1
「Ốc sên đã trưởng thành, vì thích ai đó mà biết cắn người」
Tôi trực tiếp xuống tầng hầm, mở cửa xe ngồi vào, mở ra màn hình điều hướng và nhập vào một cái địa chỉ, tay lái vừa di chuyển xe ra khỏi cung điện.
Cuối cùng, tôi dừng lại ở một quán rượu phía sau một trường đại học tư thục nổi tiếng. Đậu xong xe tôi liền cởi chính mình áo khoác tây trang, đem nút áo sơ mi giải ra hai viên. Chỉ vì thời điểm tôi vừa bước vào, toàn thân đều nghiêm chỉnh, không muốn bị người nhìn chằm chằm liền buông thả một chút.
Nội tâm phức tạp, nghĩ đến A-Nueng đến một nơi thế này, tôi không thể vui nổi.
Quán bar hiện tại cũng rất náo nhiệt, mọi người đều đang ở giữa sân điên cuồng nhảy theo âm nhạc. Tôi tìm một vị trí ngồi xuống, ở một góc gần quầy bar, nhìn ly rượu cùng đám đông điên cuồng kia mà xuất thần.
Rượu còn chưa điều chế xong đã có một người bên cạnh ngồi xuống: "Em gái, có muốn uống cùng anh một ly không?"
Phương thức tiếp cận quê mùa đến mức tôi phải nhíu này, tôi không phản ứng, ánh mắt cũng không thèm cấp, việc quan trọng của tôi là tìm người.
Đối phương hậm hực bỏ đi, cuối cùng tôi cũng được thanh tĩnh.
Bartender đem rượu đặt ở trước mặt, tôi nuốt xuống hết một nửa ly, cơ bản không phải thưởng thức. Tửu lượng tôi khá tốt, không lo lắng sẽ uống say, lượng rượu theo yết hầu đi xuống cổ họng mới cảm giác trong lòng thoải mái một chút.
Tôi nhìn quanh một hồi, cuối cùng cũng trông thấy A-Nueng, em ấy đang nhảy múa điên cuồng trong bộ đồng phục đại học, tôi chưa kịp bốc hỏa thì một chàng trai đột nhiên ôm lấy A-Neung từ phía sau và tựa cằm lên vai em. A-Nueng tròn mắt ngạc nhiên sau đó nhanh chóng gỡ tay cậu ta ra khỏi người mình.
Cậu ta thì thầm gì đấy bên tai A-Neung và tiếp tục nắm lấy cổ tay của em ấy.
"Cậu làm gì thế!" Tôi hùng hổ bước đến gạt tay cậu ta ra.
"Tôi mời em ấy lên nhảy cùng tôi mà thôi. Chị là ai, có tư cách gì quát tôi." Cậu ta có vẻ tức giận vì bị cắt ngang chuyện tốt hết lần này đến lần khác.
Mặc kệ cậu ta chất vấn, tôi nắm tay A-Neung: "Đừng nhảy nữa, về thôi em."
"Là dì à?"
Cô bé chăm chú nhìn tôi, đôi mắt ngọt ngào như mật vì còn có chất cồn trong cơ thể: "Chắc em say lắm mới thấy dì ở đây."
"Nueng, sao em không về nhà, mọi người đều lo lắng cho em." Tôi không nhịn được trách mắng.
"Mọi người đều lo lắng cho em sao?" Cô bé cười nhạt, dường như ám chỉ câu nói của tôi vô cùng không đáng tin.
"Thế dì có lo lắng cho em không?"
"Em đoán xem."
Rõ ràng tôi đã chạy như điên đến đây sau khi nghe cuộc gọi của Folk, tôi đã lo lắng đến mức quên cả lý trí, quên mất bản thân là một ML. điềm tĩnh và cao quý.
Tay bị dùng sức vùng vẫy, tôi không thể không buông ra, có chút bất đắc dĩ đối A-Nueng nói: "Về thôi, dì sẽ đưa em về nhà."
A-Nueng quay đầu nhìn tôi chăm chăm, quán bar tham âm có chút ồn, lời nói vừa nãy chẳng biết có lọt vào tai của A-Nueng hay không, ánh mắt mê ly thoạt nhìn như là đang phân biệt người bên cạnh là ai.
Chàng trai kia vẫn đứng giữa chúng tôi, cậu ta nhìn thấy A-Nueng do dự liền muốn chen vào: "Chị không thấy em ấy không muốn đi cùng chị sao, mau buông em ấy ra."
"Cậu mới là người nên buông em ấy ra đấy." Tôi thực tức giận, từ khi nào một thằng ranh con miệng còn hôi sữa lại có quyền ra lệnh cho tôi.
"Chị..." Cậu ta tức đến nghẹn họng.
Cậu ta giả vờ không nghe những gì tôi nói, quay qua hỏi A-Nueng: "Em không muốn đi cùng chị ta đúng không? Chị ta là ai?"
"Bạn của mẹ mà thôi."
"Haha, bạn của mẹ." Cậu ta vô cùng khoái chí, đưa ánh mắt thách thức tôi, giống như tôi là một người bà già nhiều chuyện ràng buộc sự tự do của con bé.
"Tôi là tất cả đối với con bé!!!"
Tôi nắm lấy cánh tay của A-Nueng và kéo em ấy đứng gần cạnh mình. Sau đó tôi tìm kiếm chiếc ví của A-Nueng, thứ mà có lẽ chỉ mỗi em ấy mang theo bên mình.
Tôi đón lấy một ly nước lọc từ người phục vụ. Một lúc sau A-Nueng nói gì đó, âm thanh bị âm nhạc hoàn toàn che lại, tôi không thể nghe được A-Nueng muốn nói gì, chỉ có thể ghé người sát lại.
"Em nói cái gì?" Tôi đề âm lượng bên tai của A-Nueng.
A-Nueng cũng không đẩy tôi ra, đề cao chính mình âm lượng, đầu tiên là hơi khinh miệt một chút: "Dựa vào cái gì dì muốn em về em liền về?"
Nói xong liền đem thân mình nâng lên, hướng bartender lấy thêm một ly rượu. Tiếng nhạc ầm ĩ khiến tôi không thể phân biệt được A-Nueng đang nói gì, chờ tôi phản ứng lại thì A-Nueng đã đem rượu trong miệng nuốt xuống, tưởng chừng quá muộn để ngăn cản.
"Em muốn uống liền uống, dì không cần quản." A-Nueng như là thực vừa lòng với hành động trả thù của chính mình, đem rượu uống xuống còn đem ly rượu trống không huơ huơ trước mặt khoe mẽ. Mùi rượu theo đôi môi thở vào cánh mũi tôi, mang theo hương vị làm người say mê.
Em ấy đã trưởng thành rồi, không còn là cô bé lúc nào cũng chạy theo tôi, luôn nghe theo lời tôi nói nữa.
A-Nueng hoàn toàn không có uống say, thậm chí uống xong nửa ly rượu kia cũng chỉ có chút choáng váng, một khắc nhận ra hương quen thuộc, đã biết Ar'Nueng ngồi bên cạnh chính mình.
Vốn dĩ bị bà ngoại quản giáo đến phiền, hiện tại vì muốn giải khuây đến quán bar một tí cư nhiên cũng gặp, làm A-Nueng càng thêm không vui.
"Nếu đây là cách mà em thu hút sự chú ý của tôi thì em đã thành công rồi đấy. Về nhà thôi." Tôi nắm lấy cổ tay của A-Nueng hướng về phía cửa, nhưng em ấy lại bướng bỉnh không chịu đi.
"Không, em đã bảo em không muốn về."
Tôi đành phải thoả hiệp: "Được rồi. Chúng ta sẽ không về nhà."
Không về thì không về, nếu tôi ở đây sẽ chẳng ai dám làm gì em ấy.
Có lẽ âm nhạc đổi thành trữ tình, chầm chậm ca từ dẫn tới bầu không khí cũng thay đổi, có lẽ do cồn làm thả lỏng cảnh giác, uống rượu giải sầu không bằng tâm sự, A-Nueng cất lời: "Ar'Nueng hôm nay thật có nhã hứng nhỉ, cũng giống như em đến đây uống rượu à?"
Kể từ buổi sáng hôm đó đến nay đã hơn một tháng rồi, người phụ nữ này chưa từng liên hệ với cô.
"Dì không rảnh rỗi đến vậy." Tôi nghiêm mặt đáp.
"Hôm nay đã có ba người gọi điện cho dì lúc nửa đêm."
"Hửm..." A-Nueng dừng lại động tác, nghiêng người muốn nghe rõ xem đối phương nói gì.
"Để hỏi thăm về em."
A-Nueng cười nhạo một tiếng, đối với hai từ "hỏi thăm" này một chút cũng không tin: "Sao có thể, em đã nói với bà ngoại rằng hôm nay em phải làm báo cáo."
"Làm báo cáo ở quán bar à? Từ khi nào em đã học được cách nói dối vậy A-Nueng?"
Tôi không giấu được sự thất vọng ngập tràn trong lòng. Có thể nói tôi là người theo dõi từng bước chân trưởng thành của A-Nueng, tôi không muốn cô gái mà tôi nâng niu trong lòng bàn tay lại lầm đường lạc lối như vậy.
"Hãy lo việc của mình đi. Chúng ta không còn thân thiết nữa, dì nhớ chứ?"
Một câu hỏi làm tôi choáng váng, tất nhiên tôi biết tất cả nguyên nhân xuất phát từ tôi, chỉ là con bé đều say như vậy rồi lại còn có thể châm chọc tôi.
A-Nueng cười nhạt, có thể bị sự sượng trân của tôi làm cho buồn cười, khuỷu tay chống ở trên bàn, bộ dáng lười biếng, tựa hồ bởi vì cồn trong người mà nóng lên, loáng thoáng có thể nhìn thấy xương quai xanh quyến rũ.
Tôi giả vờ quay đầu, không được tự nhiên nuốt một ngụm nước miếng, áp xuống khát vọng trong lòng.
Đứng đắn một chút, tôi không ngừng cảnh báo chính mình.
A-Nueng lại không tính buông tha cho tôi, thời điểm ngụm rượu trượt xuống yết hầu, thân mình cơ hồ dán lên lưng tôi, ở bên tai nói: "Ai đã nói với dì rằng em ở đây?"
Nói xong liền thối lui, cười như không cười, ánh mắt mê ly, không giống như vẫn còn tỉnh táo.
"Là Folk."
"Thật nhiều chuyện. Em đã xem cậu ta là bạn, vậy mà cậu ta lại mách lẻo sau lưng em."
"Không chỉ mỗi Folk đâu. Dì nghe nói rằng em quá nghịch ngợm. Ngay cả bà ngoại của em cũng gọi cho dì và lo lắng. Bà ấy nói tối nào em cũng về nhà muộn và đôi khi còn không về nhà. Em đã ngủ ở đâu vậy?"
Rượu trong miệng nhấm nháp kỹ càng, A-Nueng chậm rãi thưởng thức dư vị của nó, một lúc sau dùng điểm sức lực mà nuốt vào, yết hầu khẽ động, giọng nói trở nên kiều mị: "Em ngủ ở đâu, với ai, dì sẽ quan tâm sao, Ar'Nueng?"
"Dì chỉ là lo lắng cho em mà thôi." Tôi thành thật nói.
"Với tư cách là người giám hộ?"
Tôi im lặng.
"Có người giám hộ nào lại hôn và lên giường cùng cháu mình không?"
A-Nueng cuối cùng cũng nói về nó. Tôi đã chuẩn bị cho điều này vì chúng tôi không thể trốn tránh mãi được. Nó đã luôn ở trong tâm trí tôi, thậm chí là mỗi đêm.
"Nếu tức giận em có thể đánh dì, đừng để mình bị thương là được."
A-Nueng cười khẩy: "Dì nghĩ mọi chuyện thật đơn giản nhỉ. Nếu em tức giận, em nên đánh dì, nhưng đó là một mớ hỗn độn."
"Tại sao?"
"Ar'Nueng, dì thật tồi tệ."
"Dì bảo em phải reset mọi thứ như thể không có chuyện gì xảy ra. Cả tuần nay em đã luôn tự nhủ bản thân, không được liên hệ, không được nhớ đến dì. Và bây giờ Ar'Nueng lại chạy tới đây và muốn quản em như trước."
"Tôi..."
Tôi quả thực không biết nên đáp trả thế nào, tôi biết mình đã làm tổn thương sâu sắc một cô gái vừa mới trưởng thành.
Có lẽ là chống tay xuống bàn không thoải mái, A-Nueng thay đổi tư thế, ngồi ở sô pha, sau đó ngoắc ngón tay làm động tác muốn tôi tới gần chính mình.
Tôi cẩn thận đến gần, A-Nueng một chút lại chẳng bận tâm hai người đang gần sát nhau như thế nào, thậm chí khi tôi chống ở trên người em ấy thời điểm, bàn tay em ấy câu lấy cổ của tôi, càng thêm thân cận.
"Dì bảo dì đến đây vì lo lắng cho em."
"Lo lắng cái gì? Lo lắng em uống say bị người khác ngủ sao?"
Không biết A-Nueng đang nói thật hay nói đùa, nhưng nói toạc ra như vậy, nghe được câu nói đó thân mình tôi cứng lại. Kỳ thực tôi không có ý tưởng đó, chỉ là tiềm thức luôn cảm thấy quán bar là một nơi rất nguy hiểm.
Tôi còn không có tới kịp trả lời, A-Nueng đã dùng chút lực kéo cổ tôi, thân thể cả hai dựa vào càng gần: "Có phải hay không dì... Tưởng em uống say liền ngủ em?"
Tôi vội vã lùi lại, ngăn không được ho khan lên: "Em uống say rồi."
"Vậy dì không phải nên vui mừng hay sao?"
"Ar'Nueng coi em như bạn tình tạm thời, nói vứt bỏ liền vứt bỏ."
"Em say rồi, dì có thể làm bất cứ điều gì mà không cần chịu trách nhiệm."
"Đừng nói như thế." Nghe thấy những lời đó, vết thương còn chưa lành trong tim tôi như bị ai moi ra, miệng giống như ngậm một quả chanh tươi xộc thẳng lên cổ họng chua xót.
Tôi đau lòng, tôi không muốn em nói thêm những lời hèn mọn như thế nữa.
A-Nueng thưởng thức xong bộ dáng thất thố của tôi, tâm tình trở nên càng tốt, buồn bực đều tan rất nhiều, thanh thản bưng lên ly rượu, nhấp một ngụm.
Tôi còn chưa giải thích xong, A-Nueng tiếp tục hùng hồn phát ngôn.
"Ồ, dì không nghĩ ngủ em càng tốt, còn có rất nhiều người khác muốn ngủ em." Vừa nói còn hướng sân nhảy phương hướng nhìn xem, như là đang tìm kiếm con mồi.
Gân xanh trên trán tôi đều lộ, hiện tại xem ra A-Nueng thoạt nhìn trông thanh tỉnh, trên thực tế đã say không còn gì.
Nhưng những lời này thực sự làm tôi tức giận, một tay đem A-Nueng đã mềm như bông thân thể kéo vào trong lồng ngực: "Em dám!"
Chiếm hữu lộ rõ không thể nghi ngờ.
Nơi này không thể ngồi tiếp, nếu A-Nueng uống hai ly nữa không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
A-Nueng vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của tôi: "Em có gì mà không dám chứ!"
Em ấy nói đúng, tôi không thể phản bác bất cứ điều gì. Tôi đã già rồi, không giống như em.
Tôi đã quên mất chính bản thân cũng từng trải qua sự ngông cuồng và liều lĩnh của tuổi trẻ.
"Ar'Nueng đến đây gặp em để làm mọi chuyện tệ hơn à?"
Tôi lắc đầu.
Tôi không muốn như vậy nhưng mọi chuyện dường như đã mất kiểm soát.
Cô gái nhỏ cũng không còn kiên nhẫn cong cong khóe miệng, cười như không cười, giữa điệu nhạc ngân vang tựa hồ sắp nghe không rõ.
Tôi lặng lẽ thở dài, còn chưa thở ra hết liền nghe thấy A-Nueng nghiêng đầu chống cằm lên bàn, ánh mắt mềm mại như bông, môi bắt đầu chu ra một cách đáng yêu, than nhẹ vào tai tôi giống như một chiếc mèo con đang làm nũng: "Vậy nói em nghe, sao dì lại đến đây?"
Phải một lúc lâu, tôi mới lấy hết dũng khí để nói.
"Dì nhớ em."
Dì đến gặp em, vì dì nhớ em, A-Nueng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro