[CHAP 5]
_Á đau quá, á đừng đó là chân tôi, đừng đó là áo tôi,... -nó tức đến xì khói với cái lũ ruồi bu này. Đúng là đông như thế một mình nó thì làm sao mà có thể dọn dẹp cái lũ này đây
_Anh Liệt à, á anh Chung Nhân cười với tao kia, ôi anh Thế Huân đẹp trai quá, ôi...anh ơi...-tiếng la hét của lũ fan cuồng làm cho nó muốn nổ banh tai luôn dấy chứ!
Nó tức tối, vừa hét vừa đẩy cái lũ ruồi nhặng đi mà sơ ý bị gạt chân thế là chuẩn bị hun đất thì hình như có ai đó đang ôm lấy nó. Nó mở mắt ra, ôi đẹp trai quá đi, tim nó dập thình thịch.
_Cậu ko sao chứ? - Chung Nhân ân cần hỏi
_Dạ..,dạ ko sao ạ, cám ơn anh -nó ngượng ngùng
_Cậu ko sao là tốt rồi - Chung Nhân nhẹ xoa đầu nó
Không hiểu sao khi thấy cảnh tượng này thì Xán Liệt khó chịu, bực mình quát cái lũ fan girl:
_Đủ chưa, các người tránh ra hết cho tôi, người nào còn bu vào tôi nữa đi, tôi sẽ giết chết người đó ngay lập tức -Hắn ném ánh mắt đe doạ cho cái lũ fan đó rồi quay lưng bỏ đi
Chung Nhân thấy Xán Liệt bỏ đi, vội tạm biệt nó rồi chạy theo hắn và Thế Huân . Lúc lên lớp nó nhận được tin nhắn với nội dung "Xuống dưới sân sau trường gặp tôi ngay!!!". Nó bực mình dậm tay dậm chân xuống sau trường gặp hắn.
_Gọi tôi ra đây có gì ko? -nó bực mình hỏi
_Nhiệm vụ tôi giao cho cậu chưa hoàn thành được vậy cậu tính sao đây? -Hắn châm chọc nhỏ
_Úi cái đó, hix anh có thể thay đổi điều kiện được ko? -mắt nó long lanh như cún con
Xán Liệt hơi bất ngờ với ánh mắt này nên khựng lại mấy giây.
_Sao, muốn tôi thay đổi điều kiện ư? Vậy thì tôi nói gì là phải nghe theo đó! -hắn nghiêm mặt nói
_Cái gì, phải nghe lời anh á, thà chết còn hơn -nó cợt nhả
_Vậy thì dọn sang trường khác mà học -hắn cũng ko vừa
_Ối đừng vậy mà, tôi sẽ đáp ứng anh nhưng chẳng lẽ tôi phải đáp ứng anh suốt đời sao? nó mếu máo hỏi
_Ko ghê thế đâu, khi nào tôi thấy đủ rồi thì cậu có thể đi -hắn đáp
_Ừ -nó nói với bằng giọng ko thể nào buồn hơn
Hắn hài lòng với cách đáp ứng này của nó - Được rồi cậu lên lớp đi, cuối giờ ra đây gặp tôi, ko thì cô biết hậu quả rồi đấy!
_Tôi biết rồi - nó cố kìm nén lửa giận
Trong cái lớp ồn ào như cái chợ ấy , nó thơ thẩn nhìn trần nhà lớp học.
_Hey bạn yêu, sao trầm tư dữ vậy mày? -Lộc Hàm quan tâm hỏi nó
_Yêu gì, có mà yêu quái ấy chứ - nó bực mình xả hết vào Hàm
_Ôi mày làm tao sợ nè, làm gì mà bức xúc quá vậy? -Lộc Hàm tò mò
_Chẳng có gì cả, tại nóng trong người nó vậy -nó hờ hững đáp
_Nè trong lớp này ai là Biện Bạch Hiền vậy? -giọng nói đanh đá, chua ngoa của một nhỏ vang lên ngoài cửa lớp
Nó đúng lên chạy ra chỗ tụi nó - Ờ là tôi đây có gì ko ? -nó lạnh giọng hỏi
_Tụi tao muốn nói chuyện với mày, ở đây nói ko tiện - nói xong nhỏ dẫn nó ra một góc khuất của sân trường. Nó nghi ngờ khi ra đây gặp phải 6 đứa trong bọn fan girl lúc nãy, nó lạnh giọng hỏi:
_Các người muốn làm gì?
_Thằng này láo, mày dám nói chuyện như thế với dàn chị à? -con cầm đầu lên tiếng
Nó có cảm giác ko được tốt lắm. Dù sao thì nó cũng phải cẩn thận mới được, đụng vào mấy cái loại này cũng chẳng tốt gì.
_Dạ em xin lỗi, mấy chị có chuyện gì tìm em ạ? -mặt nó tỏ ra ngây thơ
_Mày còn giả bộ nữa,mày xem cái này là cái gì? nhỏ đó ném một xấp hình vào người nó đầy cách thô bạo
Nó nhặt lên xem.OMG! Đây chẳng phải hình nó và hắn ở sân sau hôm qua sao? Nhưng mà cái tư thế này hình như là đang hôn nhau nha, nó chợt hiểu ra. Ôi đợt này chết chắc rồi.
_Cái tấm ảnh này ko phải như vậy đâu, sự thật là...
Chưa kịp cho nó nói hết câu thì nhỏ đó chen vô - Mày tưởng bọn tao ngu chắc, như vậy mà bảo ko có gì, hết anh Xán Liệt rồi lại đến anh Chung Nhân, bọn mày xông lên đánh nó cho tao
_Khoan đã dừng lại sao mấy chị lại đánh người vô cớ thế hả? - Lộc Hàm lúc thấy nó theo bọn họ có gì ko ổn lên cũng đi theo, ai ngờ nó lại bị như vậy, vội ra ngăn cản
_Mày ở đâu chui ra thế? Chắc là bạn của con nhỏ này đúng ko? Đúng là cái loại ko có cha mẹ dạy dỗ nên chỉ làm được những chuyện bẩn thỉu đó thôi! -nhỏ đó ném ánh mắt khinh bỉ lên nó và Lộc Hàm rồi xoay người sang cười với đám bạn mình
_Tôi cảnh cáo các người, nếu các người lại gần tôi và Hiền là các người chết chắc đó! - Lộc Hàm gằn giọng
_Hứ, mày tưởng mày là ai, xông lên đánh tụi nó cho tao - nhỏ đó hét lên ra lệnh
Lúc này trong một góc cây có một bóng người định ra giúp nhưng cũng khựng lại vì cảnh tượng bây giờ. Cả lũ con gái ấy đang nằm vật ra dưới đất, lúc này nó mới lên tiếng :
_Tốt nhất là đừng để tôi gặp phải mấy người nữa ko thì tôi sẽ ko dễ dàng bỏ qua như lần này đâu. Mau biến đi cho tôi -lúc này nó như một con quỷ hiện hình, lời nói ko một chút tình cảm gì.
Lộc Hàm chạy lại vui vẻ dẫn nó đi ăn như ko có chuyện gì xảy ra vì cậu biết rằng dù mình có hỏi gì thì thằng bạn mình cũng ko trả lời.
"Thằng nhỏ đeo kính ấy hình như có quen với Xán Liệt và Chung Nhân hay sao ấy. Nhưng cậu bé đi bên cạnh nó là ai nhỉ? Sao gương mặt ấy trông thật quen..." -Thế Huân nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro