[Chap 37]
Kế hoạch theo đuổi Lộc Hàm của Thế Huân đã bắt đầu được triển khai. Nói thì dễ làm thì khó. Ai mà biết được Lộc hàm , người con gái thích Thế Huân suốt hơn hai năm, vậy mà chỉ có mấy tháng thôi đã nói là ko thích anh nữa. Lại còn trước mặt anh tay trong tay, cười nói vui vẻ với cái tên Tú kia. Thì một phần lỗi cũng là do mình nhưng mà Thế Huân vẫn hận nghiến răng nghiến lợi khi mà thấy một màn như vậy. Đây có lẽ là lần cua gái tệ nhất của Thế Huân.
Lộc Hàm không những ko đếm xỉa đến hành động quyết chí theo đuổi mình lại của Thế Huân mà còn trưng ra nguyên cái biểu cảm lạnh như băng, khiến cho anh rất khổ sở. Tú nghe chuyện Thế Huân muốn theo đuổi Lộc Hàm lại còn tuyên bố chính thức cạnh tranh công bằng với mình, phẫn nộ đến đen cả mặt. Tên Thế Huân đáng chết này! Nhất định việc này tôi sẽ ko dễ dàng cho cậu toại nguyện.
_Lộc Hàm, đây là món em thích, anh còn đặc biệt dậy sớm làm cho em! -Thế Huân đặt trước mặt cậu một hộp mỳ ý
Lộc Hàm cũng đã quen với việc này. Không biết Thế Huân bị cái gì nhập mà sau khi đi học trở lại liền công khai tuyên bố theo đuổi mình. Giật mình hơn nữa là Thế Huân còn rất ân cần với mình. Chẳng hạn như nấu những món ăn không rõ hình dạng mang đến cho mình ăn hay là sẽ tranh thủ những thời gian rảnh chạy đến tìm mình. Điều này làm phiền Lộc Hàm muốn chết. Rõ ràng là chia tay rồi nha, còn chính thức là bị đá hai lần. Mà Thế Huân còn là người nói mình nên chấp nhận Tú, bây giờ lại chạy lại theo đuổi mình, vậy Tú vứt ở đâu? Khẽ lấy tay xoa xoa thái dương, cậu chậm rãi mở miệng nói:
_Anh Tùng à....anh bị làm sao vậy? Không giống với anh trước đây, anh rốt cuộc muốn như thế nào?
_Anh......chuyện trước đây ko nhận ra em, tùy tiện đẩy em cho Tú là anh ko đúng nhưng mà anh lại nhận ra anh rất khó chịu khi thấy em cười nói với Tú. Anh biết như vậy là rất ích kỉ, nhưng anh cũng dần nhận ra một điều....thì ra là trong lòng anh sớm đã có em, anh muốn....-Thế Huân đang định nói tiếp thì Lộc Hàm đã kịp ngắt lời
_Thế Huân ! Em ko muốn anh nói chuyện này nữa, em mong anh hiểu hiện giờ em là bạn gái của anh Tú- cậu nghiêm túc nói
_Không nên như thế, em vẫn luôn thích anh mà! -Thế Huân nắm chặt vai Lộc Hàm
_Đúng! Em đã rất thích anh, mong một ngày nào đó anh cũng thích em nhưng mà lúc ấy anh lại luôn ngó lơ em. Đến lúc em buông tay thì sao anh lại tìm cách níu lại hả? Lộc Hàm vùng mình ra khỏi tay anh
_......-Thế Huân không biết phản bác làm sao vì điều cậu nói đều là sự thật
Lộc Hàm thấy anh không nói gì nữa cũng bình tĩnh hơn, hít một hơi thật sâu rồi xoay người bỏ đi. Cậu không muốn ở lại đây, không muốn ở bên người luôn làm cậu đau khổ nữa.Cậu rất sợ vết thương vừa mới lành lại rách ra lần nữa. Thế Huân thấy Lộc Hàm bỏ đi chỉ có thể bất lực gọi:
_Lộc Hàm....quay lại đi.....
Khẽ dừng bước nhưng Lộc Hàm không quay đầu lại, chỉ mấp máy môi nói một câu rồi thẳng thắn mà đi nhanh ko quay đầu lại.
_Thật xin lỗi!
Thế Huân như chôn chân tại chỗ. "Xin lỗi" ? Không, người xin lỗi ko phải là em mà là anh mới đúng. Anh xin lỗi em vì trước đây đã ko biết trân trọng đến sự tồn tại của em. Thật xin lỗi em, Lộc Lộc. Nhưng mà những lời này Thế Huân lại ko có dũng khí nói ra.
Nhưng anh sẽ ko dễ dàng bỏ cuộc đâu. Anh nhất làm thay đổi tâm ý của cậu. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, trong con mắt sâu thẳm của Thế Huân hiện lên một tia cương quyết.
***
Nó vừa mới nhận được bảng điểm. Thành tích học tập của nó đã được cải thiện theo hướng tích cực. Nó rất muốn khoe điều này với ba nó nên cuối tuần rảnh rỗi nó liền xin hắn nghỉ hẳn một ngày rồi bắt xe đi đến nghĩa trang. Lâu rồi ko đến thăm ba, nhân tiện đi dọn dẹp mộ của ba, chắc là ba nhớ mình lắm đây!
Nghĩa trang ba nó nằm cũng ko xa thành phố. Đi xe cỡ nửa tiếng là đến nơi rồi. Nó cũng ko quên mua thêm một vài món ăn mà ba nó thích ăn.
_Úi! -một giọng già nua vang lên
Nó nhìn về hướng giọng nói vừa phát ra thì thấy một ông cụ đang đau khổ xoa lấy chân mình. Nó tiến lại gần quan tâm hỏi:
_Ông ko sao chứ? Để cháu đỡ ông dậy nha!
_Ôi vậy thì cảm ơn cháu -ông lão vui vẻ
Nó đỡ ông lão ấy đi đến một cái ghế đá gần đấy ngồi nghỉ.
_Ông ngồi đây nghỉ ngơi đi ạ!
_Haizz, thiệt là già rồi nên gân cốt cũng ko còn tốt nữa -ông than thở
_À, người nhà ông đâu, để cháu đi gọi họ tới đây! -nó nhìn ông hỏi
_Người nhà ta ư? Họ chắc đang sống vui vẻ ở thế giới bên kia rồi....lần lượt từng người một đều bỏ ta đi bởi tính cố chấp của ta....-giọng ông hơi run rẩy
_Ách...cháu xin lỗi -nó ngượng ngùng, tự nhiên lại đào bới quá khứ đau thương của người ta
_Ko sao đâu, cháu cũng đến thăm ai à? -ông lão hiền lành hỏi
_Dạ vâng, hôm nay là một ngày có ý nghĩa với cháu nên cháu muốn đến đây chia sẻ với ba mình niềm vui ấy -nhắc đến ba nó là nó lại thấy nhớ rồi
_Cháu thật hiếu thảo đấy! Nếu như cháu ông cũng giống như cháu thì tốt rồi -ông lão thở dài
_Tại sao vậy ông? Chẳng lẽ cháu ông lại đi ngược đãi ông sao? -nó nghi ngờ hỏi
_Sao cháu lại suy nghĩ phong phú vậy chứ! Thật ra thì ông có lỗi rất lớn với nó, vậy nên ông chẳng biết nó có dễ dàng mà tha thứ cho ông ko? -ông buồn rầu nói
_Sao ông lại nói thế? Cháu ông sao lại ko tha thứ cho ông chứ! Nghe cháu đi, cháu ông sẽ ko giận ông đâu nếu ko thì người đó quá ngốc rồi! -nó an ủi
_Cám ơn cháu! À mà nãy giờ ông còn chưa biết tên cháu là gì? -ông hỏi
_À, cháu tên là.....
_ÔNG CHỦ!
Một người đàn ông trung niên từ xa chạy đến lo lắng nhìn ông lão. Có vẻ như người đàn ông này rất quan tâm đến ông lão, vậy là tốt rồi, ít ra vẫn còn người nhớ đến ông.
_Cậu đến rồi đấy à -ông mỉm cười
_Xin lỗi ông chủ, tôi đến trễ. Giờ chúng ta về thôi, cậu chủ nhỏ lo cho ông lắm đấy! - người đàn ông mau chóng đỡ ông lão ngồi dậy
_Ừ, ta về thôi! -nói xong ông cũng ko quên quay lại chào tạm biệt nó
Nó nhìn theo bóng ông lão đi khuất xa, thầm lặng cầu mong cháu ông ấy sẽ mau tha thứ và hiểu được tấm lòng ông. Sau này nếu có duyên mong rằng sẽ thấy được ông đi chung với chính cháu mình đến đây.
Sau đó thì nó đã tâm sự với ba mình cả một buổi. Kể với ba về cuộc sống, về việc học, về mẹ và Bi và nó cũng ko quên kể với ba mình về hắn. Cuối cùng nó ko quên nói ba phù hộ và hãy truyền thêm sức mạnh cho mình để có thể vững vàng bước tiếp trên con đường phía trước cũng như khi hắn biết được sự thật thì sẽ tha thứ cho nó....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro