Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35

Phác Xán Liệt, Trương Nghệ Hưng cùng Ngô Diệc Phàm ngồi cùng nhau xem TV, vốn dĩ là Trương Nghệ Hưng mời hắn tới nhà ăn, mới phát hiện người này dạo gần đây gầy đi trông thấy, bèn xoa xoa đầu hắn. "Xán Liệt a, có phiền não gì cứ tâm sự với ca này."

Nếu như trước đây, Phác Xán Liệt coi Trương Nghệ Hưng là người trong lòng, thì hiện tại hắn chỉ coi Nghệ Hưng là anh em tốt.

Ngô Diệc Phàm cũng vỗ vỗ vai Phác Xán Liệt. "Thôi đó, cho cậu mượn người yêu anh một giờ mà trải lòng đó."

Phác Xán Liệt cười. "Ồ được vậy thì tốt quá."

"Lễ phép ha." Ngô Diệc Phàm lấy áo khoác đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh sáng le lắt của tivi là nguồn sáng duy nhất của căn phòng, Trương Nghệ Hưng cũng không nói gì, chờ Phác Xán Liệt mở miệng trước.

"Ca, em cũng không biết mình phải làm sao mới tốt nữa." Phác Xán Liệt nhàn nhạt mở miệng, trong mắt tràn đầy thống khổ, ủy khuất cúi đầu. Giờ phút này, hắn so với một tiểu hài tử cũng chẳng khác là bao.

"Ca, em rốt cuộc nên làm gì bây giờ."

"Cậu biết cậu chỉ làm cho mọi người đều thương tổn, thế nhưng cậu lại chẳng cách nào ngừng tay. Cậu biết cậu yêu Biện Bá Hiền, thế nhưng cậu lại không tài nào quên đi chuyện nó là con của Biện Nhâm Thiên, mặc dù chỉ là con nuôi."

Phác Xán Liệt gật đầu lại gật đầu.

"Anh biết cậu là một cậu bé ấm áp dương quang, cũng biết cậu so với người bình thường lại quá ỷ lại vào cha mẹ, đây cũng là khuyết điểm của cậu, quá chấp nhất. Cậu biết không, như thế người mệt nhất cũng chỉ là cậu thôi." Trương Nghệ Hưng ôm lấy đầu Phác Xán Liệt, nhìn đứa em trai thương tâm khổ sở, anh đành nhỏ giọng. "Ngoan nào, Phác Xán Liệt cậu cũng rất cố gắng rồi, tuy rằng việc làm của cậu anh không ủng hộ, thế nhưng anh biết, cậu chỉ là một đứa trẻ chấp nhất, cho đến giờ vẫn không thể quên đi chuyện thân sinh đã rời khỏi mình đúng không?"

"Anh, em không quên được, em không tha thứ được cho Biện Nhâm Thiên, hắn, và tất cả những người có liên quan tới hắn. Em đều không tha thứ được." Phác Xán Liệt trầm giọng, nắm áo sơ mi Trương Nghệ Hưng. "Nếu như, nếu như Biện Nhâm Thiên không như vậy với mẹ em.." Hắn cắn răng nói.

Trương Nghệ Hưng thở dài. "Cậu biết Tằng Tiểu Hiền không?"

Đột nhiên chuyển đề tài khiến Phác Xán Liệt không theo kịp, lại lòi thêm một Tằng Tiểu Hiền nào nữa?

Hắn ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Trương Nghệ Hưng. Trương Nghệ Hưng vẫn xoa xoa đầu hắn. "Hắn là một thần tượng, thế nhưng có một câu nói khá nổi tiếng, nhân sinh trên đời cũng giống như một chuyến du lịch vậy, cho dù có tiếc nuối bao nhiêu, cũng không có cơ hội bắt đầu lại nữa. So với cả ngày chìm trong quá khứ, đau đầu nghĩ cách làm sao để thay đổi, thì chi bằng cứ hướng tới tương lai, bởi vốn dĩ trên đời này không tồn tại cái gọi là 'Nếu như'."

"Xán Liệt, đây là hiện thực, trên đời này thật giả đan xen, vốn dĩ chẳng tồn tại cái gọi là Nếu như."

Phác Xán Liệt vẫn một mực im lặng nghe.

__Trên đời này, không có cái gọi là nếu như.

Ngô Diệc Phàm đứng ngoài cửa hút thuốc, hết ngẩng đầu nhìn gió xuân, lại cúi đầu ngắm mặt đất.

"Xin chào?" Ngô Diệc Phàm nghe thấy tiếng ai đó, bèn ngẩng đầu lên, thấy Lily đang hữu hảo mà đưa tay ra. "Còn nhớ tôi chứ? Đã từng gặp qua ở bệnh viện đó."

Ngô Diệc Phàm cũng không vội bắt tay, chỉ rít một hơi thuốc. "Tốc độ làm việc thật nhanh, chưa gì đã hỏi thăm được nhà tôi rồi?"

Thấy Ngô Diệc Phàm không có nhã ý, Lily cũng thu hồi bàn tay lại, nở nụ cười. "Đều là ích lợi của kẻ có tiền chúng ta cả mà."

"..." Ngô Diệc Phàm đem thuốc dụi dụi xuống đất. "Có gì nói thẳng, tôi không thích vòng vo tam quốc."

"Không nghĩ Trung Quốc mấy người đồng tính nhiều như vậy nha." Lily trào phúng nói. "Tôi chẳng qua là đợi Xán Liệt thôi, nào ngờ lại tình cờ gặp anh ở dưới tầng nên thuận tiện chào hỏi đôi câu."

"Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nên chõ mũi vào chuyện của người khác, chuyện bọn họ không đến lượt cô nhúng tay vào."

"Chuyện của bọn họ thì sao nào? Càng không cho tôi càng muốn nhúng tay vào." Lily lấy một bao thuốc lá đắt tiền từ trong túi, giắt vào túi Ngô Diệc Phàm, sau đó dí sát vào người hắn nhẹ nhàng nói. "Nhận đi, không phải lúc nào cũng được thuốc ngon như vậy từ trên trời rơi xuống đâu."

Sau đó liền đẩy Ngô Diệc Phàm ra, chính mình quay ra ngồi chờ trên xe thể thao.

Phác Xán Liệt cùng Trương Nghệ Hưng đi ra. Trương Nghệ Hưng thấy Lily trưng ra bộ dáng cười cợt, liền chạy đến nói với Ngô Diệc Phàm.

"Không sao chứ?"

"Anh thì có thể làm sao hả?" Hắn cưng chiều cười. "Xán Liệt, chào cậu nha."

"Ừm." Phác Xán Liệt đơn giản gật đầu, cũng không nhìn qua Lily tới một cái.

Cô nàng lại thản nhiên đi xuống xe, chạy ào tới ôm Phác Xán Liệt từ đằng sau.

"Mấy tháng không gặp thấy nhớ anh ghê, ba ba nói, trong vòng nửa năm em phải rước anh về đính hôn!"

"Buông." Phác Xán Liệt nói, Lily càng ôm chặt hơn.

"Buông ra."Lần này hắn trầm giọng, không khí lại càng ngưng lại.

Lily ủy khuất mở miệng, "Em yêu anh mà, từ hảo cảm đến thích, từ thích đến yêu. Đến giờ thì không thể khống chế bản thân ngừng thích anh nữa."

"Mấy người học tiếng Trung đều học cả cách già mồm nữa sao?" Phác Xán Liệt thô bạo đẩy Lily ra. "Cảnh cáo cô, đừng có khiêu chiến với sức chịu đựng của tôi."

"Em sẽ nói với ba không hợp tác với bên công ty anh nữa!"

"Cô nghĩ như vậy sẽ uy hiếp được tôi đấy à? Loại đàn bà ngu ngốc." Phác Xán Liệt cười lạnh.

Hắn còn cái gì để sợ nữa sao?

"Phác!" Lily chắn ở trước mặt hắn. "Anh nhìn em một chút đi, lẽ nào định cứ cô đơn cả đời sao?"

"Không phải chuyện của cô."

"Phác, em sẽ thay anh báo thù. Giết chết tên khốn nạn Độ Khánh Tú cũng được, đem Biện Bá Hiền sống không bằng chết cũng được, đào mả đào mồ Biện Nhâm Thiên em cũng làm." Lily nỗ lực lấy lòng, trong lòng thầm nghĩ lần này sẽ được Phác Xán Liệt tán thành.

"Ba!" Một tiếng tát, Lily ngã xuống đất. "Chuyện của tôi không đến lượt cô nhúng mũi vào, cút."

Hắn bước lên xe, cầm tay lái, bàn tay không tự chủ được run rẩy. Hắn không phải chưa từng nghĩ đến những việc như thế, thế nhưng một chút cũng không muốn làm.

_Liệu có không, ngày hắn không kìm chế được mà trở thành kẻ sát nhân?

"Phác Xán Liệt, mày như vậy, thật đáng sợ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro