[Chap 9]
Hắn đang chìm trong giấc mộng thì ngửi thấy một mùi hương thơm truyền đến làm bụng hắn réo inh ỏi. Hắn dụi mắt bước xuống giường đi theo mùi hương ấy đến trước cửa phòng bếp. Trước mắt hắn là nó đang tất bật nấu nướng. Trông nó thật dịu dàng và ấm áp. Đúng lúc đó thì nó quay đầu lại nhìn thấy hắn, nở một nụ cười ngọt ngào nói:
_Anh dậy rồi à, mau ăn sáng rồi thay đồ đi học nữa đấy!
Hắn đơ ra mấy giây, đây là lần đầu tiên hắn thấy nó cười tươi như vậy, trông cứ như một thiên thần. Nó thấy hắn cứ đứng ngẩn ra, huơ huơ tay trước mặt hắn:
_Này, này ra ăn sáng đi!
_Ừ -hắn chạy lại bàn ăn,nghi ngờ hỏi - Mà trông đẹp vậy ăn có được ko đó, có cần phải uống thuốc trước khi ăn ko?
Nó liếc hắn một cái rồi ngồi xuống ăn
- Anh ko ăn thì tôi ăn hết!
Hắn thấy vậy sợ nó ăn hết lên giành thức ăn của nó mà ăn lấy ăn để. "Wow đồ ăn cậu ta nấu cũng ngon đấy chứ! ". Lần đầu tiên hắn có cảm giác ấm áp, ngọt ngào này. Nó nhìn hắn ăn mà buồn cười, nó ăn thêm vài miếng rồi chạy đi thay quần áo đi học. Lúc đến trường, nó bắt gặp phải Chung Nhân, hai người chào hỏi nhau rồi cùng đi lên lớp. Vào lớp nó bị bà chằn Lộc Hàm đập vai hỏi:
_Này mày với anh Chung Nhân có chuyện gì vậy? -Lộc Hàm tò mò
_Chuyện gì là chuyện gì? -nó hỏi ngược lại
Lộc Hàm nhún vai -Tại thấy anh Nhân ít khi đi cùng với con gái trong trường thôi.
_Vậy sao, tao cũng ko để ý nữa -nói vậy thôi chứ lòng nó vui như hoa ấy tại anh Chung Nhân nói chuyện với nó mà
Hai tiết học đầu trôi qua rất yên ả mãi đến tiết thứ ba của ông Quang đầu quoắn dạy văn của lớp nó lên. Ông nổi tiếng khó tính, ông vừa bước vào là cái lớp im phăng phắc. Ông lấy cây thước đập cái "bốp" một phát vào bàn, lấy trong túi ra xấp bài kiểm tra. Đợt này nó chết chắc, hôm qua ngủ ly bì có học hành gì đâu. Nó vừa làm bài vừa hỏi Lộc Hàm cho đến khi ông thầy đến đứng bên cạnh.
_-Hai chị cuối giờ lên văn phòng gặp tôi !!!! -giọng ổng hét lên
Thế là tiêu đời hai tụi nó, mệt thiệt, từ khi nó quen biết hắn thì xui xẻo cứ ập đến ko, haizzz...Sau khi nghe chửi một tăng thì nó và Lộc Hàm ra căn-tin ngồi tám
_Này mày sao rồi, định vác bộ dạng xấu xí đến khi nào? -lộc Hàm hỏi nhỏ
_Thì khi nào hết ba tháng mà mày sợ thua à? -nó nhanh nhảu chọc Lộc Hàm
_Làm gì có chứ, tại tao thấy tiếc cho một vị mỹ nhân -Rồi hai tụi nó quay ra ôm bụng cười sặc sụa, cũng lúc này Thế Huân chạy đến chào hỏi nó và quay sang bên Lộc Hàm
_Xin chào em, anh là Thế Huân, chúng ta trước đây có quen biết nhau ko nhỉ?
Lộc Hàm thoáng sững người nhưng cũng nhanh chóng che lấp cảm xúc lúc mà trả lời:
_Dạ không, đây là lần đầu tiên em nói chuyện với anh.
_Vậy mà anh cứ tưởng...-giọng Thê Huân thoáng hụt hẫng
Cả ba người ngồi nói chuyện vui vẻ mãi cho đến khi trống đánh vào tiết học mới thì họ mới luyến tiếc mà chào tạm biệt nhau lên lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro