Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 11

Thời gian cũng không còn xa nữa rồi, Ôn Khách Hành bước nhỏ bước chân lặng lẽ đi tới cửa phòng của Tào Úy Ninh.

Không bao lâu liền thấy A Tương nhảy nhót đi tới, nhìn thấy Ôn Khách Hành đang lén lút, nàng không thể tin được mà bắt đầu dụi mắt.

"Chủ..."

Ôn Khách Hành vội vàng ý bảo A Tương im lặng sau đó bảo nàng nhanh chóng đi vào. A Tương hiểu được ý tứ của Ôn Khách Hành rồi đẩy cửa đi vào: "Tào đại ca!"

"A Tương?" Tào Úy Ninh đang uống nước, hôm nay nước này càng uống càng khát, nếu không phải thần trí của hắn thanh tỉnh thì hắn sẽ hoài nghi có phải có người hạ dược cho hắn hay không.

Lúc nhìn thấy A Tương, Tào Úy Ninh vội vàng đi tới: "A Tương, sao muội cứ như vậy tiến vào? Đây là phòng nam tử, truyền ra ngoài sẽ đối với thanh danh của cô nương gia không tốt."

A Tương trong lòng ngọt ngào, Ôn Khách Hành lại cười nhạt; "Hừ, nói một chút câu dễ nghe, xem ngươi trong chốc lát có còn chịu nổi không."

"Tào đại ca, mặt huynh sao lại đỏ như vậy? Huynh không khỏe sao?" A Tương chủ động nhắc tới, Ôn Khách Hành ở bên ngoài cửa cầm quạt dựng thẳng lỗ tai.

A Tương giơ tay lên, Tào Úy Ninh vội vàng lui về phía sau: "Không có việc gì, có lẽ trời quá nóng, ta có chút khát nước."

"Không đúng nha, Tào đại ca, để ta cho bắt mạch cho huynh đi, triệu chứng này của huynh hình như là trúng dược rồi." Tên ngốc này lại để nàng phải nhắc nhở từng bước một.

"A Tương tỷ tỷ còn có thể bắt mạch?" Thanh âm phía khiến Ôn Khách Hành giật nảy mình, hóa ra là Trương Thành Lĩnh không biết từ lúc nào ở phía sau y cũng nghe được cuộc đối thoại này.

Ôn Khách Hành ý bảo cậu im lặng, Trương Thành Lĩnh lập tức che miệng lại, ngoan ngoãn cũng dựng tai theo nghe bên ngoài cửa phòng.

Chu Tử Thư đi ngang qua cũng không quấy rầy hai người, hắn liền mang bánh hoa quế về phòng.

"Tào, Tào đại ca, ngươi bị người hạ dược rồi."

"A?" Tào Úy Ninh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cũng bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân mà đẩy A Tương đi ra ngoài: "Nha đầu ngốc, muội còn không mau đi!"

Thanh âm của Tào Úy Ninh có chút cao, đẩy A Tương ra ngoài cửa rồi rầm một tiếng đóng sập cửa lại: "A Tương, muội mau tránh đi trước đi, hiện tại ta còn có ý thức, sẽ không làm ra việc gì nghiêm trọng."

Không đúng, sao bây giờ còn có ý thức? Ôn Khách Hành không dám tin mà đứng thẳng lưng, y đều chuẩn bị tùy thời xông vào đánh ngất tiểu tử kia.

"Tào đại ca, ta có thể giúp huynh." A Tương trong lời nói mang theo tiếng cười, lời còn chưa dứt đã bị Ôn Khách Hành đánh lên đầu.

"Cô nương gia không biết xấu hổ."

A Tương ôm đầu nhỏ giọng nói: "Vốn là thuốc giả, làm sao có thể xảy ra chuyện."

Thuốc giả? Ha, ngây thơ. Ta đã đổi thành thuốc thật từ lâu rồi.

Chu Tử Thư rất là nghi hoặc, rõ ràng kiếp trước là phu nhân trúng thuốc, như thế nào lần này đổi lại thành mình rồi? Hắn chỉ lo kiểm tra đồ ăn của Ôn Khách Hành, ngược lại bỏ sót chính mình, một chén trà vào bụng không lâu, hắn liền cảm giác thân thể không ổn. Vốn định vận công bức ra nhưng thuốc này hiển nhiên không phải là thứ bình thường, căn bản không bức ra được.

Như thế nào cũng vận công bức không ra được, lại nghĩ tới kiếp trước phu nhân ngâm trong nước trong chốc lát liền sẽ không sao.

Chu Tử Thư nghĩ đến hồ nước phụ cận, hiện giờ bộ dáng của hắn chắc chắn là không thể gọi được tiểu nhị, hắn nghĩ vẫn là dùng khinh công đi ra ngoài tìm hồ ngâm là tốt nhất.

Ôn Khách Hành trong miệng lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi." Sau đó nhanh chóng chạy về phòng.

Cửa còn chưa đẩy ra đã bắt đầu hô lớn: "A Nhứ, ngươi không được uống..." Lời nói của Ôn Khách Hành đột nhiên dừng lại.

Chu Tử Thư giờ phút này đang đứng trước cửa sổ, một chân đã giẫm lên bậc cửa, hiển nhiên là muốn đi ra ngoài. Hơn nữa trên mặt còn đỏ ửng, cùng với tiếng thở dốc có chút nặng nề. Lại nhìn ấm trà rõ ràng đã di chuyển qua vị trí trên bàn, cùng với chén trà rõ ràng đã múc nước. Ôn Khách Hành cảm thấy không cần hỏi nữa, điều này đã phơi bày rất rõ ràng rồi.

"A Nhứ, ngươi nghe ta nói, ta thật sự không phải cố ý." Ôn Khách Hành có chút áy náy túm lấy góc áo người nọ, thuận tiện dùng chân đá qua đóng cửa lại.

"Ta vốn định cho Tào Úy Ninh uống, đến lúc đó A Tương tức giận, ta liền tùy tiện ném hắn vào thanh lâu." Giọng nói của Ôn Khách Hành càng ngày càng nhỏ, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm nhìn chằm chằm mũi chân.

Chu Tử Thư đối với xuân dược có sức đề kháng nhất định, cho nên còn giữ lại chút ý thức, nếu mà cho người Tào Úy Ninh, vậy không được lập tức hóa thân thành cầm thú?

Nhưng đây là phu nhân của mình gây nên, hắn có thể nói nặng lời được không?

"Không có gì, ta đi tìm hồ ngâm một chút."

"Vô dụng." Ôn Khách Hành nhỏ giọng chột dạ nói: "Trừ phi ta trở về Quỷ Cốc lấy thuốc giải."

Lần này y đi ra cũng quyết tâm đạp đổ Tào Úy Ninh, cho nên chỉ cầm độc dược không lấy thuốc giải, nếu muốn giải độc thì phải về Quỷ Cốc lấy thuốc.

"A Nhứ, ngươi đừng sợ, thuốc là do ta hạ, ta sẽ phụ trách." Ôn Khách Hành vỗ vỗ ngực.

"Hai người chúng ta thành thân, ai cũng không thiệt thòi. Miễn là ngươi không ghét bỏ ta, ta sẽ lấy ngươi."

Cả người Chu Tử Thư càng nóng hơn, hắn không muốn đụng phu nhân bây giờ. Kiếp trước hắn dùng tam thư lục lễ tứ sính ngũ kim mà cưới phu nhân vào cửa, hiện giờ sống lại một kiếp, như thế nào mà không có gì liền đã đụng vào y rồi.

"A Nhứ?" Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư không có phản ứng liền tiến lên hỏi.

Chu Tử Thư lắc đầu: "Không được, phải định ngày... Tam thư lục lễ... Cưới ngươi, hôm nay... Ta quyết không thể ủy khuất ngươi."

Chu Tử Thư nói xong liền chạy ra ngoài cửa sổ nhưng lại bị Ôn Khách Hành túm về. Tào Úy Ninh có phải là một người có phẩm chất tốt hay không Ôn Khách Hành không biết, nhưng A Nhứ là người tốt, hiện tại hắn lại bị trúng thuốc, có nguyện ý hay không thì không thể tùy hắn. Lúc này không đem người ta bắt được, thì về sau thân phận của y bị bại lộ sẽ càng không có khả năng.

Khi Ôn Khách Hành dán tới, Chu Tử Thư chỉ có thể đè nén sự khó chịu trên thân thể trấn an y: "Ôn Khách Hành... Đừng náo nữa."

"A Nhứ, người ủy khuất là ai còn chưa chắc."

Trong lúc Chu Tử Thư ngây người đã bị Ôn Khách Hành đẩy lên giường.

Công phu trên tay Ôn Khách Hành không tệ, trong nháy mắt đã lột sạch quần áo Chu Tử Thư. Quỳ gối ở bụng Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành cuối cùng cũng nhìn thấy cái đinh kia.

"A Nhứ." Ôn Khách Hành thất thần, y nhận ra, đây là thất khiếu tam thu đinh, A Nhứ là người của Thiên Song!

Ôn Khách Hành trong nháy mắt đỏ mắt, Chu Tử Thư hoàn hồn, vẫn cố nén khó chịu như trước, vuốt ve mặt Ôn Khách Hành: "Còn nguyện ý, ha ~ thành thân với ta sao?"

"Đau không?"

Thất khiếu tam thu đinh bị đóng vào người, ở trong mắt người khác là sống không lâu. Chu Tử Thư cũng sợ, nhưng không phải sợ chết, có Đại Vu ở đây hắn sẽ không chết. Hắn sợ phu nhân kiếp này sẽ không yêu hắn, phu nhân biến hóa quá lớn, hắn không biết phu nhân như vậy có phải còn thích mình nữa hay không.

Ôn Khách Hành biết người mang theo cái đinh này sẽ sống không lâu, lý trí nói cho y biết nên cách xa người này một chút, thừa dịp mình cũng không phải không thể không. Nhưng trái tim lại nói với y, y không thể rời khỏi người này rồi. Lúc này mới quen biết bao lâu, sao lại không thể rời khỏi đây?

Hai người nghe được lời nói của đối phương, sau đó ngây người gật đầu, một cái lắc đầu.

Ta nguyện ý thành thân với ngươi.

Ta không đau.

Thất khiếu tam thu đinh, hai đời tới nay Chu Tử Thư lần đầu tiên trải qua, nói không đau là giả, nhưng hắn chỉ cần ngẫm lại Ôn Khách Hành còn ở một nơi nào đó trên thế gian chờ hắn, cắn răng là có thể kiên trì được.

Ôn Khách Hành cúi người xuống, khẽ hôn vết sẹo trên người Chu Tử Thư, thứ này không nên xuất hiện trên người hắn, trong đầu Ôn Khách Hành mơ hồ có một đạo ý thức này.

Nụ hôn của Ôn Khách Hành rất nhẹ, nhưng Chu Tử Thư đã nhớ nó từ rất lâu rồi, hơn nữa mê dược trên người suýt nữa bởi vì nụ hôn này mà không khống chế được mình.

Ôn Khách Hành nằm sấp trên ngực Chu Tử Thư không đứng dậy.

"Hiện tại, ngươi, còn có thể... Ra ngoài." Chu Tử Thư cảm giác mình muốn bị đồ vật trong cơ thể tra tấn đến điên rồi, thuốc này rốt cuộc là do ai nghiên cứu chế tạo ra vậy!

Ôn Khách Hành lắc đầu, cắn cằm Chu Tử Thư: "Ngươi phải đáp ứng ta, vĩnh viễn không được ghét bỏ ta." Cho dù sau này có biết được thân phận thật của ta.

A Nhứ thân mang thất khiếu tam thu đinh, y làm sao nhẫn tâm để cho hắn ung dung phục tùng. Ôn Khách Hành chủ động cởi quần áo, ánh mắt Chu Tử Thư cũng sáng lên.

...............

Cảnh lúc sau mọi người tự hiểu :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro