[Phù Sinh tiểu ký] 2
224
Vị Chỉ Huy Sứ Lục Dịch luôn được mọi người nói là lãnh khốc vô tình, làm việc gì cũng quyết đoàn nhưng đó là đối với bên ngoài còn lúc ở nhà thì là thập phần ôn nhu, sủng ái thê tử. Chỉ cần không có công vụ là sẽ ở nhà cả ngày quấn quýt lấy Lục phu nhân cùng nàng ở đình viện phơi nắng. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Lục Dịch cùng mèo hoang nhà mình ngồi trong đình tưởng tượng tới viễn cảnh lúc về già:
- Vào năm 70 tuổi, chúng ta sẽ nói ngồi trong đình Trương Mộc này, ban ngày phơi nắng, thưởng hoa, ban đêm ngắm ánh trăng ôn nhu, cùng cảm
nhận những cơn gió nhẹ, chúng ta sẽ cùng trò chuyện nói hết những điều cần nói, chính là cả ngày ngồi cùng nhau. Kim Hạ vẻ mặt thỏa mãn, híp mắt cười tinh nghịch tựa như chú chim sẻ cứ liên tục nói:
- Nhưng khoan đã trước đó, lúc 60 tuổi ta và chàng sẽ đi du sơn ngoạn
thủy, đi đến hội vũ Hạnh Hoa ở Giang Nam,….. tóm lại phải đi khắp giang sơn rộng lớn. Nghe Kim Hạ nói, Lục Dịch khóe môi liền cong lên, đem
tiểu cô nương trong lòng ôm chặt hơn:
- Được cho dù nhiều năm về sau có thế nào, ta không thể xác định nhưng chỉ cần ngươi muốn, bất cứ đâu ta cũng sẽ bỏ hết tất cả cùng ngươi đi. Lục Địch cười yếu ớt, ôn nhu nói:
- Không, có một việc ta từ trước tới nay chính là vạn phần xác định. Lúc
này tiểu cô nương trong ngực ngửa đầu nhìn về phía hắn, khuôn mặt vì
lời nói của hắn mà đỏ ửng cả lên:
- Chính là cùng ngươi sinh thêm vài tiểu bảo bảo nữa, để chúng trông nhà cho chúng ta. Lục Dịch nói xong liền nhấc bổng Kim Hạ lên, hướng phòng ngủ mà tiến tới.
Lục Cẩn lúc này: hóa ra sinh mình ra chỉ để trông nhà, thật thương cho
các bảo bảo sau này……
Me: thôi về đây chị thương
225
Lục Dịch từ Bắc trấn ti phủ trở về sẽ thuận đường mua chút ít điểm tâm về nhà. Bánh xốp hoa đào ở Đông phố, ở Tây phố sẽ là canh hạt sen, bánh mứt thượng đẳng các loại, tất cả đều dựa trên sở thích của tiểu cô nương ở nhà mà mua về. Vì vậy Lục đại nhân thường mang một thân đầy mùi thơm về, vững vàng mà ôm tiểu cô nương vào lòng, nhìn nàng lòng tràn đầy năng lượng mà vui vẻ ăn. Nhưng có hôm do công việc bộn bề, lúc về cũng là hoàng hôn, bên đường các quán lớn nhỏ cũng đã đóng cửa, Lục Dịch đành về tay không. Vừa bước vào phủ, liền nghe được tiếng bước chân của phu nhân nhà hắn, nàng giang rộng hai tay, giống như mọi lần hướng hắn chạy tới, miệng nở nụ cười.
- Hôm nay về trễ nên không thể mua cho phu nhân bánh xốp hoa đào. Lục Dịch chống đỡ trên vai nàng, bên tai nhẹ nhàng nói. Trong ngực Lục phu nhân trước sau như một luôn nở nụ cười, nháy mắt vài cái, hì hì cười nói:
- Không sao, nhìn thấy đại nhân là ta đã vui vẻ rối. Mừng rỡ không phải vì bánh xốp hoa đào mà là vì ngươi đã trở về. Nói rồi liền ôm chặt lấy eo hắn. Lục Dịch thấy mèo con trong lòng đáng yêu như vậy liền bồi thêm một câu:
- Dù sao vẫn phải bù đắp thêm cho phu nhân chứ. Không có bánh thì phu nhân dùng tạm ta cũng được, đúng không?
Lục phu nhân:( cả mặt đều đỏ cả lên)
... Kiểu bù đắp này ngài cũng có lời mà ₫ại nhân😊😊😊😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro