngoài thì ba đứa nhỏ đã bắt đầu thử câu cá.
Chu Tử Thư một lần nữa đi làm cơm, không biết có phải là ảo giác của A Tương hay không, nàng luôn cảm giác cơm này so với bọn họ vừa mới ăn còn ngon hơn.
Thuyền hoa này sắp cập bờ, điều này có nghĩa là Trương Thành Lĩnh sẽ phải rời đi. Dọc theo đường đi mặc kệ Trương Thành Lĩnh kiên trì như thế nào, Chu Tử Thư vẫn không buông miệng, tiến vào bờ, sau này bọn họ có thể thật sự không gặp lại nhau nữa.
Sau khi ăn cơm xong, A Tương hiếm khi thấy chủ nhân đứng bên cạnh thuyền, đang muốn tiến lên bồi dưỡng tình cảm với chủ nhân thì lại thấy Chu Tử Thư cầm một cái áo choàng mỏng khoác lên người Ôn Khách Hành.
Được lắm tên gia hỏa kia trên người hai người này giống như có kết giới vậy, phòng bị A Tương khó có thể tiến lên.
"Thật muốn lưu lại đứa nhỏ này? Trương Thành Lĩnh đứa nhỏ này cũng không tồi."
"Hắn nên kế thừa Trương Ngọc Sâm, mà không phải của ta."
Ôn Khách Hành hé miệng, tay không tự giác bắt lấy áo choàng khoác trên người: "Đám người kia cũng không phải thứ tốt gì."
"Rốt cuộc vẫn là danh môn chính phái trong mắt thế nhân, cũng sẽ không quá đáng. Trương Thành Lĩnh nếu muốn kế thừa Trương Ngọc Sâm, ngày sau không tránh khỏi phải tiếp xúc với những người này."
Danh môn chính phái cho nên sẽ không quá đáng? Vậy tà ma ngoại đạo trong mắt thế nhân thì sao?
Lòng bàn tay Ôn Khách Hành sớm đã kín một tầng mồ hôi mỏng: "Nếu như... Đứa bé này có liên quan đến Quỷ Cốc thì sao?"
"Vậy thì càng phải để nó ở lại."
Thân hình Ôn Khách Hành nhoáng lên một cái, Chu Tử Thư lập tức tiến lên đỡ người lại: "Gió này có lạnh sao?"
Ở trong lòng A Nhứ, những cái gọi là danh môn chính phái này cho dù có xấu đi nữa cũng không vượt qua được đám tà ma ngoại đạo của Quỷ Cốc y, phải không? Ôn Khách Hành đè nén sự khó chịu trong lòng, hỏi: "Tại sao?"
"Quỷ cốc tàn bạo, mỗi người đều khát máu, đứa nhỏ này ở nơi đó sống không nổi. Quỷ cốc và nhân gian định sẵn là không dung hợp, người bình thường vào Quỷ Cốc sống không nổi, người của Quỷ Cốc đến nơi này cũng chưa chắc có thể thích ứng, cho nên hai bên duy trì nguyên trạng mỗi người đều an hảo là tốt nhất."
"Vậy... Vậy nếu người của Quỷ Cốc đi ra thì sao?"
"Vậy chắc là lại là một trận gió tanh mưa máu rồi nhưng..." không liên quan gì đến ta.
Lời Chu Tử Thư muốn nói còn chưa dứt đã bị Ôn Khách Hành che miệng lại.
"Đủ rồi, ta đi xem A Tương một chút."
Ôn Khách Hành tâm tình không đúng, Chu Tử Thư muốn đuổi theo lại bị Ôn Khách Hành ném tới một câu trấn trụ: "Đừng đi theo, sẽ ảnh hưởng đến giao tình của chúng ta."
Chu Tử Thư sững sờ trong chớp mắt, suy nghĩ kỹ hơn nữa cũng được, hắn đi theo bên người, A Tương luôn có chút lời không dễ nói ra.
A Tương cũng là kỳ quái, chủ nhân đến phòng nàng, lại không nói một tiếng nhìn ấm trà ngẩn người.
"Chủ nhân, người không vui sao?" A Tương xách ấm trà thay cho Ôn Khách Hành một chén nóng.
"A Tương, Tào Úy Ninh có biết ngươi là người ở đó không?"
Tay A Tương đang rót trà bỗng run lên, biểu tình trên mặt cũng có chút cứng ngắc: "Ai nha chủ nhân, người hỏi cái này làm gì, hiện tại vui vẻ không phải là được rồi sao? Quản việc sau này làm gì cơ chứ."
Loại chuyện này, đương nhiên là không biết. Nếu biết, đoạn tình cảm này của bọn họ chắc hẳn cũng phải chấm dứt.
Ánh mắt Ôn Khách Hành lại để trống rỗng: "Đúng vậy, loại người như chúng ta, nghĩ tới cái gì gọi là sau này chứ. Giả bộ lâu như vậy, ngay cả mình là cái gì cũng quên mất rồi."
Ôn Khách Hành thanh âm cực nhỏ, A Tương không biết y nói cái gì nhưng nàng cũng biết không phải là chuyện tốt gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro