Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Muộn Du Bình không biết ngủ từ bao giờ. Hai người hai bên giường, đương nhiên là tôi chọn bên giường của Muộn Du Bình, đương nhiên là tầng giường ở bên trên y!

Bởi vì buổi tối không ngủ, cho nên vừa ngã lưng tôi liền lâm vào hắc ám. Tôi cảm thấy mình đã ngủ rất ngon nếu...... Không có cuộc gọi từ Vương Minh.

Âm thanh điện thoại vang inh ỏi bắt buộc tôi phải nhấc máy. Bên kia âm thanh lộn xộn, như thể bị nhiễu sóng.

"Ông Chủ....... Cửa hàng...... rè_____ quỷ....... Tôi_____ rè rè_____ Làm!"

Vương Minh nói cái gì tôi hoàn toàn nghe không hiểu, bèn lung tung đáp trả hắn "Được được, ngoan ngoãn trông coi cửa hàng vài ngày, đợi tôi về sẽ tăng lương cho cậu."

Hình như hắn còn muốn nói nữa, nhưng tôi thật sự quá buồn ngủ, cho nên nhanh tay ấn tắt.

Tôi mơ mơ màng màng bị người lay tỉnh thì trời đã tối mịt.

"Ăn cơm." Muộn Du Bình nhận nhiệm vụ kêu tôi.

"Ngủ ngon không? Ngủ say đến trời có sập xuống cũng không hay." Tam thúc vừa ngồi ăn cơm, vừa móc ngoáy tôi.

"Trời có sập thì cũng có thúc đỡ rồi còn gì." Tôi nói trả lại, rồi ngồi vào bàn cầm lấy đũa lùa cơm.

Mấy ngày nay tôi chính là ngủ không ngon, ăn không đủ, thật cảm thấy không khác nào tu tiên.

Tam thúc liên tục gắp đồ ăn cho tôi, miệng thì luôn nói "Ăn cái này, món này ngon. Ăn nhiều một chút, để không phải hối tiếc."

Càng nghe càng kỳ quái "Thúc, thúc nói cái gì vậy?"

Đại Khuê và Phan Tử ở bên nén cười thút tha thút thít, kể cả Muộn Du Bình cũng giống như muốn cười.

Bọn họ cười nhạo tôi cái gì?

Tôi sờ soạng khuôn mặt, không có dính hột cơm nào?

Có thể thấy tôi khờ ngốc quá đáng thương, cho nên Phan Tử giải thích "Vài tiếng nữa chúng ta phải nhảy tàu, cho nên Tam gia sợ Tiểu Tam gia đói bụng vận động không nổi mà thôi."

Suýt nữa thì quên mất chuyện này!

Trong đầu tôi xình xịch chạy theo đường ray, tự động loé lên mấy tư thế nhảy, tôi nghĩ muốn hay là đi tìm cái chăn quấn cho an toàn?

Không biết là phải nhảy ở đâu, cuối toa, trên nóc hay cửa sổ?

Cuối cùng thời điểm cũng tới, nhưng tại sao tôi là người đầu tiên? Không phải họ nên làm mẫu trước sao?

Ngồi trên cửa sổ nhìn bên ngoài tối như hũ nút, không thấy đâu là đâu, lỡ như nhảy không chuẩn dụng phải thứ gì hoặc đụng vào toa tàu thì chết là cái chắc!

Càng nghĩ tay chân càng không có sức để nhảy, đột nhiên một trận gió thổi vào______

"THAO!!!" Sau lưng giống như bị đạp một cái thật mạnh, khiến cho cả người tôi bay thẳng ra ngoài.

Thầm mắng mẹ nó lần này muốn thành tiên thật rồi!

Thả mình trong không trung, bắt không được thứ gì chính là cảm giác không khoẻ. Trong khoảng 3 giây, cơ thể tôi đập mạnh xuống đất, tôi ôm ba lô trước ngực lăn lộn mấy chục vòng mới dừng lại. Còn may ở đây đều là cát, cho nên va chạm không lớn, thương tích không có nhưng chắc sẽ bầm dập đôi chút.

Phải rồi cái lưng! Cái lưng của tôi sắp gãy rồi!

Dọc theo biển cát hướng tàu hoả chạy đi, tôi hội tụ với những người khác.

"Là ai dùng sức lớn như vậy đạp tiểu gia? Đau muốn chết." Tôi ôm lưng, nhe răng oán trách một nhóm người.

Họ đồng loạt chỉ vào Muộn Du Bình. Anh ta bày ra vẻ mặt trông vô tội cũng vô ngữ.

"Tôi đi! Tiểu Ca, anh ra tay cũng thật dứt khoát."

"Đừng trách Tiểu Ca, cậu ấy cũng là ý tốt giúp cậu, với sức một mình Tiểu Tam gia sợ là nhảy không xong." Phan Tử nói, xong đi qua tiếp ba lô của tôi.

Tâm tôi thầm gào thét: các người có thôi xem thường tiểu gia có được không!?

Tam thúc có hẹn trước một người địa phương cho chúng tôi đương hướng dẫn viên, tên gọi cái gì...... Trác Tây.

Đi mất thêm mấy tiếng, đi bộ trên cát còn mệt hơn chạy trên đất gấp trăm lần, đã vậy mặt trời chiếu chói chang, muốn rút khô nước trong cơ thể.

"Sao? Hối hận? Muốn quay về còn kịp." Tam thúc nhìn mặt tôi đánh giá.

Vô nghĩa! Chỉ là có bao nhiêu thử thách sao có thể làm khó được tôi, cho dù có phải bò tôi cũng sẽ bò tới cùng.

Chợt trước mắt xuất hiện cái bình nước, là Muộn Du Bình đưa qua, còn chu đáo mở sẵn nắp bình cho tôi uống. Mỗi người đều có bình nước riêng, nhưng người ta đã có lòng, tôi không nhận sẽ áy náy.

"Cảm ơn Tiêu Ca." Tôi tiếp bình uống một ngụm rồi trả lại cho y "Anh cũng uống."

Y tiếp lấy bình nước, giương mắt nhìn tôi vài giây, tôi không hiểu, sau đó y cũng uống một ngụm.

Sau đó tôi mới nghĩ, hai chúng tôi uống chung một bình có tính là hôn môi gián tiếp? Vừa mới nãy tiếp bình nước tay của y chạm vào tay tôi, giống như có luồng điện chạy qua.

Không biết anh ta có cảm thấy giống tôi?

Không! Không! Không!

Càng nghĩ càng quái quái!

Xa xa nổi lên nhà ở, nhìn vào là thấy sự dân dã... Không, giống hoang dã hơn!

Người tên Trác Tây đi ra đón chúng tôi vào nhà nghỉ ngơi, thì ra anh ta kinh doanh du lịch nuôi sống thêm mấy miệng ăn, cho nên tiếng Trung giao tiếp cũng ổn.

Tam thúc ở bàn bạc với anh ta, chúng tôi chỉ cần ngồi nghe. Mắt tôi đều ở lim dim, nào là ngáp dài ngáp ngắn. Tôi đảo mắt tránh cho ngủ gục, xung quanh có mấy món đồ linh tinh, đồ vật làm bằng tay vừa lạ mắt vừa tinh xảo. Trên lầu chia ra bốn phòng, hai phòng vuông góc hai phòng, bỗng bà lão đi từ căn phòng đầu tiên từ phải đi ra, một tay bưng măm, một tay chỉ chỉ bên trong, hình như đang đếm cái gì đó, sau đó đi qua góc ngoặc vào phòng cuối.

"Được rồi, cứ như vậy đi." Tam thúc quyết định ngủ lại đây một đêm.

Một mình thúc ấy chiếm cứ cả căn phòng, Đại Khuê Phan Tử một phòng, tôi và Muộn Du Bình quy vào một phòng cũng đã quen.

Không gian phòng khá thoải mái, cửa sổ bị màng che chắn, tôi kéo một cái lỗ nhỏ ra xem thử, thấy xa xa có một cái hồ nước. Trông có vẻ mát mẻ, đã qua hai ngày một đêm tôi không có tắm, cả người dính dính mồ hôi, vừa nhìn thấy cái hồ kia liền muốn nhảy xuống tắm cho sạch sẽ.

Tôi chỉ chỉ Muộn Du Bình cái hồ kia, tôi nghĩ y cũng là người ưa sạch. Y gật gật đầu, cùng tôi đi.

Ở đây 4 giờ hơn mà mặt trời vẫn tích cực làm việc, sưởi cho mặt trên hồ nước sinh nhiệt, bên dưới lại lạnh cong chân. Đợi thích nghi thì ổn rồi.

Muộn Du Bình lặn một cái thật lâu, cũng không có thay đổi sắc mặt, đúng là ca ngưu bức.

Càng ra xa hình như nước rất sâu, tôi không dám đi xa hơn bờ, mực nước hơi qua eo dễ dàng kì cọ.

Trong hồ có thứ gì lướt qua mông, tôi còn tưởng Muộn Du Bình trêu ghẹo, nhưng mà nhìn hắn lúc nào cũng là nghiêm chỉnh, chắc là không phải. Có thể là cá trong hồ bơi ngang qua______

"Aaa...... Tiểu Ca trong nước có thứ gì!" Tôi nhào vào trên người y, hai chân không dám chạm đất khoanh vòng eo y.

Muộn Du Bình ôm tôi lên bờ, tôi còn chưa chịu xuống dưới, y vỗ vỗ tôi trấn an nói "Không có gì."

Con mẹ nó, anh còn vỗ mông tôi. Tiểu gia không mặt mũi đi nói mông vừa mới bị cái thứ gì kia phi lễ đâu!

Nháy mắt không khí trở nên phi thường ám muội, hai người chúng tôi chỉ mặc mỗi cái quần lót, còn đang ôm nhau khắn khít. Tôi quên luôn phải đi xuống, mà đôi tay đỡ mông tôi cũng không có thả lỏng.

Gương mặt Muộn Du Bình ở trong gang tấc, cảm giác ánh mắt y rơi vào cổ của tôi, hầu kết khẽ lăn lộn.

Bất giác mặt tôi nóng lên, vừa mới tắm xong lại cảm thấy dường như nóng nực khó tả. Tôi dời xuống tầm mắt, phát hiện Muộn Du Bình biến hóa. Bên ngực trái hiện lên hoa văn mờ nhạt.

"Cái này... Làm sao làm được?" Tôi thử sờ lên, xúc cảm vẫn cứ như thường.

"Xăm mình, chỉ có ở nhiệt độ cao mới xuất hiện." Muộn Du Bình nhàn nhạt nói, nhưng hơi thở giống như đang đè nén cái gì.

Hình xăm ẩn hiện thế này thật là vi diệu cảm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro