Phần 12
(Kiếp trước ở trong rừng)
Hắn sẽ cưới ta? Động tác công kích của Ôn Khách Hành chậm lại, hắn rõ ràng cái gì cũng không làm, cũng phải chịu trách nhiệm?
"Tại hạ tên Chu Tử Thư, là mệnh quan triều đình, nếu lời nói là giả, công tử có thể đi kinh thành tìm Hoàng thượng làm chủ."
Thì ra là người của triều đình, đôi mắt này của mình thật đúng là biết chọn mà...
"Nói với ta những điều này để làm gì?"
"Tại hạ công vụ quấn thân, phải mất ba ngày mới xử lý được. Đây là đồ biểu chưng cho thân phận của tại hạ, giờ giao cho công tử bảo quản, ba ngày sau tại hạ nếu không xuất hiện, công tử có thể dựa vào vật này mà đi bái kiến Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt tại hạ. Chu Tử Thư từ trong ngực móc ra một viên ngọc bội. Ngọc bội này chính là ngọc bội gia truyền, người triều đình phần lớn là nhận ra.
Trong tay bị nhét ngọc bội, Ôn Khách Hành còn chưa kịp phản ứng gì cả. Người này thành thật như vậy?
A Tương sau khi nghe nói cũng khiếp sợ không thôi, trên đời này thật đúng là có người cái gì cũng không làm nhưng bởi vì nói hai ba câu mà phụ trách.
Bọn họ không biết chính là Chu Tử Thư kiếp trước cũng chỉ thành thật một lần như vậy mà thôi.
(Hiện tại)
Khi Thất Khiếu Tam Thu Đinh sắp phát tác, Ôn Khách Hành đã ngất xỉu rồi.
Cũng may thuốc trong cơ thể hắn đã giải nên có thời gian giúp phu nhân xử lý.
Nhưng mà ăn khổ rồi. Chu Tử Thư đau lòng vuốt ve hai má Ôn Khách Hành rồi đặt lên trán y một nụ hôn.
Cho dù bị quấy rầy, Ôn Khách Hành cũng không có nửa điểm phản ứng, Chu Tử Thư từ trong chăn đi ra, tính toán đi nơi khác áp chế cái đinh.
Một lần nữa sửa sang lại chăn cho Ôn Khách Hành, đối diện với dấu vết hắn lưu lại ở giữa cổ phu nhân. Khóe môi Chu Tử Thư cong cong lên, hắn lại cúi xuống hôn môi Ôn Khách Hành nhỏ giọng nói: "Vất vả rồi."
Sau đó mới sờ sờ tóc Ôn Khách Hành, đi đến chỗ trường kỷ ngồi thiền.
Đêm nay Ôn Khách Hành ngủ cực kỳ không thoải mái, mới đầu mơ thấy mình ngồi trên một tảng đá lớn, tảng đá lớn đang chạy, xoay người liền bị đau, cái này đã rất huyền huyễn. Phía sau lại mơ thấy bị tảng đá lớn đè lên khiến cho y không tài nào thở nổi.
Lúc tỉnh lại càng quá phận, toàn thân tựa như lại một lần nữa bị đá đè, kể cả một ngón tay cũng không thể động đậy nổi. Rõ ràng rất đói, cổ họng lại không phát ra âm thanh, mắt khô khó chịu.
"Khụ khụ~" Ôn Khách Hành phí sức hắng giọng, cửa liền truyền đến tiếng động.
Chu Tử Thư bưng thức ăn đi vào, thấy Ôn Khách Hành đã dậy. Hai người nhìn nhau một lát, Ôn Khách Hành có chút không kịp phản ứng người này là ai.
A? Đây là A Nhứ đã bỏ lớp dịch dung ra? Ôn Khách Hành nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp này đã gặp qua một lần, quay đầu nhìn tường. Những gì đã làm ngày hôm qua bây giờ đều hiện lên hết trong đầu y.
Chu Tử Thư cúi đầu cười, bưng cháo đi đến bên giường.
"Ăn chút cháo đi, nằm mơ cũng kêu đói bụng." Chu Tử Thư đặt cháo lên ghế bên cạnh, đưa tay nâng Ôn Khách Hành dậy.
Kỳ thật Ôn Khách Hành muốn A Nhứ đi gọi A Tương, nhưng vừa nghĩ đến trạng thái này của mình chỉ cần không ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện gì. A Tương dù sao cũng là đại cô nương, vào xem sẽ không tốt.
Nhưng y đã quên, y không đi tìm A Tương thì A Tương cũng sẽ tới tìm y.
Ôn Khách Hành vừa mới được đỡ dậy, cánh tay mình còn chưa đỡ lên thắt lưng, cửa liền truyền đến thanh âm của A Tương.
"Chủ nhân chủ nhân, người đã tỉnh chưa."
Ôn Khách Hành liều mạng lắc đầu, Chu Tử Thư gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Ôn Khách Hành vừa mới thở phào nắn bóp thắt lưng, chỉ thấy Chu Tử Thư ghé vào mặt, ngón tay chọc chọc hai má.
Ồ, hiểu rồi.
"Ngươi tháo dịch dung khi nào vậy?" A Tương ở bên ngoài, Ôn Khách Hành không dám lớn tiếng nó chỉ có thể nhỏ giọng hỏi, bộ dáng thật là vui vẻ.
Chu Tử Thư véo mặt Ôn Khách Hành một cái: "Tối hôm qua ta bỏ, phu nhân ghét bỏ thứ xấu, hôn cũng không cho hôn."
Phải... Không? Ôn Khách Hành không nhớ rõ mình đã nói lời này, nhưng A Nhứ cũng không giống như người biết gạt người.
A Tương vốn định đẩy cửa đi vào, cố kỵ phòng còn có người khác, liền nhẫn nại ở cửa chờ, cũng may nàng cũng không đợi quá lâu.
Trong nháy mắt cửa mở ra, ánh mắt A Tương từ hưng phấn chuyển thành nghi hoặc cuối cùng là không thể tưởng tượng nổi.
A Tương chỉ ngón tay vào Chu Tử Thư, còn chưa nói gì đã bị Chu Tử Thư đẩy ngón tay sang một bên.
"Ngươi, ngươi ngươi... Ngươi là ai?"
"Chu Nhứ."
"Cái gì?!" A Tương gõ đầu vòng quanh nhìn Chu Tử Thư: "Chủ nhân sẽ không tùy tiện tìm người đến lừa ta đi."
"Y còn đang ngủ, ngươi có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, hôm nay bọn ta muốn đi dạo phố, ta qua hỏi chủ nhân có muốn đi cùng hay không thôi." A Tương ngược lại cũng không rối rắm việc Ôn Khách Hành tỉnh hay chưa tỉnh mà rất thành thật nói.
"Bọn ta?" Hắn biết Ôn Khách Hành muốn biết bên trong đám này gồm có những ai.
"Ta với Tào đại ca."
Chu Tử Thư đã có thể cảm giác được sự tức giận trong phòng liền nhanh chóng rút túi tiền từ bên hông ra ném cho A Tương: "Mang theo Thành Lĩnh, chỗ này đều là của ngươi."
"Cô nương ta thiếu..." Tiền sao?
A? Rất nhiều kim đậu. Tuy rằng nhiều, nhưng ở chung với Tào đại ca hình như vẫn rất có sức hấp dẫn.
"Ta còn giúp ngươi khuyên chủ nhân ngươi đồng ý chuyện của các ngươi."
"Thành giao!" Sợ hắn đổi ý, A Tương xoay người bỏ chạy: "Trương Thành Lĩnh! Ra ngoài thôi!"
"Trước khi trời tối hãy trở về." Chu Tử Thư ở phía sau bổ sung, nếu trời tối không trở về, Ôn Khách Hành sợ là muốn lột da tiểu tử kia, cho dù có Trương Thành Lĩnh đi theo cũng không được.
"Biết rồi."
Lúc Chu Tử Thư trở về phòng, Ôn Khách Hành đã bắt đầu tự mình ăn cháo, bên giường còn có mãnh vỡ của thìa, tuy vậy nhưng hình ảnh này nhìn vào vẫn rất mỹ.
"Lại tức giận?" Chu Tử Thư nhặt mảnh thìa bên giường lên.
"Ngươi nói Tào Úy Ninh kia có cái gì tốt? Họ mới biết nhau bao lâu chứ? Tại sao ngươi cũng bị mê hoặc?"
"Được rồi, chúng ta không phải cũng mới có quen biết được bao lâu sao." Chu Tử Thư cố gắng làm cho Ôn Khách Hành yên tâm, không ngờ lại nhấc tảng đá đập vào chân mình.
Ôn Khách Hành cảnh giác nhìn về phía Chu Tử Thư: "Đúng vậy."
"Nhưng thuốc là do ta nhầm lẫn." Ôn Khách Hành chán nản.
"A Nhứ, ngươi tìm cho ta cái bình nhỏ hôm qua đi." Tuyệt đối không phải là y ngửi lầm, trong đó khẳng định có môn đạo.
Cái bình nhỏ này sớm đã không biết chạy đi đâu rồi, lại thêm một trận giày vò tối hôm qua, Chu Tử Thư thật vất vả mới ở dưới gầm giường lấy ra một cái.
Ôn Khách Hành lại mở bình rỗng này ra.
Vận khí của A Nhứ quả nhiên so với y tốt hơn rất nhiều, bình này hương vị có chút không đúng.
Duỗi một ngón tay, chọc vào đáy chai, trượt vào thành chai, và sau đó bỏ tay ra.
Ôn Khách Hành cẩn thận quan sát bột phấn trên tay, đầu tiên là nhìn sau đó là ngửi, lúc chuẩn bị cho vào miệng thì bị Chu Tử Thư ngăn lại.
Ôn Khách Hành nghiến răng nghiến lợi nói: "Tìm được nguyên nhân rồi!"
Vừa hô vừa không quên xắn tay áo: "Phía dưới đáy bình chính là xuân dược thật, phía trên phủ một tầng giả! Khẳng định là tiểu nhị sợ bị trách cứ, nên mới đem thuốc trong hai cái bình này trộn lên."
Làm hỏng chuyện tốt của ta. Ngươi xong rồi!
Ôn Khách Hành giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị đau nhức ở thắt lưng kéo trở lại trên giường.
"Đừng giận nữa." Chu Tử Thư véo một cái khuôn mặt đang thở phì phì của Ôn Khách Hành, đối với kết luận Ôn Khách Hành đưa ra rất là không thể tưởng tượng nổi.
Hắn vốn tưởng rằng Ôn Khách Hành nhầm thuốc, dù sao phu nhân nhà hắn vẫn có chút mơ hồ. Nhưng không nghĩ tới, lần này thật sự không phải là vấn đề của phu nhân.
"Ai! Ta vẫn còn tức giận, nhưng ta không có biện pháp giáo huấn hắn." Ôn Khách Hành tự đem chăn che đầu lại.
Chu Tử Thư đêm chăn sử lí gọn: "Ta đi."
Ôn Khách Hành chớp chớp chớp mắt, A Nhứ muốn giáo huấn tiểu nhị?
"Mang cái lọ nhỏ trong y phục của ta ra." Ôn Khách Hành kích động nói.
Chu Tử Thư không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đem những cái bình nhỏ giống nhau lấy ra, Ôn Khách Hành lần lượt mở ra tìm, cuối cùng chọn một cái bình nhỏ.
"Đây là?"
"Bột Ba Đậu." (thuốc xổ)
Khóe mắt Chu Tử Thư co giật: ... Vậy tại sao ngươi lại mang theo cái này?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro