Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7- Hoàn [Nhất Bác!...Chờ anh nhé!]

Đã tròn 1 năm kể từ ngày cậu bỏ anh mà đi...

...

Hôm nay chính là sinh thần của cậu...

--Flasback--

"Chiến ca! Em về rồi đây a!".

Vương Nhất Bác vừa từ trường về đã chạy ù sang phòng anh...

"Chiến ca! Anh đâu rồi? Chiến ca!"

Cậu mở cửa từng phòng kiểm tra. Lạ thật! Sao hôm nay anh không ở nhà nhỉ?

Hay là...anh đã quên mất ngày quan trọng của cậu rồi?!

"Chiến ca! Anh hết thương A Bác rồi?".

Cậu chán nản chẳng thèm cởi cả cặp ra mà ngồi phịch xuống ghế sofa, thút thít khóc...

Đột nhiên từ phía cửa phòng vang lên tiếng bước chân...

Cậu nhìn qua, hai mắt còn hơi ngấn nước...

Anh nhìn cậu, nở một nụ cười. Trên tay đang cầm một chiếc bánh kem, phía bên trên còn gắn thêm một chiếc mô tô nho nhỏ, trên đầu anh thì đội một chiếc mũ sinh nhật, miệng anh ngân nga giai điệu quen thuộc...

"Happy birthday to you...

Happy birthday to you...

Happy birthday, happy birthday...

Happy birth day to you...".

Cậu ngỡ ngàng trước hành động này của anh. Thì ra...anh vẫn nhớ!

"Chiến ca...anh...".

"Bộ em tưởng là anh quên sinh thần em thật à?".

Anh bước đến, ngồi cạnh cậu, đặt chiếc bánh lên bàn, xoa đầu cậu, mắng yêu: "Em thật là! Ngốc quá!".

...

"Vương Nhất Bác! Chúc em sinh thần vui vẻ! Nào! Em ước đi!".

Anh cầm chiếc bánh lên đặt trước mặt cậu. Vương Nhất Bác nhắm mắt, bắt đầu ước, cậu sợ anh nghe thấy nên chỉ dám ước thầm trong đầu: "Em ước gì...cả đời này được ở bên Chiến ca!".

Ước xong, cậu chụm môi lại, thổi tắt ngọn nến đang cắm trên chiếc bánh...

Cậu chấm một ít kem trên bánh lên tay, đột ngột chồm đến, quẹt lên mũi anh.

Anh bị bất ngờ, giật mình ngã ngữa ra sau, nhìn cậu: "Ha! Em dám đánh lén anh?! Được! Em chết chắc rồi!".

Anh cũng chồm qua, quệt kem lên mặt cậu....

Một buổi tiệc sinh thần nho nhỏ, không khách mời, không quà tặng, chỉ có tiếng cười đùa vui vẻ của cậu và anh...

...

Một năm...

...

Hai năm...

...

Ba năm...

...

Mười sáu năm...

...

Anh đã cùng cậu trải qua những mùa sinh thần thật vui vẻ suốt 16 năm...

Nhưng mùa sinh thần năm nay...thì khác quá!

--End Flashback--

"Nhất Bác! Anh đến thăm em đây! Hôm nay là sinh thần em...em có vui không?"


Anh vừa lau dọn mộ của cậu vừa nói chuyện...một mình!...
...

"Nhất Bác! Em biết không? Kể từ ngày em đi...mỗi đêm anh đều nằm mơ thấy ác mộng!...Trong những giấc mộng đó, em đã nói em sẽ về bên anh...nhưng đến cuối cùng...em lại vĩnh viễn bỏ anh đi mất!".

...

"Nhất Bác...đã 1 năm rồi! Nhanh quá! Có đúng không?".

...

Anh cứ như vậy mà ngồi ở mộ cậu rất lâu...

Đến khi phía chân trời xuất hiện vài ngôi sao nho nhỏ...

"Nhất Bác! Anh phải về rồi! Về còn tổ chức sinh thần cho em nữa!".

Anh hôn lên mộ cậu, nói lời tạm biệt rồi đứng dậy ra về...

-----------------------

Trên đường về, anh ghé ngang tiệm bánh kem mà trước kia cậu thích ăn nhất, mua cho cậu một chiếc bánh gato nho nhỏ...

Cô nhân viên trong cửa hàng thấy anh đi một mình, tò mò hỏi: "Anh đẹp trai! Cậu bạn nhỏ hay đi cùng anh đến đây chọn bánh đâu rồi? Sao cậu ấy không đến đây?".

Anh nhìn cô nhân viên nọ, mỉm cười...

Rồi đột nhiên, anh nhìn ra xa xăm, cất giọng đều đều: "Em ấy...sẽ không cùng tôi đến đây được nữa đâu!...".

Cô nhân viên đó hơi ngạc nhiên, không hiểu được dụng ý trong câu nói của anh, chỉ đành ậm ừ cho qua rồi đi vào trong lấy bánh mang ra cho anh...

...

Về đến nhà, anh lại đi sang siêu thị cạnh bên để mua thêm ít thịt chuẩn bị nấu bữa tối, không quên mua thêm một ít rau mùi cho cậu...

--------------------------

*Xèo xèo*

Anh đổ thịt ra đĩa, bước đến đặt xuống bàn ăn, sau đó châm một ngọn nến trên chiếc bánh của cậu...

Anh kéo ghế ra ngồi xuống, bắt đầu cất tiếng hát...

"Happy birthday to you...

Happy birth day to you...

Happy birthday, happy birth day...

Happy birthday Yi Bo...".

"Vương Nhất Bác, chúc em sinh thần vui vẻ!".

--------------------------

Rồi đột nhiên, anh đứng dậy, đi vào phòng ngủ...

Anh ngồi xuống giường, trên tay cầm tấm ảnh của cậu, mỉm cười ôn nhu...

Rồi anh với tay kéo ngăn tủ, lấy ra một con dao gọt trái cây nho nhỏ...

Cầm con dao trên tay, anh thậm chí không sợ hãi mà còn mỉm cười mãn nguyện...

"Nhất Bác! Anh đã nghe lời em, cố gắng sống cho thật tốt rồi! Nên hôm nay, anh sẽ không nghe lời em nữa! Chờ anh...anh đến tìm em đây!".

Anh đưa con dao lên cổ tay mình, chầm chậm...cắt mạch tay!

Anh ngã ra giường, trên tay vẫn ôm khư khư bức ảnh của cậu, con dao kia đã bị anh đánh rơi, phát ra tiếng "keng" lạnh lẽo của kim loại khi chạm gạch...

Hai mắt anh từ từ nhắm lại...

Nhưng môi anh như có như không ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt...

"Nhất Bác! Anh nghe nói con người sau khi chết đi, phải uống canh Vong Tình, quên đi hết những ân oán tình thù ở kiếp này mới được sang cầu Nại Hà để đầu thai kiếp khác...Nhưng anh không muốn quên đi những hồi ức đẹp của chúng ta, càng không muốn quên đi em...anh muốn khắc ghi hình bóng em trong tim đời đời kiếp kiếp...Nếu vậy có thể hay không anh sẽ không uống bát canh Vong Tình đó...để anh có thể mãi ghi nhớ bóng hình em, và cho dù phải chịu bao đau đớn hay thậm chí là phải chờ đến tận thiên hoan địa lão, anh vẫn sẽ cam tâm tình nguyện!...".

Nhất Bác!...Chờ anh nhé!

----------------------

Sáng hôm sau...

Mạnh Tử Nghĩa đến nhà anh để bàn về dự án sắp tới của nhóm thì phát hiện ra...anh đã đi rồi!

Anh nằm trên giường hai nhắm nhắm hờ tựa như đang say ngủ, nụ cười nhàn nhạt vẫn còn vươn trên khóe môi, cổ tay anh bị cắt một vết rất sâu, máu đã nhỏ xuống, khô lại, đọng thành một vũng màu đỏ sậm trên nền gạch...

Trên tay anh là bức hình của cậu...

Rõ ràng là trong bức ảnh, cậu đang cười rất tươi, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy hai đầu mắt của cậu đã sớm đỏ hoe, mọng nước...

...

"Chiến ca! Anh là đồ đại ngốc!"...

-----------------

Ở một nơi nào đó...

Vương Nhất Bác đang đứng giữa một đồng cải vàng nở rộ, cậu nhắm mắt tận hưởng làn gió mát dìu dịu đang từ từ thổi đến...

Chợt sau lưng cậu vang lên tiếng gọi quen thuộc...

"NHẤT BÁC!!!".

Vương Nhất Bác quay đầu lại, người trước mặt cậu...là anh...

Cậu vươn tay về phía anh, mỉm cười, cất giọng: "Chiến ca! Chúng ta đi! Anh nhớ là phải nắm tay em đấy nhé! Kẻo lạc!".

Anh nắm lấy tay cậu, nở một nụ cười hạnh phúc: "Không bao giờ! Không bao giờ anh buông tay em thêm lần nào nữa đâu! Cún con! Cho anh theo với!".

...

Anh và cậu nắm tay nhau, chạy mãi, chạy mãi trên con đường trải đầy hoa cải...

Và bóng hai người họ cứ nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi thứ mà người ta có thể nhìn thấy chỉ là hai chấm nhỏ đang từ từ khuất dạng sau nền trời xa tít...

--Hoàn--

------------------------------

Lời tác giả: Ai yo~~~! Cuối cùng thì bộ truyện Cải Vàng Năm Ấy cũng đã hoàn rồi aaa!

Rất cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình đến tận đây...

Mình thật sự chẳng biết nói gì hơn ngoài một lời cảm ơn thật chân thành gửi đến tất cả mọi người!...

Cảm ơn và cảm ơn!❤❤❤😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro