[Chap 20]
Đây là nơi nào? Sao chỉ có duy nhất một màu trắng xóa thế kia? Nơi này thật cô đơn và lạnh lẽo. Có phải rằng đây là nơi mà người ta nói là Thiên đường ko nhỉ? Vậy thì nó đã chết rồi sao? Ko thể như thế được, nó còn gia đình, bạn bè và nó còn chưa có người yêu nữa mà. Nó còn chưa được nếm qua hương vị tình yêu ngọt ngào mà đã phải chết sao? Ko được, ko được như thế! Nó sợ hãi chạy quay quanh ko gian trắng xoá này, nhưng mãi vì sao mà lại chẳng tìm được lối ra. Nó ngồi gục xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, khẽ nức nhẹ. Vì sao nó lại ko nhận ra My sớm ko phải là người tốt, sớm nghe lời của hắn. Có phải hắn ghét nó vì vậy ko? Có phải nó làm hắn buồn ko? Giờ hắn ta sao rồi? Hắn có đau lòng vì nó ko? Lúc này nó mới nhận ra là mình nhớ hắn đến cỡ nào. Nhớ nụ cười, ánh mắt, thái độ khi bị nó chọc giận, nó nhớ tất cả, tất cả mọi thứ thuộc về hắn. Con người ích kỉ là vậy đó. Lúc ở bên thì ko biết giữ, đến lúc mất đi rồi thì thấy tiếc nuối. Cô đơn lạnh lẽo đang vây bám xung quanh nó, nó khóc đến hai mắt xưng đỏ cả lên thì nghe được giọng nói ấm áp truyền đến:
_Vịt con, cậu mau tỉnh lại đi, tôi nhớ cậu nhiều lắm! Cậu từng nói rằng muốn nghe tôi hát mà phải ko, giờ tôi hát cho cậu nghe! Cậu nghe xong rồi thì phải tỉnh lại cho tôi đấy!
"Còn lại gì khi đã xa nhau rồi.
Nơi anh đến chẳng cùng em.
Chặng đường dài anh vẫn khóc một mình lẻ loi.
Từng ngày buồn anh vẫn luôn tin
rằng em sẽ mãi chờ đợi anh.
Rồi một ngày anh cũng sẽ trở về
cùng em...cùng em.
***
Ở nơi phương xa ấy giờ đây em biết không ?
Trái tim anh lạnh lẽo cô đơn giữa
bao người.
Cần một làn hơi ấm , cần bờ môi
khẽ rung.
Để cho anh được thấy như em
đang kề bên.
Người yêu ơi có biết rằng anh rất
nhớ em ?
Những yêu thương nồng cháy khi
xưa lúc bên nhau.
Đừng buồn em yêu nhé , rồi thời
gian sẽ qua.
Xoá đi bao cảm giác cô đơn lúc xa
nhau.
Anh nhớ em !!! ..."
Là hắn ta, giọng hát này là của hắn. Lúc nó đang tuyệt vọng định buông xuôi thì hắn lại xuất hiện. Nó vui mừng, đứng dậy chạy theo tiếng hát của hắn. Nó cứ chạy, chạy mãi cho đến khi bước vào một cái hố màu đen.
***
Hắn đau khổ nhìn nó, xin lỗi Vịt con! Ánh mắt hắn dịch xuống bàn tay đang được truyền dịch của nó. Hình như lúc nãy ngón tay nó khẽ
́giựt thì phải.
_Vịt con, cậu tỉnh lại rồi phải ko? Đế tôi gọi bác sĩ -hắn vui mừng chạy đi báo bác sĩ nó đã tỉnh, cuối cùng thì nó cũng đã trở lại bên hắn rồi, miệng hắn bất giác cong lên một nụ cười hạnh phúc.
***
_Nè, cậu dậy ăn cháo đi, tôi mới đi mua về đó! -vừa nói hắn vừa đỡ nó dậy
_Cám ơn anh! -nó vui vẻ nói
Hắn nhẹ nhàng đút từng muỗng cháo cho nó ăn, nó ngoan ngoãn ngồi ăn.
_Mà vụ My gây ra, anh giải quyết thế nào rồi? -vừa hỏi nó vừa há miệng nhận lấy muỗng cháo hắn đút cho.
_Cậu cứ lo mà chăm sóc tốt bản thân mình đi, chuyện đó đừng nghĩ đến nữa, cậu biết chưa? -hắn nhẹ giọng nhắc nhở nó
_Tôi biết rồi! -nó bĩu môi nói
_Ăn xong rồi, tôi đi dọn đây -nói xong hắn đứng dậy xoay người bước đi thì bỗng khựng lại vì nó đang nắm lấy một tay của hắn.
_Tôi...tôi xin lỗi vì đã ko nghe lời khuyên của anh -nó cúi đầu xấu khổ nói
Hắn im lặng một lúc, sau đó quay lại xoa đầu nó:
_Ngốc, lúc đó, cậu cũng ko biết rõ My ra sao mà. Cậu chỉ làm theo tình cảm mình thôi, tôi ko có trách cậu đâu! -hắn cưng chiều nói
Mặt nó khẽ ửng hồng. Đây là lần đầu tiên nó thấy bộ mặt dịu dàng của hắn. Tim nó giờ đây đang nhảy loạn xạ. Không lẽ nó cảm nắng hắn sao. Lúc này, ngoài cửa phòng bất ngờ xuất hiện hai bóng người, đó là Lộc hàm và Thế Huân.
_Hi em, em thấy trong người thế nào rồi? -Thế HUân hỏi thăm nó
_Dạ, em cũng khoẻ hơn rồi ạ -rồi nó quay sang Lộc Hàm, lém lỉnh hỏi - Không gặp tao mấy ngày nay, mày có nhớ tao không?
_Có chứ, tao nhớ mày lắm lắm luôn ấy! -Nói xong, Lộc Hàm chạy lại ôm chầm lấy nó
_Úi, đau tao quá mày, con trai con đứa gì đâu mà ko biết nhẹ nhàng gì cả -nó khẽ rên
_Tao xin lỗi, tại tao xúc động quá, mày có sao ko? -Lộc Hàm lo lắng nhìn nó
_Ko sao, chỉ hơi đau thôi -nó cười đáp
_Àh, tao có mang quà cho mày á, đợi tao một tí -Lộc Hàm vui vẻ cười
Bên ngoài lúc này cũng xuất hiện một người đi vô với một đống đồ trên tay.
_Ah, Chung Nhân, mày cũng đến hả? -Thế Huân ngạc nhiên khi thấy Chung Nhân
_Ờ, em sao rồi Hiền, khoẻ hơn chút nào chưa? -Chung Nhân nhìn nó hỏi
_Dạ em khoẻ rồi ạ, cám ơn anh! -nó đỏ mặt khi trả lời, chỉ cần nhìn thấy Chung Nhân là mặt nó cứ đỏ cả lên
Nãy giờ quan sát nó, thấy nó đỏ mặt khi nói chuyện với Chung Nhân làm Xán Liệt khó chịu quay qua nhìn Chung Nhânvới đống đồ trên tay:
_Mấy túi đồ này là sao đây?
_Cái này là của Lộc Hàm làm đấy, tao chỉ xách dùm thôi -Chung Nhân nhún vai trả lời
_Đúng vậy, cái này là em làm, mang cho Hiền tẩm bổ -Lộc Hàm gật đầu nói
_Tại sao em lại đưa đồ cho Chung Nhân cầm nhỉ? Từ khi nào thì hai người thân thiết với nhau vậy? -Thế Huân khó chịu khi Lộc Hàm nhờ Bảo xách dùm mà không phải mình
_Tại em...em...-Lộc Hàm khẽ gãi đầu khó xử, quay sang nhìn Chung Nhân cầu cứu
_Tại em gì? -Thế Huân cảm thấy mặt mình nóng hơn
_Thôi, đừng làm khó Lộc Hàm nữa, thật ra, hai tụi tao là anh em -Chung Nhân chậm rãi nói
_Mày có em trai từ khi nào vậy? -Thế Huân và hắn đồng thanh hỏi
_Thì tao cũng kể cho tụi bay nghe tao có một đứa em trai còn gì, với lại tụi bay đâu có hỏi? -Chung Nhân trầm tĩnh trả lời
_Vậy là tụi tao ko hỏi thì mày cũng tính ko nói cho tụi tao biết luôn hả? -Thế Huân trố mắt hỏi
_Có lẽ vậy -Chung Nhân thản nhiên trả lời
_Mày...mày...tao thiệt ko còn gì để nói -Thế Huân như muốn điên lên
Chung Nhân phớt lờ Thế Huân, nó trầm ngâm suy nghĩ, rồi gật gù nói:
_Giờ nghĩ lại thì tên hai người, một là Kim Chung Nhân, hai là Kim Lộc Hàm (cái này không phải họ thật nha, là mình cho thêm vô thôi =))) ), cùng một họ, hai người là anh em thiệt hả? -nó vẫn còn ko tin tưởng cho lắm
_Ừ, đúng vậy, tụi tao là anh em ruột cùng cha cùng mẹ sinh ra -Lộc Hàm nháy mắt tinh nghịch nói
_Ko ngờ đấy nha -Nó nói
Nó với Lộc Hàm hai đứa đùa giỡn vui vẻ với nhau. Chung Nhân lại gần Xán Liệt, thì thầm điều gì đó, hắn chỉ khẽ nhíu mày lại thôi. Thế Huân chạy đến bên những túi đồ của Lộc Hàm mang tới, chỉ vào hỏi:
_Những thứ này là gì vậy?
Lộc Hàm lúc này mới để ý đến mấy túi đồ mà "àh" ra:
_Cái này là tao làm đem đến cho mày tẩm bổ -Lộc Hàm vui vẻ mở túi đồ ra đưa cho Hiền
_Hix, cảm động quá đi -nó sụt sịt mũi
Lộc Hàm nhìn thằng bạn mình, khẽ mỉm cười:
_Mày ăn cái này đi cho nóng nè, tao làm nhiều lắm đấy!
_Ừ, mà mọi người cùng ăn luôn cho vui, dù sao thì cũng nhiều, mình em ăn thì buồn lắm -nó quay qua hỏi bọn hắn
_Vậy anh ko khách sáo đâu nhé! -Thế Huân cười đùa nói, lâu lắm rồi anh cũng ko được ăn món ăn Lộc Hàm làm
Nó vui vẻ cùng mọi người ăn. Công nhận là những món Lộc Hàm làm ăn rất ngon. Cả bọn cứ như vậy mà ngồi ăn uống, đùa giỡn với nhau. Nó cảm thấy thật hạnh phúc khi mà mọi người ai nấy đều quan tâm đến nó. Và nó thật mong rằng tình cảm này sẽ mãi như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro