Tập 4: Trở về
Sau đó, thiếu niên kia bế cậu trở về. Trở về đâu ư? Đương nhiên là nơi cậu vừa chạy khỏi rồi.
"Anh. . .là ai?" Izuku run rẩy nói. Bây giờ tay và chân đều không có cảm giác đau đớn, không biết tên quỷ độc ác này đã làm gì.
"Em hãy gọi tôi là Kacchan, nó rất thân mật." Thiếu niên tên Kacchan đó cười nhẹ, cúi xuống hôn một cái vào trán cậu. Rất dịu dàng.
". . ." Izuku nhăn mày, khó chịu cựa mình tránh nụ hôn của ai đó nhưng không được. Đành bất đắc dĩ để im.
Kacchan đưa cậu về ngôi miếu mà cậu đã chạy trốn, ngôi miếu rất mới và sạch sẽ. Khác xa ngôi miếu cậu vừa chạy ra.
"Deku, em sẽ sống ở đây. Với tôi." Kacchan bế cậu vào trong, vào căn phòng nào đó.
Izuku thân mình run lên một chút, muốn nói không muốn liền thành.
"Tại sao lại gọi tôi là Deku? Đó đâu phải tên của tôi."
". . .Ban nãy tôi nói gì em không hiểu sao? Kacchan cũng đâu phải tên tôi. Tôi nói nó sẽ khiến quan hệ của chúng ta gần hơn khi có cách xưng hô thân mật." Thiếu niên đặt cậu xuống giường, Izuku gật nhẹ đầu, cậu nhanh chóng lùi vào trong bằng cách chống tay còn lại.
Nó thực sự khá khó khăn.
"Tay của tôi. . ." Izuku nhìn Kacchan, do dự nói.
". . . Tay của em tôi sẽ chữa lành nhưng đôi chân có lẽ sẽ không. Tôi không muốn em nhân lúc tôi vắng mặt là chạy trốn."
". . .Được." Izuku ậm ừ nói.
"Ngoan lắm." Kacchan xoa đầu cậu, nhưng khi bàn tay hắn chạm tới, người cậu bỗng run lên một chút.
Hắn nhìn vẻ mặt trắng bệch đầy hoảng sợ của cậu, cười cười.
Sau đó hắn đứng dậy, rời khỏi căn phòng. Đương nhiên, cánh cửa để vào đây bị khoá.
Izuku nhìn cánh cửa cổ điển đóng chặt, thở phào nhẹ nhõm.
Người con trai đó thực sự rất đáng sợ.
Izuku thử cử động hai tay mình, như hắn nói, tay cậu thực sự có thể cử động.
Izuku bắt đầu đánh giá căn phòng, thật là kỳ lạ khi cậu càng nhìn cậu càng thấy quen.
Có lẽ trong các đợt làm nhiệm vụ trước, cậu đã ở đây.
Nhưng ở đây để làm gì thì hiện tại cậu vẫn chưa nhớ rõ.
"Mong mẹ nhanh chóng nhận ra sự kỳ lạ và gọi dậy mình. . ." Cậu lầm bầm.
Izuku cầu mong ở thế giới thực lúc này trời đã sáng và mẹ cậu sẽ gọi cậu dậy. Và lúc đó cậu sẽ thoát khỏi thế giới này.
Izuku lần nữa nhìn căn phòng, thật là kì lạ khi cậu cứ nhìn chằm chằm vào bức tường bên trái.
Bỗng trong đầu cậu hiện ra vài hình ảnh. Đó cũng tại căn phòng này nhưng cậu nhìn thấy một người đàn ông cầm trên tay là một con dao và một thanh kiếm.
Hắn dùng kiếm tự mổ bụng mình, sau đó dùng dao đâm vào vết thương đó và lôi nội tạng của mình ra.
Izuku cảm thấy buồn nôn, bụng đau quặn lại.
Cậu nghĩ mình cần một vài phút nghỉ ngơi trong thế giới này.
Izuku cố dịch mình vào phía trong chiếc giường một chút, sau đó đắp chăn, nằm xuống và đi ngủ.
Từ sau khi tới thế giới này, cậu thường có thói quen nằm nhích vào phía trong giường. Như là phần lại cho ai đó vậy.
Đó thật là kì lạ, cậu chưa bao giờ làm thế trước đó. Và sau khi tới nơi này, dù cố điều chỉnh để mình có thể thoải mái nhất thì sáng hôm sau tỉnh dậy lại thấy bên cạnh thừa một khoảng trống vừa một người nằm.
Mẹ ơi, mau chóng gọi con a.
Trước mắt lần nữa tối đen, Izuku lại chờ đợi. Có lẽ không cần mẹ gọi, cậu cũng có thể tự tỉnh. Hiện tại chính là minh chứng rằng cậu sắp tỉnh.
Nhưng xem ra sai rồi, trước mắt cậu lại hiện ra hình ảnh người con trai. Có thể nhìn rõ cậu ta nhưng từ phần cổ trở lên thì bị mờ.
Cáu dáng người này. . .rất giống với chàng trai tên Kacchan kia.
Nhưng kì quái là hắn ta bước lại gần cậu, tay hắn vung lên vung xuống con dao.
"Lần đầu gặp mặt, Deku." Giọng nói tàn nhẫn pha chút điên cuồng tiếu ý vang lên.
Izuku co rụt con ngươi khi nghe thấy xưng hô này.
Là hắn.
"Cậu thực sự không vô dụng như đám ăn hại trước đó, Deku. Cậu có thể thoát khỏi khống chế của ta và hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng tại nơi này. Nhưng điều đó không có nghĩa cậu có thể quay về thế giới thực. . ."
"Ý đó là sao?" Izuku hỏi.
"Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là tôi có thể trở về, bà lão đó đã nói vậy."
"Cậu còn một nhiệm vụ, đó là nhiệm vụ đặc biệt, mà ai khi tới nơi này cũng phải làm nếu họ hoàn thành ba cái nhiệm vụ tào lao kia. . ."
"Đó là chạy thoát khỏi sự truy đuổi của ta, Deku."
"Cái gì!!?"
"Nhưng xem ra cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ đó rồi, cậu đang ở trong tay ta. Hừ! Đây là lần thứ ba cậu tới đây mà ta mới có thể bắt được cậu, thật khó khăn đấy."
Nhưng đây là lần thứ 5, không lần thứ 6 cậu tới đây. Cậu đã tỉnh dậy và bị kéo tới đây lần nữa.
Lần thứ ba. . .đây là ký ức của cậu ở đây sao.
"Mà, thực sự không còn nhiều thời gian nữa. Bắt đầu trò chơi của chúng ta nào~" Hắn ta cười cười, tay phi con dao về phía cậu.
Bên vai cảm thấy đau xót, Izuku đầu lại không thể cử động. Ánh mắt khó tin nhìn thiếu niên, môi run rẩy nói không lên lời.
"Hahaha, mắt cậu đẹp lắm đấy. Deku." Hắn ta rút ra hai con dao và phi nó vào mắt Izuku.
Trước khi con dao đó thực sự tới mắt cậu, ở thế giới thực, mẹ Inko đã đổ cả chậu nước vào mặt con trai đang gặp ác mộng của mình.
"UH OAH!!" Izuku vội bật dậy, cậu ôm lấy hai mắt của mình, thở hổn hển.
"Izuku, con không sao chứ?" Mẹ cậu lo lắng hỏi, đáp lại bà là một nụ cười trấn an của Izuku.
"Không sao ạ, mà chào buổi sáng! Mẹ." Izuku cười hề hề, sau đó quay lại nhìn ga giường ướt đẫm và quần áo của mình.
Izuku nhăn mày. Có gì đó không được đúng! Ngủ sâu tới mức để mẹ tạt nước vào mặt thế này. . .
"Izuku, mẹ xin lỗi nhưng không thể gọi con dậy bằng cách thường. Bây giờ nếu con không mau đi tắm, sẽ ốm đó." Mẹ cậu quan tâm nói.
"Vâng ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro