[Chap 18]
Dạo này hắn ta không hay đả động gì đến nó. Hắn ta cũng chẳng thèm nói chuyện hay hỏi thăm gì nó. Ở nhà thì cứ như hai người lạ đi qua nhau. Trong trường thì dạo nay hắn ta hay cúp tiết, thời gian gặp mặt cũng không có. Hắn càng như thế thì nó lại càng cảm thấy khó chịu và bực mình. "Hắn đúng là cái đồ giận dai mà".
_Nè Hiền, mày đang suy nghĩ gì mà nhập tâm thế hả? -Lộc Hàm khuých nhẹ tay nó khi thấy nó đang ở trên mây
_Hả hả, có chuyện gì thế? -nó hoàn hồn hỏi
_Haizz, tao hỏi mày có chuyện gì mà suy nghĩ dữ vậy? -Lộc Hàm thở dài với tính của thằng bạn
_À à, ko có chuyện gì đâu. Tại dạo này trời nắng nóng, dễ điên lắm mày ơi! -nó đánh trống lảng
_Thiệt ko? - Lộc Hàm nghi hoặc hỏi
_Thiệt mà -nó gật đầu lia lịa
Bạch Hiền ko nói gì nữa bởi Lộc Hàm biết rằng đã là chuyện nó ko muốn nói thì nó sẽ ko mở miệng nói ra. Cũng trong lúc này thì một bạn trai từ xa chạy lại hỏi hai đứa:
_Hai bạn cho mình hỏi tí, ai trong hai bạn là Bạch Hiền vậy?
_Là mình, có chuyện gì ko vậy bạn? -nó dò xét hỏi
_Đây là thư của anh Xán Liệt gửi cho bạn, ko có chuyện gì nữa, mình đi nha -vừa nói bạn trai ấy vừa đưa cho Hiền một lá thư rồi nhanh chóng bỏ đi
Nó trầm ngâm nhìn lá thư trong tay rồi ngước nhìn qua Lộc Hàm. Nó nhíu mày đọc dòng chữ cộc lốc trong bức thư "Chiều ra về gặp tôi ở sân sau trường".
Cuối cùng thì hắn ta cũng đã chịu gặp mình nói chuyện rồi. Vậy mà cứ tưởng hắn ta giận dai lại khó ưa ko thèm nói chuyện với mình nữa chứ, chắc là thấy mình sai rồi nên ko dám ra gặp mình nói chuyện phải nhờ người khác đưa thư, hắn thật là ngây thơ. Trong lòng nó bỗng tràn đầy cảm giác vui vẻ, miệng bất giác cũng cong lên một nụ cười. Vy nhìn con bạn mình sau khi đọc bức thư xong thì tự nhiên ngồi cười một mình, thấy cũng tò mò nên hỏi:
_Bộ mày tính đi thiệt hả? Mà sao mày lại thân với anh Xán Liệt đến thế? -Lộc Hàm làm bộ dạng khó hiểu nhìn nó
_Ừ, mà cái vụ đi ăn của tao với mày dời lại khoảng 5h nha! -nó hớn hở nói
_Cũng được vậy 5h hẹn trước cổng trường -Lộc Hàm gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng cùng nó lên lớp
Sau mấy tiết học thì cũng đã đến giờ ra về, nó nhanh chóng thu dọn sách vở rồi chạy nhanh xuống sân sau gặp hắn. Lúc nó đếnsân sau trường rồi mà chẳng thấy hắn đâu cả. Nó nghĩ tại sao hắn ta hẹn mình ra đây mà giờ này còn chưa đến nữa? Đang lúc mãi ngồi suy nghĩ mà nó đã ko để ý đến cái bóng đen sau lưng đã chụp thuốc mê vào mặt mình làm nó bất tỉnh.
~~~~~
Còn lúc này thì Lộc Hàm cảm thấy ko ổn, nhìn đồng hồ cũng đã hơn 6h rồi mà tại sao nó còn chưa đến. Gọi điện thoại thì nổ đã tắt máy rồi. Hiền là một người luôn luôn đúng giờ, chưa bao giờ trễ hẹn cả. Lộc Hàm lòng nóng như đống lửa, mong là nó ko có chuyện gì, chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều thôi. Cùng lúc này thì Lộc Hàm thấy bọn hắn đang đi đối diện mình. Lộc Hàm ko mảy may suy nghĩ mà chạy ngay đến chỗ hắn.Xán Liệt nhíu mày nhìn cậu trai trước mặt mình, cậu ta ko phải là bạn thân của vịt con sao, có chuyện gì gấp gáp mà cậu ta lại đến tìm mình nhỉ?
_Anh Xán Liệt, nãy anh hẹn Hiền ra sân sau trường nói chuyện xong rồi, anh có biết nó đi đâu sau đó ko? -Lộc Hàm sốt ruột hỏi
_Tôi hẹn cậu ta ra sân sau trường nói chuyện hồi nào? Làm gì có chứ! -hắn giật mình khi nghe Lộc Hàm nói vậy
_Vậy cái thằng con trai lúc nãy đến đưa thư cho Hiền bảo anh gửi cho nó là ai? -càng nói Lộc Hàm càng lo lắng cho nó hơn
_Ý em nói vậy là sao, bọn anh ở trong phòng hiệu trưởng cả buổi nay bàn về kì nghỉ sắp tới, làm sao còn thời gian đâu mà viết thư với lại thằng Xán Liệt nó ko bao giờ làm cái việc ngớ ngẩn đấy đâu -Thế Huân lên tiếng
_Vậy thì ai gửi cho Hiền bức thư đó? -Chung Nhân hỏi
Hắn im lặng suy nghĩ lời nói của mọi người. Rốt cuộc nó đã đi đâu rồi? "Cái con vịt ngu ngốc này, tôi mà tìm được cậu thì cậu chết với tôi" hắn nghiến răng nghĩ thầm trong lòng.
_Còn những ai biết chuyện Xán Liệt viết thư này nữa ko? -Thế Huân hỏi
Chợt nghĩ ra điều gì đó, Lộc Hàm nhanh miệng nói:
_À còn có My biết nữa! -lúc nãy, ko may nó làm rơi bức thư, My đã giúp nó nhặt lại và đương nhiên nội dung trong đó My cũng đã đọc được
_My? Là cái con nhỏ mới chuyển vào trường mình đúng ko? -Xán Liệt vội giữ chặt hai bả vai của Lộc Hàm, lớn tiếng hỏi
_Dạ đúng rồi, là bạn ấy, nhưng mà anh quen bạn ấy sao? -Lộc Hàm trả lời
_Chết tiệt! -hắn gằn giọng chửi, rút điện thoại ra mà gọi ho ai đó - Mày tìm xem con nhỏ Trà My hiện giờ đang ở đâu, làm nhanh lên cho tao!
Lúc này mọi người đều cảm thấy kì lạ, quay sang hắn và hỏi:
_Chuyện này là sao? Sao lại dính cả con nhỏ Trà My trong đó nữa? -Chung Nhân lên tiếng trước
_Ừ, đúng vậy, sao lại có My nữa? -Thế Huân và Lộc Hàm thắc mắc
Hắn nhìn ba người họ, tay ko tự giác mà siết chặt lại, kể câu chuyện từ đầu đến cuối cho họ. nghe. Bây giờ hắn thật sự chỉ mong nó bình an, ko có xảy ra chuyện gì. "Vịt con, cậu nhất định phải đợi tôi đến!".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro