Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chap 36]


Từ lúc biết được sự thật, Thế Huân lâm vào tình trạng buồn rầu, bỏ bê mọi việc. Hôm nay cũng vậy, anh không những ko đi học mà liên lạc cũng ko được. May mà Ann đã chủ động đi tìm anh để nghe lời giải thích. Cậu nhóc này vẫn như năm xưa, gặp phải chuyện không giải quyết được là quay mặt trốn tránh. Thật không thể biết được khi nào thì Thế Huân mới có thể thoát khỏi bức tường do chính mình xây đây?

Cái "bức tường" xấu xí kia thực chất vẫn còn ẩn sâu trong lòng Thế Huân. Ngoài mặt thì luôn cười nói vui vẻ, giả bộ hào hoa, lăng nhăng cái gì chứ! Chỉ là luôn muốn cho người khác thấy sự tồn tại của mình mà thôi.

Sự thật là Thế Huân chỉ là con riêng, mãi đến năm 7 tuổi mới biết được. Lúc đó, mẹ Thế Huân thật sự rất kích động. Bà không ngờ rằng người đàn ông luôn mở miệng nói yêu mình lại là chồng của người ta. Đau lòng vì sự phản bội, thần kinh của bà trở nên không ổn định, sức khoẻ ngày càng yếu dần, sống thêm được vài năm rồi mất. Đến lúc chết, bà ấy vẫn luôn nghĩ đến người đàn ông phản bội kia. Ba Thế Huân vì sợ chuyện mẹ anh mất sẽ ảnh hưởng đến anh nên đã mang anh về sống chung với mình và vợ. Từ đó, Thế Huân sống trong thế giới của riêng mình. May mà lúc đó Thế Huân quen được Ann, cô đã giúp anh đứng dậy nhưng mà "bức tường" kì thực vẫn còn tồn tại trong lòng Thế Huân chưa được xóa bỏ.

Vợ của ba Thế Huân là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng mà bà lại ko thể sinh con được. Đối với Thế Huân, tuy là con riêng do người phụ nữ bên ngoài của chồng sinh ra nhưng bà không hề ghét bỏ, ngược lại còn rất thương yêu anh. Anh cũng không có ghét bỏ bà ấy, còn rất đồng cảm cho bà. Bởi vì bà cũng đã đủ đau khổ rồi. Bị chồng mình phản bội, đã vậy còn phải nuôi luôn con riêng của chồng, bà thật sự rất dũng cảm. Chỉ vì một người đàn ông bội bạc mà đã khiến cho hai người phụ nữ phải đau khổ. Vì thế, mối quan hệ của Thế Huân và ba trở nên bất hòa. Thế Huân thay đổi, trở nên ăn chơi, quậy phá. Luôn làm ra những chuyện khiến cho người khác phải nhức đầu.

Ann đi đến trước cửa nhà Thế Huân, nhanh chóng lật lật tấm thảm dưới chân lên liền tìm thấy chìa phòng dự phòng mở cửa chạy vào. Một mùi hôi thối nhanh chóng xông vào mũi của Ann. Rốt cuộc mình có vào nhầm nhà ko đây?

_Thế Huân! Em ở đâu vậy? -Ann bịt mũi nói

Không có một tiếng trả lời. Cái gì đây chứ! Thằng nhóc này thiệt là, biến nhà ở thành chuồng heo luôn rồi. Tìm kiếm xung quanh nhà một vòng, Ann vẫn ko tìm thấy bóng người của Thế Huân đâu. Gần như tuyệt vọng muốn bỏ cuộc thì Ann lại nghe thấy có tiếng động phát ra ở cuối hành lang. Mò theo tiếng động đó, Ann tìm đến một căn phòng khá cũ, có lẽ đã lâu không được dọn dẹp. Trong một góc của căn phòng, bóng dáng Thế Huân dần lồ lộ trước mắt Ann. Mới mấy ngày không gặp sao mà cậu ta lại trông đến cực kì thê thảm thế kia. Thiệt là không biết chuyện gì nữa đây?

_Nè, nè...dậy đi! -Ann đến lay Thế Huân dậy

_Ưm...-Thế Huân mệt mỏi mở đôi mắt đỏ ngầu

_Tỉnh chưa? Có cần chị kêu người vác em dậy không? -Ann nói lớn khi thấy Thế Huân chỉ mở mắt liếc cô một cái rồi nhắm nghiền lại

_Chị ồn ào quá! Hôm nay em ko muốn tiếp khách, chị về đi -Giọng Thế Huân khàn khàn

_Dám nói với chị kiểu đó à? Xảy ra chuyện gì mà lại như vậy hả? -Ann tức giận hỏi

_Cậu ấy bây giờ thực sự rất ghét em......

_Ai? Nói cho rõ cái coi! -Ann nóng nảy

_......-Thế Huân im lặng ko trả lời

_Lẽ nào là....-Ann đoán thử

_Đúng như suy nghĩ của chị đấy! -Thế Huân thở dài

_Nhưng mà không phải hôm sinh nhật vẫn còn bình thường sao? Lại có chuyện gì nữa? -Ann thúc giục

_Cậu ấy.....cách đây hơn hai năm, cậu ấy chính là bạn gái của em, nhưng mà em......thế nhưng lại quên đi sự tồn tại của cậu ấy -Thế Huân vò đầu

_Cái gì!!! Em thật sự là đáng bị ghét! -Ann bất bình

Đúng là ngu ngốc! Lộc Hàm là một cậu bé rất tốt và cũng không ngờ là lúc trước đã từng là bạn gái Thế Huân. Cái thằng nhóc ngu ngốc! Cho đáng đời, ai biểu đối xử độc ác với người ta chi?

_Vậy...Lộc Hàm nó nói nó ghét em sao? -Ann kiềm chế cơn giận hỏi

_Ko....nhưng mà chị nghĩ cậu ấy sẽ không ghét em sao khi mà nhiều lần em đã làm tổn thương cậu ấy? -Thế Huân buồn rầu nói

_......-Ann cũng ko biết trả lời làm sao

_Thôi.....em muốn im lặng, chị về đi -Thế Huân đứng lên lảo đảo ra khỏi phòng

Thấy Thế Huân đã ra khỏi phòng, Ann vội đuổi theo.

_Nhưng chẳng lẽ lúc gặp lại em Lộc Hàm nói gì sao? -Ann nói lớn

Thế Huân dừng bước. Thở dài một hơi đau lòng nói:

_Cũng ko phải là ko nói....cậu ấy đã để lại tín hiệu cho em......chỉ là lúc đó em ko suy nghĩ nhiều như vậy.....

_Tín hiệu? -Ann thắc mắc

_Có lần cậu ấy đã tặng cho em một khung ảnh, trong ảnh là hình cậu ấy cười rất tươi, em nghĩ rẳng cậu ấy....

_Giống với những người con gái khác sao? -Ann ngắt lời

_Đúng vậy...em nghĩ cậu ấy cũng chỉ bị vẻ ngoài của em mê hoặc mà thôi, có lẽ là cậu ấy cũng sẽ như những người con gái khác, bắt buộc em chỉ nghĩ đến cậu ấy, còn nghĩ cậu ấy âm mưu, ích kỉ. Nhưng mà đó cũng ko hẳn chỉ là một khung hình, đằng sau tấm hình ấy là ảnh của em chụp cùng cậu ấy rất vui vẻ, mãi đến mấy ngày trước khi em mở khung hình ra mới biết chuyện này...thì ra cậu ấy đã đưa chiếc chìa khóa ra ngay trước mắt em mà em lại quá xem thường sự tồn tại của nó thôi -Thế Huân nói xong cũng xoay người bước tiếp

_Còn Chung Nhân thì sao....chẳng lẽ nó cũng ko nói gì với em? -Ann nghi hoặc hỏi

_Vụ này, Chung Nhân đã hứa với lộc Hàm sẽ kín miệng, mãi cho đến mấy hôm trước em hẹn Chung Nhân nói chuyện, cậu ta mới nói rõ ra -Thế Huân mệt mỏi trả lời

_Vậy Chung Nhân nó có nói với em suy nghĩ của Lộc Hàm không hả? -Ann sốt ruột

_Có...chỉ là cậu ấy ko muốn em một lần nữa lại làm đau khổ Lộc Hàm-Thế Huân khó khăn mở miệng

_Là....sao? Em nên kể rõ ra mọi việc xem nào! -Ann chống nạnh nói

Thế Huân hít sâu một hơi rồi khàn khàn giọng mà kể cho Ann nghe.

"Tại một phòng tập boxing, có hai người con trai đang đứng đối diện nhau, sắc mặt trông rất khó coi. chúng Nhân nhìn thẳng mắt bạn mình, tự nhiên hôm nay hẹn mình ra đây, đánh cũng đánh rồi. Mà tự nhiên hôm nay lại đánh rất mạnh, giống như là để trút giận, xong rồi còn làm nguyên cái mặt lạnh nhìn mình, ko biết lại bị điên cái gì đây.

_Mày gọi tao ra đây có chuyện gì hả? -quệt đi mồ hôi trên trán, Chung Nhân liếc Thế Huân hỏi

Thế Huân nhìn bạn thân lâu năm một cái, ko trả lời câu hỏi mà lại đi đến chỗ ghế nghỉ ngồi xuống uống nước. Thái dộ hờ hững này của Huân thực sự làm bùng nổ cơn giận của Chung Nhân

_Nếu mày thực sự ko có chuyện gì thì tao đi về! Biết vậy tao ko chạy ra đây để mày trút giận!

Chung Nhân cầm lấy balô xoay người bỏ đi. Đi được đến gần cửa thì cái tên cả ngày mặt lạnh lại bất ngờ lên tiếng.

_Mày....biết chuyện tao và Lộc Hàm phải ko? -Thế Huân ghé người sát vào tường, nghiêng đầu về phía Chung Nhân hỏi

_Chuyện gì? -Chung Nhân quay đầu lại nhìn thằng bạn

_Thì là...chuyện tình cảm trước đây giữa tao và em trai mày -Thế Huân chậm rãi nói

_"Tình cảm trước đây" ? -Chung Nhân nhíu mi hỏi lại

_Là chuyện cách đây hơn hai năm, hẳn là mày biết mà phải ko? -Thế Huân cười nhạt hỏi

_.....phải, tao đã biết nhưng mà....Lộc Hàm nó ko cho tao nói ra -Chung Nhân trả lời

_Vậy mà mày cũng đồng ý cho Lộc Hàm tiếp tục quay lại theo đuổi tao sao? -Thế Huân châm chọc

_Thực ra thì.....tao thật sự chẳng muốn nó quay lại với mày. Tổn thương mà nó phải nhận, người làm anh như tao thật không đành lòng nhìn nó lại tiếp tục sa vào cái hố đó lần nữa -Chung Nhân đau lòng nói

_Vậy thì....tại sao mày lại ko ngăn cậu ấy chứ! -Thế Huân hét lớn

_Mày hét cái gì! Mày tưởng tao ko nghĩ đến việc đó sao? Chỉ là nó rất cứng đầu, nó không dễ từ bỏ quyết định của mình -Chung Nhân cũng rất tức giận

_.....

Chung Nhân thấy Thế Huân im lặng, thở dài tiếp tục nói:

_nó cũng nói với tao, cho dù là lần này có thất bại đi chăng nữa thì nó cũng ko oán trách ai. Nó chỉ muốn nhận được từ mày một chút tình cảm mà thôi. Nó cũng ko dám tham lam đòi mày nhiều, nhưng mà...mày có để tâm sao?

_.......

_Mày có lẽ là ko biết đi nhưng mà Lộc Hàm nhà tao nó là thực tâm thích mày. Ngay lần đầu tiên khi nó nhìn thấy ảnh chụp mày trong điện thoại tao thì nó đã bắt đầu yêu mến mày. Tao đã la nó ngây thơ, nói rằng mày sẽ ko thích nó, bởi vì tao biết trong lòng mày trước nay chỉ có chị Ann thôi. Nhưng con bé rất cứng đầu. Nó đã thành công tiếp cận mày nhưng mà ko lâu sau đó mày đã đá con bé -Chung Nhân đau lòng cho em gái mình

Nghe Chung Nhân kể, anh hình như cũng nhớ ra vài chuyện. Nhớ lại cách đây hơn hai năm, lúc đó hai người ko cùng học trong một trường. Mà trường của Lộc Hàm chỉ cách trường Thế Huân có một con hẻm. Đúng lúc ngày hôm đó anh đi ngang qua con hẻm đó, tình cờ lại bắt gặp được một cảnh tượng khiến cho anh phải giật mình. Khoảng hai ba thằng con trai to cao đang quỳ gối dưới chân một đứa con trai bé nhỏ xin tha mạng. Mặt mũi tụi nó bầm dập trông rất thê thảm. Còn cậu bé kia vẫn đứng đó, xinh đẹp như một đóa hoa mới nở, môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy châm chọc. Câu nói mà cậu ấy nói làm anh rất chấn động.

Cậu ấy nói: "Nếu mà để cậu ấy còn bắt gặp bọn họ đến chấn lột bạn học của mình thì sẽ ko chỉ bị thê thảm như hôm nay mà còn có thể là không còn nhìn đến ánh sáng ngày mai". Một cậu bé rất thú vị, Thế Huân thầm đánh giá. Lúc xoay người, khi cậu ấy nhìn thấy anh, trên mặt hiện lên vài tia hoảng hốt nhưng lại nhanh được giấu kĩ. Thế Huân cũng rất tự nhiên bước ra làm quen. Thì ra cậu nhóc này tên là Lộc Hàm, tên rất đẹp. Sau đó một thời gian thì họ chính thức quen nhau. Tưởng đây là hạnh phúc rồi nhưng mà đến khi anh nghe đến việc Ann quay về thì ko tự giác lại làm ra những chuyện tổn thương đến cậu. Ko những thế mà còn quên đi luôn sự tồn tại của cậu, mới gây ra những đáng tiếc như hôm nay.

_Chuyện này....tao nghĩ là nó đã đủ làm cho Lộc Hàm đau khổ cùng tuyệt vọng rồi...tao ko mong sau này nó sẽ đau khổ nữa....mong mày sau này sẽ ko làm phiền đến em tao -Chung Nhân lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Thế Huân

_Ý mày là sao? -Thế Huân nhíu mày hỏi

_nó là em gái tao, tao ko muốn mày lại đến làm tổn thương nó nữa. Hai lần là đã đủ, chính ra ngay từ khi nó bắt đầu theo đuổi lại mày tao nên cứng rắn phản đối để nó ko khổ sở đến thương tích đầy mình như bây giờ. Mày là anh em tốt của tao, tao mong mày cũng sẽ thực lòng muốn cho Lộc Hàm được hạnh phúc -Chung Nhân nói lên suy nghĩ của mình

Thế Huân trầm ngâm lúc lâu rồi chỉ nói một câu "Tao đã hiểu" rồi đứng lên xoay người bỏ đi. Tại sao đến giờ này anh mới nhận ra sự tồn tại của Vy? Tại sao giờ anh lại có cảm giác dằn vặt, đau khổ? Có lẽ là anh đã sai rồi đi....."

_Vậy là em định bỏ cuộc sao? Chỉ vì sự yếu đuối của em? -Ann đuổi theo

_Cậu ấy rất hạnh phúc khi ở bên Tú, em nghĩ ko nên phá hỏng mối quan hệ đó...

_Em nghĩ mình như vậy là cao thượng sao? Em vẫn ko thay đổi, rất ích kỉ, sao em lại ko nghĩ đến người khác mà lại chỉ nghĩ cho bản thân mình? Em thực chất chỉ đang trốn tránh mà thôi! -Ann tức giận chỉ trích

_"Trốn tránh" ý chị là sao? -Thế Huân nhíu mày quay đầu lại hỏi Ann

_Em biết chị nói gì mà! "Bóng ma" đó trong lòng vẫn chưa biến mất phải ko? Em nên thật lòng với mình một chút -Ann khuyên

_Em ko biết chị đang nói gì nữa. Em rất mệt, chị nên về đi thì hơn

_Thế Huân! Em đừng dùng thái độ đó với chị. Rõ ràng em cũng rất thích cậu bé, tại sao lại ép mình ko được nghĩ đến cậu ấy? -Ann đau lòng khi nhìn thấy Thế Huân tiều tụy đến như vậy

_Em....em ko thích cậu ấy! Người em thích là chị -Thế Huân nắm chặt lấy bả vai Ann hét lên

Tuy rất khó chịu khi bị Thế Huân đột ngột nắm chặt lấy bả vai mình làm Ann rất đau nhưng suy cho cùng chuyện này cũng liên quan đến mình, nhất định phải giải quyết cho xong.

_Em ko thích chị, em chỉ là nghĩ chị giống với người mẹ quá cố của em mà thôi....Nếu em thật sự ko thích Lộc Hàm thì giờ này hẳn em ko đau khổ, tiều tụy như vậy -Ann nói

Thế Huân buông thõng hai tay xuống. Ann nói có đúng ko? Tại sao anh lại hành động như một kẻ thất tình như vậy? Chẳng lẽ anh thật sự đã thích cậy? Anh mệt mỏi đi đến chiếc ghế sô pha nằm dài xuống. Anh ko muốn suy nghĩ nữa, thực sự là rất đau đầu.

_Em ko muốn theo đuổi lại Lộc Hàm sao? -Ann đi đến một bên ghế

_.....

_Đừng nói chị ko giúp đỡ! Chị giúp em một tay, có chịu ko?

_Giúp? Chị muốn làm gì?

_Hừ, cuối cùng thì đã muốn nói chuyện rồi hả? -Ann châm chọc

_Ko muốn thì thôi!

_Được rồi, nếu muốn thì chị sẽ giúp em tách Lộc Hàm ra khỏi Tú, chị vốn vẫn ko vừa mắt hai người đấy -Ann vui vẻ

_Ko được! Em ko muốn phá hoại hạnh phúc của lộc Hàm

_Cái đó mà là hạnh phúc sao? Cái đó gọi là tự lừa dối bản thân thì có! Trực giác của phụ nữ rất đúng, chị thấy Lộc Hàm vẫn còn tình cảm với em -Ann tức giận

_Thật sao? -Thế Huân bật dậy

_Xem em kìa, hốt hoảng thế mà còn bảo ko thích con nhà người ta -Ann buồn cười

_Em....nhưng chị chắc cậu ấy vẫn còn thích em chứ? -Thế Huân hỏi

_Sao mọi lần thấy em cưa gái khôn ngoan lắm mà, sao lần này lại ngu ngốc thế! Nhìn ko ra sao, lộc Hàm nó thực sự còn rất thích em -Ann thật muốn xem trong đầu Thế Huân chứa gì

_Vậy chị muốn làm gì?

_Chị đợi câu nói này lâu lắm rồi đấy! Làm như thế này......

Hai người cùng nhau tìm cách theo đuổi lại Lộc hàm.Tốt nhất vẫn là ko nên dễ dàng cho Thế Huân quay lại với cậu sớm. Ai kêu dám làm cho cậu thương tâm nhiều như thế? Vẫn là giúp hai phần ba, còn lại để cho tên này tự đi giải quyết lỗi lầm của mình. Ann âm thầm đắc ý trong lòng. Đợt này xem Thế Huân còn dám ko để ý đến sự có mặt của Lộc Hàm hay ko? Làm cho con gái người ta đau khổ như thế thì phải trả giá một tí cũng ko xem là gì phải ko?

***

Trong một căn hộ hiện đại cao cấp của tòa nhà Onew, bắt gặp lấy hình ảnh một cậu bé có thân hình nhỏ nhắn đang tích cực dọn dẹp đồ đạc lộn xộn trong nhà, còn chàng trai cao lớn thì lại đang nhàn nhã ngồi rung đùi trên ghế sô pha. Thấy cậu bé làm việc đến người toàn mồ hôi, chàng trai đau lòng mà lên tiếng nói:

_Nè Vịt, ko mệt sao? Em làm mấy tiếng đồng hồ rồi đó!

_Ừm cũng mệt một tí, hay là anh đói bụng rồi, em dọn cơm nha? -nó quay đầu hỏi

_Vậy cũng được, nhưng mà anh muốn ăn cùng với em cơ -hắn ta ko biết khi nào thì đã đi ngay sau lưng nó

_Nhưng mà em còn chưa xong mà....-nó khó xử

Từ lúc hai người chính thức quen nhau thì việc làm của nó cũng giảm đi một nửa. Hắn nói ko nhỡ đem nó ra bóc lột. Nói như vậy nhưng nó vẫn cảm thấy mình cũng nhận tiền thì phải làm việc siêng năng, ko thì căn nhà này sẽ bị loạn cả lên mất.

_Ko cần làm nữa, vậy là sạch rồi, mau vô dọn cơm ra ăn đi -hắn nhẹ ôm choàng lấy nó từ phía sau

Cảm nhận được vòng tay ấm áp bao lấy mình, nó vui vẻ cười một cái. Hắn càng ngày càng trẻ con.

_Được rồi, buông em ra thì em mới dọn cơm được chứ! -Nó đỏ mặt nói

_Ừm...-hắn ko nỡ buông tay nhưng mà vẫn rất biết nghe lời

_Cái đống này dọn dùm em đi! -Nó chỉ vào đống đồ rồi nhanh người xoay vào bếp

Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của nó, miệng hắn bất giác nở nụ cười ấm áp. Nhanh chóng dọn lại đống đồ mà nó nói, hắn thật muốn nhanh chạy vào bếp cùng ăn cơm với nó. Món ăn nó nấu rất rất hợp khẩu vị của hắn. Nhớ lại quãng thời gian ngắn mà nó bỏ đi, đúng thực sự là tội cho cái dạ dày của hắn mà. Đang lúc suy nghĩ lung tung thì "xoảng" một cái từ trong bếp vọng ra làm hắn lo lắng vội vàng bỏ hết mọi thứ chạy vô xem.

_Sao thế? Sao lại làm vỡ chén vậy? -hắn nhìn những mảnh vỡ dưới sàn, cau mày hỏi

_Em....em hơi bất cẩn, để em dọn -nó ấp úng trả lời

Lúc nãy ko hiểu vì sao mà đầu nó trở nên choáng váng, tay chân bủn rủn, vì thế mà nó mới lỡ tay làm vỡ cái chén ăn cơm. Dạo này tình trạng này hay thường xảy ra. Có lẽ là do áp lực gần đây quá nhiều nên ảnh hưởng đến sức khoẻ.

_A! -nó ko để ý nên đã quệt ngón tay mình vào miếng sành làm chảy máu

_Sao hậu đậu thế! -Hắn lớn tiếng cầm lấy tay nó xem

Bị chảy máu tay cũng đâu phải nó cố ý đâu, làm gì mà hắn ta có thể lớn tiếng như vậy với nó. Vậy nên là nó trưng nguyên cái bộ mặt uất ức nhìn chằm chằm hắn.

Cái biểu tình giận dỗi của nó làm cho lòng hắn dịu đi một nửa. Vốn là có một đôi mắt to tròn giờ đây còn thêm ẩn ẩn vài giọt nước mắt, trông nó vô tội vô cùng.

_Được rồi, còn đau ko? -Hắn thổi nhẹ vào vết thương

_Còn, nhưng mà cũng đỡ rồi...-nó chu mỏ

Hắn cười nhẹ một cái. Bộ dáng nhõng nhẽo cũng rất là đáng yêu. Đứng dậy đi ra chỗ tủ thuốc lấy miếng băng keo cá nhân rồi vòng lại cầm tay nó lên mà băng. Nhìn hắn tỉ mỉ băng cho mình làm nó cảm thấy cảnh này rất quen, hình như là.....ha...hahaha...

_Em cười cái gì? -hắn thấy bộ dạng nó cười như là bị ma nhập làm cho hắn cảm thấy ớn lạnh

_Ko có.....ko.....hahaha.....-nó cười vui vẻ

_Ko được cười nữa, nói rõ ràng tí nào -hắn nghiêm mặt

_Hụ...thì em nhớ lúc trước ở trong rừng cũng băng bó cho em một lần, bộ dạng ấy giống hệt bây giờ, làm cho em rất mắc cười -nó ngoan ngoãn trả lời

_Buồn cười vậy sao? Làm mình bị thương vậy mà còn cười được -Hắn ko vui nói

_Xùy, ko phải là anh đang ở bên cạnh em sao? Lúc nào bị thương là có anh băng bó rồi -nó hí hửng

_Hừ, vậy mà cũng nói cho được! -Hắn bó tay với suy nghĩ của nó

_Tất nhiên rồi! Anh ko phải bạn trai tuyệt vời nhất sao, cho nên sau này em quyết định bị thương thật nhiều lần để lúc đó anh sẽ ở bên băng bó em -nó nịnh bợ

_Vịt con, hình như là chỉ có mỗi mình anh thích em thôi, còn em thì lại muốn hành hạ tinh thần anh mà -nếu mà lúc nào nó cũng để mình bị thương thì chắc hắn sẽ bị bệnh tim mà chết sớm mất

_Sau này mà có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng phải nhất định ở bên em đó! -nó tự nhiên nghiêm túc nói

_Vậy anh là gì trong lòng em đây? -hắn hỏi

_Là.....là băng keo cá nhân của riêng em, là băng keo chỉ cho một mình em xài, ko có băng keo như anh ở bên thì vết thương của em sẽ lâu lành, vận nên anh chính là băng keo cá nhân độc quyền dính lấy em cả đời! -nó ngọt ngào cười

_Anh thật đáng thương, chỉ được bạn gái mình coi là băng keo cá nhân thôi, làm mất phẩm giá thượng hạng của anh quá mà -hắn giả bộ ai oán nói

_Hìhì, anh bây giờ trông rất là đáng yêu! -nó nháy mắt tinh nghịch

_Vịt, em có biết là con trai rất ghét nghe nói mình "dễ thương" ko hả? -hắn cười cười nhìn nó

_Ách....cái này cũng có nữa sao? -nó nhăn mày

Vừa nói xong, nó nhẹ hôn phớt qua má hắn một cái, thầm thì nói:

_Nhưng mà em thích anh đáng yêu như vậy!

_Em đang trêu chọc anh sao? -tuy nói vậy nhưng miệng hắn đã cười rộng đến tận mang tai rồi

Nó bỏ qua câu hỏi của hắn mà tiếp tục chạy nhanh dọn cơm ra ăn. Nếu mà còn chọc hắn nữa nguy rằng tí nữa nó khó giữ được mạng nhỏ này. Hắn cũng ko chọc nữa, nghiêm túc dọn lại những mảnh vỡ chén trên sàn nếu ko tí nữa lại ko may đạp phải.

Cuộc sống của hai người cũng trôi qua rất bình lặng. Sống yên ổn và hạnh phúc từng ngày. Tuy nhiều lúc giận dỗi nhau thì hai người cũng ko giận quá lâu, cùng lắm là nửa ngày. Họ đang cùng nhau trải qua những tháng ngày ngọt ngào và hạnh phúc......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: