Phần 14
Dưới sự yêu cầu kịch liệt của Ôn Khách Hành, năm người lại một lần nữa đi đường thủy.
Y muốn thổi tiêu cho A Nhứ vào ban đêm, điều này có thể làm giảm bớt nỗi đau của hắn. Nửa đêm thổi tiêu thực sự rất quấy rầy người dân, vì vậy đường thủy sẽ trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
A Tương thuê một chiếc thuyền hoa trơ mắt nhìn Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư vào cùng một phòng.
"A Tương tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?" Trương Thành Lĩnh cũng nhìn thấy, nhưng cậu cảm giác rất bình thường, sư phụ cùng sư nương đương nhiên phải ở chung một chỗ rồi.
A Tương lắc đầu: "Tào đại ca, huynh ở phòng kia đi, phòng kia đã được dọn dẹp qua rồi."
Kết quả là Trương Thành Lĩnh lại bị ném tại chỗ.
Phong cảnh trên hồ này ngược lại không tệ, chính là nha đầu A Tương này vì sao lại không mang theo người nấu ăn tới đây?
Năm người ngồi quanh bàn bên ngoài mà phát ngốc.
"A Tương, ngươi định ăn gió uống nước hồ sao?"
"Chủ nhân, đây là chuyện ngoài ý muốn. Ta đang đi tìm người nấu đồ ăn nhưng trên đường lại gặp Thiên Xảo tỷ tỷ bảo ta đi xem náo nhiệt, trở về liền quên chuyện này..."
"Nha đầu ngốc nhà ngươi! Thiên Xảo dắt ngươi đi xem náo nhiệt, ngươi lại tùy tiện đi theo xem sao?" Như thế nào một chút tâm nhãn cũng không được, hơn phân nửa là Hỉ Tang quỷ lại làm chò chơi Hỉ Tang đi, tràng diện chém giết kia quá mức nguy hiểm! Thật sự là liều mạng!
A Tương mím môi không dám nói chuyện.
"Sư phụ, con đói rồi." Trương Thành Lĩnh nhỏ giọng nói thầm.
"Ai là sư phụ ngươi." Chu Tử Thư lập tức phủ nhận, hơn nữa còn mang ghế dựa sát đến gần Ôn Khách Hành vài phần.
Phu nhân biết nấu cơm, hơn nữa còn nấu rất ngon, nhưng phu nhân không nói, vậy thì hắn cũng sẽ không lên tiếng.
A Tương đau lòng vỗ vỗ vai Trương Thành Lĩnh: Không có việc gì, tin tưởng chính mình.
Tào Úy Ninh cũng vỗ vỗ bả vai Trương Thành Lĩnh, hai người đều là người cần cố gắng, chắc là đang tìm con đường đồng cảm cho nhau.
"Phu nhân có đói không? Ta sẽ đi mua thức ăn."
Ôn Khách Hành nhìn mặt sông mênh mông, lại nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Chu Tử Thư. Ngươi sợ không phải là đang lừa ta đi, giữa rừng núi hoang dã này đi đâu mua đồ ăn?
"Quên đi, ta đi làm." Tốt xấu gì cũng là người nuôi A Tương lớn lên, nấu một bữa cơm còn không phải là quá dễ dàng sao.
"Ta đi hỗ trợ!" Chu Tử Thư lập tức dính lên.
"Ta, ta cũng đi." Tào Úy Ninh sau đó đuổi theo.
Trương Thành Lĩnh đương nhiên không thể tụt lại phía sau, trong nháy mắt trên ghế chỉ còn lại A Tương.
A Tương bĩu môi: Các ngươi ngược lại vội vàng đi, hai người kia lại không nhất định muốn các ngươi đi theo đâu.
Nhưng nơi này chỉ còn lại một mình nàng, trái phải không có việc gì làm, lại đứng dậy dứt khoát đi theo.
Vừa mới đi được ba bước, A Tương thần sắc biến đổi, chân đạp ván thuyền bay lên trời, tóc buông xuống, ám khí tự phát xẹt qua.
Lúc hạ thân xuống đất, trong tay nàng đã cầm thêm cây roi, phía sau là âm thanh ám khí cắm vào ván thuyền.
Mấy đạo thân ảnh rơi xuống thuyền, trang phục ăn mặc rách nát, vừa nhìn đã biết là người của Cái Bang.
Người tới còn chưa đứng vững, liền nghênh đón một thanh thái đao. Đao kia phi tới khí thế hùng hổ, người tới khó khăn tránh thoát.
Ôn Khách Hành nhân lúc này đi tới bên cạnh A Tương, Chu Tử Thư cũng theo sát phía sau.
"Trương gia cô nhi đâu?" Tên cầm đầu mặc rách rưới, trong tay cầm một cái nạng hỏi.
Ôn Khách Hành đánh giá A Tương một phen mới đen mặt trả lời: "Đây là thái độ của các ngươi đối với ân nhân?"
"Trương tiểu công tử chẳng lẽ không phải bị các ngươi trói lại sao?"
"Trói lại? Ngươi bị mù à? Ngươi có bị trói không?" Nàng muốn tiến lên liền động thủ, đối với người như vậy cần gì phải giảng lễ nghĩa.
Trương Thành Lĩnh phối hợp duỗi tay chân, tỏ vẻ mình không bị ép buộc.
"Vậy đa tạ chư vị nghĩa sĩ đã đưa Trương tiểu công tử đến đây, chặng đường còn lại Cái Bang nguyện ý làm thay."
"Cũng không cần, có người hứa hẹn người khác phải đem đứa nhỏ này mang đến cho Triệu Kính rồi, các ngươi nếu muốn tìm đứa nhỏ này, có thể đi tìm Triệu Kính." Ôn Khách Hành ngữ khí bình thản, nghe qua rất tôn kính người khác.
Nhưng động tác lại kém chút ý tứ như vậy, lắc quạt, cằm khẽ nâng lên.
"Con đường kế tiếp, chúng ta cũng có thể mang theo."
"Để cho tiểu công tử nhà họ Trương đi theo các ngươi ăn uống như ăn mày sao? Ngươi có biết xấu hổ không?"
"Vị công tử này, chúng ta có nên nghe ý tứ của Trương tiểu công tử hay không."
"Ngược lại ta nhiều miệng, ngươi đi hỏi xem nhóc đó có muốn đi theo các ngươi hay không."
"Ta không muốn, ta muốn đi theo sư phụ." Ôn Khách Hành vừa dứt lời, Trương Thành Lĩnh liền khẩn cấp trả lời, sợ chậm một giây sẽ phải đi theo đám người này.
Trương Thành Lĩnh thập phần kiên định, tên cầm đầu nhóm cái bang cũng không phải kẻ ngốc, xem ra không thể hào bình mà mang người đi được rồi.
"Trương tiểu công tử bị gian nhân mê hoặc, mau đem Trương tiểu công tử trở về."
Đối với việc này, Ôn Khả Khả cười nhạo một tiếng: "Lừa không được thì muốn cướp, thật sự là một lũ mặt dày."
Đối phương đánh tới, Ôn Khách Hành cũng không yếu thế, y ngược lại còn chưa sợ qua ai, đánh liền đánh thôi.
Ôn Khách Hành còn chưa ra tay, đã cảm giác trên vai đã bị đặt lên một bàn tay, còn chưa kịp phản ứng, bàn tay này liền dùng sức ném y đẩy ra phía sau đám người, rời xa chỗ này.
Chu Tử Thư từ bên hông lấy ra một thanh kiếm, nghênh đón đám ăn mày kia.
A Tương cũng đẩy Trương Thành Lĩnh bên cạnh ra sau: "Chủ nhân, nhìn tốt hắn."
Trương Thành Lĩnh bị đẩy tới cùng Ôn Khách Hành hai mặt nhìn nhau, do dự vài liền yên lặng giang cánh tay bảo vệ Ôn Khách Hành ở phía sau.
Ôn Khách Hành: ... Các ngươi có phải là có hiểu lầm gì với ta không?
Nhưng y cũng vui vẻ thanh nhàn, cầm quạt vỗ vỗ tay Trương Thành Lĩnh: "Buông xuống đi, không mệt sao?"
Trương Thành Lĩnh cố chấp lắc đầu: "Ôn thúc, người đừng đi ra."
Tiếng rơi xuống nước không ngừng vang lên, hai người không tham gia đánh nhau, nhưng cảm thấy thanh âm này còn có chút dễ nghe.
"Chủ nhân!"
"A Tương!"
Trương Thành Lĩnh chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu xanh, từ khóe mắt mình lấp loáng qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro