[Chap 28]
Hôm đi chơi về, hắn được thông báo là Chung Nhân và nó đã về trước rồi nên hắn càng khẳng định được cậu bé xinh đẹp đó là nó. Từ ngày đó đến nay tính ra là cũng đã được hơn nửa tháng rồi mà nó vẫn chưa có tin tức gì. Hắn có hỏi qua Chung Nhân nhưng mà anh vẫn cứ luôn tìm cớ ko chịu nói. Nó bốc hơi lâu vậy rồi mà sao còn chưa chịu xuất hiện. Điều đó làm cho hắn rất chi là bực mình.
Nhìn mấy món ăn trên bàn mà hắn ngán ngẩm. Tuy là những thứ này cũng chẳng khác gì mấy món ăn mà nó làm nhưng mà mùi vị ko giống tí nào. Hai tháng qua ít nhiều thì hắn cũng đã thích ứng được với những thứ liên quan đến nó.
_Chị dẹp hết đi, tôi hiện tại ko muốn ăn tí nào!
Nó xin nghỉ phép nên dì Hoà có cử một nữ giúp việc khác thay thế nó cho đến khi nó trở về. Haiz, chán chết, ko có nó ko khí trong căn nhà này nhạt nhẽo.
_Bé Bự, sao chị mày còn chưa về nữa hả? -hắn ta cưng chiều xoa đầu Bé Bự
_Haizz, mày nói đi, có phải hay ko cậu ta quên luôn hai người chúng ta rồi?
Dường như cũng hiểu những lời của hắn ta mà Bé Bự thông minh ngoan ngoãn grừ nhẹ một tiếng "gâu gâu"rồi rúc vào người Xán Liệt làm nũng. Giờ này thì hắn chỉ mong sao Vịt con của hắn nhanh nhanh quay trở về.
***
_Mẹ, mẹ với Bi về quê sống phải cẩn thận đấy nhá! -Nó ôm lấy mẹ nó nói
_Ừm, mẹ biết rồi, con đừng quá lo lắng. Chỉ tại mẹ ko tốt nên giờ nhà mình mẹ cũng ko giữ lấy được -Mẹ nó thở dài đau xót
Vì lo cho chi phí và tiền thuốc than cho ba nó mà mẹ nó đã tìm đến bọn cho vay nặng lãi. Nhưng mà số tiền lãi bọn họ lấy thực sự quá nhiều. Mẹ nó ko xoay sở nổi nên đành ngậm đắng nuốt cay mà thế chấp đi ngôi nhà. Vì ko còn nhà nữa nên mẹ nó và Bi đành phải về dưới quê ngoại mà sống. Còn nó thì hiện tại vẫn còn đang đi học tại WK, ngôi trường mà ba nó mong muốn nên nó vẫn sẽ cố gắng tiếp tục học. Về nơi ở thì có lẽ vẫn phải quay về làm "ôsin" cho hắn. Cuộc sống sau này sẽ vất vả lắm đây.
_Chung Nhân à, cô nhờ con chăm sóc hộ cho con Bạch Hiền nhà bác nhé! -mẹ nó quay sang nắm lấy tay Chung Nhân nói
_Bác yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Hiền, bác và Bi đi đường cũng phải bảo trọng! -Chung Nhân vui vẻ mỉm cười nói
_Cám ơn con nha! -Mẹ nó nhìn anh vừa ý cười, rồi quay sang nó dặn dò - Mẹ đi rồi thì phải tự mình chăm sóc cẩn thận, ở nhà người ta làm công thì phải biết điều nghe chưa, con đừng có mà nổi điên vô cớ đấy nhá!
_Mẹ, con nhớ mà! Thôi đến giờ lên xe rồi, mẹ và Bi đi được cẩn trọng -nó nhắc nhở
_Ừm, mẹ biết rồi, con ở lại mạnh khoẻ nhá -mẹ nó nghẹn ngào
_Bi này, em phải chăm sóc mẹ thay phần chị đấy nhé, cũng phải biết tự chăm sóc cho mình nữa đấy! -nó ôm lấy Bi vào lòng mà dặn dò
_Dạ, em biết rồi! Chị hai nhớ rảnh phải xuống dưới quê thăm mẹ và em, với lại còn có cả bà ngoại nữa! -Giọng non nớt đáng yêu của Bi vang lên
_Ừ, chị nhớ rồi, hai người đi cẩn thận nhá! -nó nén khóc
Nó vẫy tay nhìn theo bón mà vẫn pg xe khuất xa, trong lòng ko khỏi một trận chua xót. Bắt đầu từ giờ nó phải quen với cuộc sống tự lập này. Gánh nặng chăm lo gia đình nó cũng phải gánh trách nhiệm một phần. Nó đã hứa với ba mình phải chăm sóc tốt cho mẹ và Bi, phải luôn mỉm cười mà sống tiếp, ko được khóc nữa. Nó ngước nhìn lên trời, thì thầm nói: "Ba à, con sẽ chăm lo cho gia đình mình, ba hãy truyền thêm cho con sức mạnh nhé!". Chung Nhân nhìn bóng lưng cô đơn kia của nó mà cảm thấy đau lòng. Nó chắc phải đau lòng lắm vậy mà vẫn cứ cố gắng gượng chống đỡ. Tay siết chặt, anh thầm hứa sẽ chăm sóc tốt cho nó.
***
Sau khi tiễn mẹ nó đi, Chung Nhân chở nó về nhà anh ở lại. Vì ngôi nhà của nó đã bị mang ra thế chấp nên nó ko thể sống ở đó nữa. Bước xuống xe đã thấy một cậu bé xinh đẹp đã đứng trước cổng đợi.
_Mày sao rồi? Có hay ko còn đau lòng? -Lộc Hàm bước đến ôm nó
_Cám ơn mày, tao ko sao nữa rồi, chúng ta vào nhà đi! -Nó vui vẻ kéo Lộc Hàm vào nhà
Lộc Hàm biết là nó đang che ấu cảm xúc thật của mình. Dù gì cũng là bạn thân mấy năm nay, chẳng lẽ ko biết trong lòng nó đang nghĩ gì. Nhưng vì ko muốn lột mặt nó. Thử hỏi nếu ba mình đột ngột qua đời, sau đó nhà mình bị siết nợ mang đi thế chấp, mẹ và em trai đành phải xuống dưới quê sống, còn mình thì một mình sống ở đây. Phải biết rằng cần đến bao nhiêu là nghị lực mới có thể tự trấn an mình. Lộc Hàm chỉ đành có thể ở đây mà an ủi, động viên cậu bạn thân mình từ phía sau thôi. Mong là sẽ lại thấy nụ cười tươi trên đôi môi của nó.
***
Ở phòng ăn nhà Chung Nhân:
_Nè Hiền, ăn cái này vào, mấy ngày nay em ốm đi nhiều rồi đấy! -Chung Nhân tốt bụng gắp đồ ăn cho nó
_Dạ, em cám ơn -nó vui mừng
_Ăn nhiều vào nhá! -Lộc Hàm cũng vui vẻ gắp thức ăn cho nó
Nó vui vẻ ăn những món ăn mà hai người gắp cho.
_Công việc làm của em ở đâu vậy? Có chỗ bao ăn, bao ở luôn sao?
_Ừ, em làm ở đấy cũng được 3 tháng rồi, chỗ làm đấy tốt lắm! -Bạch Hiền vẫn chưa nói cho mọi người biết sự thật rằng chỗ làm đấy chình là nhà của hắn ta
_Nhưng tao lại ko thấy an tâm gì cả, hay mày sang nhà tao ở đi -Lộc Hàm đề nghị
_Ko được, mày hiểu rõ tao mà, tao sẽ ko sao đâu! -Nó kiên quyết
_Vậy thì nếu xảy ra chuyện gì thì phải nói liền cho anh biết đấy nhá! -Chung Nhân nói
_Dạ...-nó thật cảm động với sự quan tâm của hai anh em Chung Nhân và Lộc Hàm
_A! Hiền hiền a kì hạn 3 tháng hết rồi, mày có thể trở lại xinh đẹp rồi! -Lộc Hàm oà lên
_Nhắc mới nhớ đấy! Nhưng mà như thế thì tao thắng rồi, ko phải mày nên thực hiện lời hứa rồi hả? - Nó cười đểu nói
_À thì mày muốn gì đây? -cậu liếc bạn thân mình
_Hiện giờ chưa nghĩ ra, mốt có rồi thì tao nói -Nó lè lưỡi đáng yêu
_Ừ, tốt nhất là mày quên luôn -Lộc Hàm hóm hỉnh nói
Chung Nhân nhìn đứa em gái mình yêu quí và nó nói chuyện mà cảm thấy tâm tình tốt hẳn lên. Có nó không khí luôn luôn ấm áp. Chính vì thế mà Chung Nhân đã ra quyết định phải tra rõ nơi nó đang làm việc. Ko biết ở đó có ai đang để ý đến nó như anh ko? Nếu vậy thì phải nhanh mang nó kéo về bên mình thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro