Phần 10
"Thật đúng là tác phong trước sau như một của bà ấy, cái bình nhỏ này thực đẹp, màu xanh trắng phối hợp với dây đỏ. Nhưng tất cả các loại thuốc đều được để trong cái bình nhỏ này, có phải là có chút quá phận không?"
Ôn Khách Hành lại từ trong ngực lấy ra mấy cái bình nhỏ giống nhau như đúc, bên trong hoặc là thuốc, hoặc là bột thuốc.
Mấy thứ này bị y tiện tay đặt ở trên bàn, lần lượt mà ngửi qua nó, Ôn Khách Hành cuối cùng để lại hai bình trên bàn, còn lại đều cất đi.
"A, ta sẽ hạ cho ngươi, cũng không tin ngươi không thất thố. Tiểu tử ngốc văn bất thành võ bất quy kia, ngươi mà cũng dám cướp nha đầu nhà ta."
Ôn Khách Hành phẫn nộ bất bình, Chu Tử Thư bưng đồ ăn đi tới.
"A Nhứ, ta thật khó chịu." Ôn Khách Hành hùng hổ nhất thời uyển chuyển, đầu đặt trên bàn, không có chút hình tượng nào mà cất lời nói.
Chu Tử Thư sờ sờ trán Ôn Khách Hành, không có phát sốt, cũng chỉ có thể là bởi vì A Tương.
"Tiểu hài tử lớn rồi, dù sao cũng phải gả chồng, ngươi cần gì phải ưu sầu như vậy."
"Nàng mới có mới bao nhiêu tuổi chứ." Ôn Khách Hành kích động đứng dậy, đụng đổ đồ ăn trên bàn.
"Ta cũng không vội, nàng gấp cái gì?" Lúc được Chu Tử Thư ôm rời khỏi bàn, Ôn Khách Hành trong miệng còn không quên bày tỏ quan điểm của mình.
Chu Tử Thư biết y không dễ chịu, bắt đầu động tay thu thập đồ ăn vừa mới bị đổ.
"Để tiểu nhị đến dọn chỗ này, chúng ta đi ra ngoài ăn đi."
"Được, ta đưa ngươi ra ngoài chơi."
"Được." Ôn Khách Hành hình như trong nháy mắt đã quên chuyện phiền lòng kia, cầm quạt cao hứng mà đi ra ngoài.
Thật đúng là một tiểu hài tử, Chu Tử Thư ở phía sau cười cười rồi đi theo.
Ôn Khách Hành phân phó tiểu nhị rồi trực tiếp đi.
"Ôn Khách Hành, ăn cơm."
"A Nhứ ngươi không biết rồi, đồ ăn ngon nhất thường thường đều ở bên đường." Ôn Khách Hành cười cười mở quạt, nghênh ngang đi về phía chợ.
Chu Tử Thư có chút hối hận nói trước sẽ mang theo Ôn Khách Hành hẳn là phải chờ y ăn cơm xong nói mới phải.
Chu Tử Thư lần đầu tiên cầm túi tiền định trả nợ, Ôn Khách Hành lại trực tiếp đem bạc trong tay ném đi.
Lần thứ hai hắn học thông minh, bạc trực tiếp nắm trong tay. Ôn Khách Hành lại là một thanh bạc ấn trước mặt ông chủ, có thể lấy bao nhiêu lấy bấy nhiêu.
Mua xong còn quay lại nhét bạc trong tay Chu Tử Thư vào trong túi của Chu Tử Thư: "Ôn gia chúng ta, không có đạo lý để phu nhân trả nợ."
Chu Tử Thư:... Phu nhân, ngươi có hiểu lầm cái gì không???
Còn không đợi Chu Tử Thư nói chuyện, Ôn Khách Hành đã đi ra ngoài, bưng tới một chén nước đường hỏi Chu Tử Thư có muốn nếm thử không.
Một tay hắn đang cầm đầy đồ, Chu Tử Thư rất là nghi hoặc hắn nên dùng tay nào trả nợ đây.
"Cho ta xem một chút." Dọc theo đường đ, Chu Tử Thư đều nhìn kỹ, xác định không thành vấn đề mới cho Ôn Khách Hành vào cửa.
Đường thủy không thành vấn đề, Chu Tử Thư liền trả lại cho Ôn Khách Hành, thuận tay muốn tiếp nhận đồ vật trong tay y.
Ôn Khách Hành lắc đầu lui về phía sau: "Không được không được, không thể để phu nhân cầm được."
Ôn Khách Hành lại nhìn lên vật nhỏ ven đường, ưỡn thắt lưng nói với Chu Tử Thư: "A Nhứ, chỗ này."
Chu Tử Thư không để ý tới y, hắn chú tâm mua những thứ Ôn Khách Hành coi trọng.
"Cũng được, trở về khách điếm ta liền đem tiền cho ngươi."
"Ta không thiếu cái này, ta nuôi được ngươi." Chu Tử Thư ất đắc dĩ.
"Nhưng không phải ngươi nói ở trà lâu bị mất túi tiền rồi sao? Còn làm vệ sĩ bên cạnh ta nữa." Ôn Khách Hành cố ý trêu chọc.
Chu Tử Thư cũng không cảm thấy xấu hổ, nghiêm túc nói: "Lấy cớ quấn lấy ngươi mà thôi. "
Thản nhiên như vậy sao? Lời này nược lại làm cho Ôn Khách Hành không còn gì để nói.
Chơi cả buổi chiều, hai người tay mang đầy đồ, Ôn Khách Hành còn có việc nên đã thúc giục Chu Tử Thư trở về.
Đi tới cửa khách điếm lại hô lên: "A Nhứ, ta quên mua bánh hoa quế rồi! Ngươi mau đi mua cho ta đi, sắp đến lúc đóng cửa quán rồi."
"Ta đi ngay đây." Chu Tử Thư đưa đồ cho tiểu nhị ở cửa rồi vội vàng đi về phía chợ.
Ôn Khách Hành thấy hắn đi xa, gọi tiểu nhị lại lấy hai ấm trà rồi về phòng.
Bình thuốc vẫn còn đặt tại chỗ, thức ăn trên bàn đã được thu dọn, hai ấm trà được tiểu nhị đặt chỉnh tề.
Ôn Khách Hành cũng không kiêng dè, trước mặt tiểu nhị mở ra một bình thuốc, đặt ở chóp mũi cẩn thận ngửi.
Sau khi phân biệt ra liền đem toàn bộ thuốc đổ vào ấm trà bên tay trái, bình còn lại đổ vào bên tay phải.
Ấn ấm trà bên tay phải nói: "Đem cái này đưa cho tiểu tử họ Tào kia, để cho hắn uống xuống, túi bạc này chính là của ngươi."
"Công tử, cái này là thuốc gì vậy?" Tiền là một thứ tốt, nhưng tiểu nhị cũng sợ gánh vác mạng người đấy.
"Ngươi sợ cái gì, ta còn có thể giết người sao? Muội tử nhà ta thiếu một phu quân, ta thử phẩm chất của người khác mà thôi."
Trong giang hồ không thiếu những người nên cũng không có gì lạ. Nếu không cũng đảm đương được mạng người lại có nhiều tiền như vậy, tiểu nhị liên tục đáp ứng.
Ôn Khách Hành cười nhìn ấm trà trên bàn, lần này A Tương cũng không nhìn racái tật xấu gì của hắn. Y muốn hạ thuốc thật cho hắn, kết quả tiểu nhị lại cầm nhầm đem trà có mê dược thật sự đưa cho Chu Tử Thư.
Tiểu nhị trong lúc vô ý đã làm hỏng chuyện của hai người, hơn nữa y cũng là nạn nhân.
Ôn Khách Hành nghĩ A Tương không nhất định trách y, thuốc này người bình thường cũng không chịu nổi. Chỉ cần tiểu tử kia nguyên hình lộ ra, đến lúc đó A Tương cùng hắn ầm ĩ, làm sao còn có chuyện gì của mình, làm như vậy chỉ là có chuẩn bị sau này không có hoạn nạn mà thôi. Chỉ cần tính toán đúng chỗ đến lúc thuốc có tác dụng y lao vào cứu A Tương ra là được.
Nghĩ như vậy, Ôn Khách Hành còn có chút kiêu ngạo. Hiện tại chính là bấm thời gian đi xem náo nhiệt, cũng không thể khiến A Tương thật sự chịu thiệt. Ôn Khách Hành hài lòng nằm trên giường, trong miệng còn nhai mứt vừa mới mua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro