Chương 7
Đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu rọi.
Tiểu Lục ôm Đồ Sơn Cảnh ngủ ngon lành, ôm chặt trước ngực Cảnh.
Mặt khác Đồ Sơn Cảnh, người được ôm thì suốt đêm mất ngủ, cảm giác tham lam bủa vây hắn, dù sao thì thể lực cũng có hạn, đến sáng sớm, Cảnh không nhấc nổi mí mắt nên thiếp đi.
Gió sớm thổi qua cửa sổ, thoang thoảng mùi chồi xanh và mùi thảo mộc, mùi hương quen thuộc khiến Tiểu Lục cảm thấy thân xác và tinh thần thoải mái hơn, tuy mắt vẫn nhắm nhưng mũi đã tự chủ hít thở thật sâu. Cằm bất giác cọ vào cổ Đồ Sơn Cảnh, lông mày và ánh mắt trỗi lên cảm giác thoải mái.
Nhìn qua cửa sổ, hai người trên giường tưởng như một cặp vợ chồng mới cưới, đang âu yếm nhau ngọt ngào.
Nhưng dù có ngọt ngào thế nào thì cuối cùng vẫn là 2 thằng đàn ông lớn xác, bức tranh này trông cũng kì lạ quá rồi....
Vậy mà có người lại thấy toàn bộ cảnh đó. Chiếc khăn lau và cây cọ trong tay Chuỗi Hạt rơi xuống đất, quai hàm y như muốn rớt xuống, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cửa sổ. Mặt Rỗ đang quét nhà sau lưng, nghe động tĩnh nhưng không quay đầu lại, y nói đùa: "Thân thể của ngươi nên chữa trị đi, cầm có cây chổi cầm cũng không vững.
Đáng tiếc Lục ca không có ở đây, nếu không lại mắng ngươi rồi. "
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Chuỗi Hạt, "Này? Lục ca đâu? Bình thường giờ này đã thức dậy rồi kêu đói, sao giờ còn chưa dậy?"
Chuỗi Hạt hừ một tiếng, nhẹ nhàng hỏi: "Mặt Rỗ, Mặt Rỗ, mau tới đây... Lục ca kìa."
Đang tay trong tay ngủ với nàng dâu trong kia..."
Mặt Rỗ không hiểu, hỏi thêm, " Đang nói cái gì vậy, nàng dâu nào của lục ca..." Nhưng giây tiếp theo liền giật mình, "u là trời ! Lục ca, bọn họooo..."
Tiếng hét đánh thức Tiểu Lục, hắn giật mình ngồi dậy: "Cái gì? Bữa sáng xong chưa?"
Dụi dụi mắt, y nhìn thấy hai tên ngốc đang rình mò ngoài cửa sổ, sau đó nhìn sang Đồ Sơn Cảnh đang ngủ bên cạnh, ngẩng đầu bắt bọn Chuỗi Hạt ra ngoài, tỏ vẻ hung dữ, cố gắng hạ giọng hết mức có thể.
"Chuỗi Hạt, ngươi lại đánh rắm phải không! Ta là sợ hắn buổi tối có chuyện, làm ta cả ngày suy nghĩ, muốn bị đánh à." Y bước qua người Đồ Sơn Cảnh, xuống giường, nhảy ra ngoài cửa sổ.
"Hai ngày này là thời điểm mấu chốt để hắn hồi phục, ta đương nhiên phải chú ý cẩn thận. Mấy người, nếu như mấy người cũng tận tâm như ta, ta đã không mệt mỏi như vậy."
Chuỗi Hạt gãi gãi đầu, "Nhưng như vầy quá là chuyên tâm rồi, giống như chăm sóc trẻ con vậy. Ai không biết lại nghĩ huynh là mẹ cậu ta ý."
Mặt Rỗ ngơ ngác trả lời: "Không, không đúng, rõ ràng lúc nãy cậu bảo là nàng dâu mà..."
Lời còn chưa dứt, Chuỗi Hạt đã bịt miếng hắn bỏ chạy. Mà Tiểu Lục nhanh chân hơn chạy đến đá đít hai người.
"Hai người các ngươi! Để ta xem còn nói nhảm đến bao lâu..."
Tiểu Lục không đuổi theo, lắc đầu đi vào phòng bếp. Một bát canh nóng hổi thấm nửa chiếc
bánh , vậy là có bữa sáng.
Bên cạnh vườn thuốc, Tiểu Lục hái một bó hoa dại, bước vào phòng Đồ Sơn Cảnh,cắm vào chiếc bình cạnh giường, giơ tay sờ sờ, nghĩ rằng tay nghề mình cũng không tệ.
Sau đó hắn ngồi ở mép giường nói với Đồ Sơn Cảnh đang nhắm mắt: "Đời này nếu không còn khó khăn, chờ cậu tỉnh lại có thể bắt đầu lại từ đầu. "
Vừa nói, y vừa đắp chăn cho cậu ấy: "Tôi ra ngoài kiếm tiền chữa bệnh, cậu nghỉ ngơi cho tốt vào"
Sau đó y chắp tay sau lưng đi ra ngoài vừa đi vừa ngân nga tự nhủ: Giờ có thêm một miệng ăn thì phải làm việc chăm chỉ hơn để kiếm tiền.
Khi Tiểu Lục ra khỏi cửa, Đồ Sơn Cảnh ngơ ngác lẩm bẩm "ya ya", nhưng không ai nghe thấy hắn đang nói gì.
Ngày thứ hai trở đi, Tiểu Lục mỗi sáng trước khi đi khám bệnh đều sẽ hái cho hắn một bó hoa dại thật tươi, cũng là nơi sáng duy nhất trong phòng Đồ Sơn Cảnh, y chăm sóc Cảnh rất tốt.
Nhưng Tiểu Lục nói đúng, Cảnh quả thực bị thương rất nặng.
Tuy rằng có rất nhiều việc muốn làm nhưng hắn không thể tự dậy, luôn phải tỉnh dậy trong trạng thái mơ hồ rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Mặc dù có rất nhiều điều muốn nói với Tiểu Yêu nhưng vì vết thương ở cổ họng nên y không thể nói được, chỉ có thể bày tỏ suy nghĩ và mong muốn của mình bằng cách gật đầu và lắc đầu.
Lúc đầu khi cổ họng bị thương quá nặng, thậm chí không thể uống được cả cháo. Tiểu Lục cũng không vội, kiên nhẫn đút cho hắn từng muỗng thuốc, hắn cố gắng nuốt từng chút một. Uống một bát thuốc cứ như đi cả một quãng đường dài. Uống thuốc mà như tắm, mồ hôi đổ đầm đìa .
Có lúc trời đã khuya, Tiểu Lục vẫn ôm hắn ngủ say như những ngày đầu.
Ngay từ đầu, mỗi lần tiếp xúc thân thể với Đồ Sơn Cảnh, thân thể hắn luôn cứng ngắc không dám cử động, đôi mắt cũng ẩn giấu đi sự lấp lánh. Tiểu Lục cho rằng bản thân mình đã trải qua rất nhiều lần tra tấn, nên có lẽ Cảnh sẽ ghét những vết sẹo khắp người, không quen tiếp xúc với người lạ. Nhưng đôi mắt sáng đó không hề vương chút xấu hổ, niềm vui luôn hiện diện trong đôi mắt né tránh ấy, vừa ngượng ngùng lại vừa đáng yêu. Tiểu Lục cũng cảm thấy bộ dáng của hắn càng ngày càng buồn cười, nên thường thích trêu chọc hắn.
Y thường cố tình hoặc vô tình chạm vào tai, mũi, chạm lòng bàn tay và cười khi thấy đôi mắt xấu hổ và đôi tai đỏ bừng của Cảnh.
Cả nhà cũng dần quen với cảnh tượng " Lưu manh chòng ghẹo con gái nhà lành", nên cũng không để tâm chuyện đó nữa.
Tuy rằng hắn thường xuyên bị trêu chọc, nhưng chỉ cần Cảnh tỉnh lại, nhất định sẽ mở mắt nhìn Tiểu Lục trìu mến, ánh nhìn nóng bỏng đến mức như muốn chọc thủng mặt Tiểu Lục.
Lúc đầu Tiểu Lục không quen, thường xuyên quay đầu hắn đi hỏi sao không có chuyện gì cứ nhìn chằm chằm mình vậy.
Nhưng mỗi lần cô quay đi, Cảnh đều bướng bỉnh tự mình quay lại, ngoài việc tiếp tục nhìn cô, thì đôi mắt như bị sương mù che dày đặc. Tiểu Lục nhịn không được, cũng không thèm để ý, dần dần hưởng thụ ánh mắt ấy.
Nhưng cô biết Đồ Sơn Cảnh có một thói quen, khi ngủ bị đau sẽ kêu "ya ya", lúc đó cô sẽ ngoan ngoãn vỗ về anh như một đứa trẻ cho đến khi không còn tiếng động.
Tất nhiên, xen lẫn còn một việc đáng xấu hổ khác...
Trong mấy tháng đầu, Cảnh không thể cử động trên giường, toàn bộ việc tắm rửa đều phải dùng tay.
Tiểu Lục dùng lá dâm bụt gội đầu, dùng tay nhẹ nhàng gỡ từng sợi tóc rồi trải lên giường. Để nắng hóng khô.
Nhẹ nhàng xoa cổ, cánh tay và phần trên cơ thể bằng khăn ngâm trong nước nóng. Nhưng cô không bao giờ chạm vào phần dưới, khi Cảnh lần đầu tiên cởi quần để tắm, y gần như đứng dậy, giữ chặt thắt lưng, lo lắng nhìn Tiểu Lục.
Tiểu Lục cười lớn: "Nhóc ăn mày, lúc nhặt cậu, khắp người cậu đều phải bôi thuốc, chỗ nào cũng thấy hết, bây giờ mới xấu hổ thì muộn rồi. "
Đồ Sơn Cảnh quay đầu không thèm nhìn y, tay y vẫn bướng bỉnh không chịu buông ra. Tiểu Lục bỏ ra, nhìn hắn một hồi, giận dỗi nói: "Được được được, vậy đừng tắm nữa, cứ để bẩn vậy đi."
Nhưng mỗi khi Đồ Sơn Cảnh kiệt sức ngủ thiếp đi, Tiểu Lục vẫn nhẹ nhàng lau rửa cho hắn. Cô biết nhóc ăn xin không thích bẩn, nhưng lại không biết tại sao cậu lại ngại ngùng như vậy.
Bọn họ đều là nam nhân, hắn còn có thể chịu thiệt sao? Người bị thiệt mới là Tiểu Lục nè.
Mà khi Cảnh tỉnh dậy, cảm nhận được phần thân dưới thoải mái và mát mẻ, hắn tự biết chuyện gì đã xảy ra, cho nên mỗi ngày lần duy nhất hắn không dám nhìn Tiểu Lục là lúc đang kì cọ, thậm chí tai hắn còn đỏ bừng rất lâu.
Hắn hiểu sự chu đáo của cô, cô cũng hiểu cho sự bối rối của hắn, nếu cô không nói gì, hắn cũng không phản kháng nữa, loại hiểu ngầm này vẫn tiếp tục như vậy.
Cứ như vậy, một người cố nhịn cười, một người giả vờ như không thấy không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro