Chap 14
Nháy mắt tôi đã theo cát lăn xuống dưới, xung quanh tối tăm chỉ có trên đầu một cái lỗ sáng do tôi làm ra, cát còn đang chảy xuống dần dần thu nhỏ lỗ trống.
"Ngô Tà!"
"Tiểu Tam gia!"
Tam thúc và Phan Tử ở trên kêu tôi, âm thanh sốt ruột lo lắng từ từ nhỏ dần, sau đó bị cát lấp kín.
Thoáng chốc mất đi nguồn sáng, tôi hoàn toàn hoà vào bóng tối.
"Tam_____" Tôi vừa cất tiếng đã bị bịt miệng, thật lớn đụng chạm khiến da đầu tôi tê rần.
Còn có người khác ở đây?
Tôi vùng vẫy thử tránh thoát kiềm hãm, nhưng người sau cứ như bức tường bất động tác động.
"Là tôi."
Bên tai quen thuộc giọng nói làm tôi thả lỏng cơ bắp lẫn tinh thần.
"Nhỏ tiếng thôi, nhanh bước theo tôi." Muộn Du Bình mệnh lệnh.
Ở trong không gian khép kín này duỗi tay không thấy năm ngón, huống hồ Muộn Du Bình một thân đồ đen bảo sao tôi có thể thấy được. Tôi hoàn toàn là bị y kéo đi, mỗi một bước dồn dập tôi lại không dám thở mạnh.
Không chỉ có vậy, bằng trực giác của mình, tôi cảm giác được mối nguy hiểm đang ở xung quanh đây, có thứ âm thanh gì đó chi chít chi chít.
"Cẩn thận bậc thang." Muộn Du Bình nói.
Bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào thính giác và trực giác để phán đoán đường đi, còn có một lòng tin tưởng vào Muộn Du Bình.
Tiến lên phía trước, tôi bị dưới chân bất ngờ, tay chân loạn choạng bấu vào quần áo Muộn Du Bình.
"Cẩn thận."
Bậc thang mà y nói không phải hướng lên trên mà là đi xuống.
Xuống hết đoạn cầu thang khá dài, Muộn Du Bình tiếp tục dẫn tôi đi đâu đó, một lát âm thanh cọ xát nặng nề, giống như một cánh cửa tò vò được mở, sau khi đi vào thì cửa được đóng lại.
Muộn Du Bình mới dừng bước chân cho tôi lấy lại hô hấp, mở đèn pin lên, nhìn thấy mặt mũi của y tôi mới thật sự nhẹ nhõm. Tam thúc ở trên kia không biết thế nào, chắc là đang tìm lối vào.
Tôi dành thời gian thở một chút mới hỏi y: "Vừa rồi có cái gì đuổi theo chúng ta hả?"
Muộn Du Bình hơi nghiêng đầu suy ngẫm "Là kiến."
"Kiến sao?" Tôi gãi đầu bất phân, hình như không giống lắm... Nhưng Muộn Du Bình nói vậy thì là vậy.
Chúng tôi dường như đang đứng tại đại Điện, đỉnh đầu cấu trúc hình vòm nâng đỡ cả Cung điện.
Vì sao nói là Cung điện, bởi vì thứ tự sắp xếp bài trí rất rõ ràng. Hai hàng tượng tùy tùng đứng dài đến Bảo toạ, trên cao còn ngồi một cái xác khô.
Tôi mở đèn pin của mình đi qua xem một loạt các bức tượng, một bên là nữ, một bên là nam, trên người các bức tượng đều mặc vải lụa, có thể để hoà hợp với cái nóng của sa mạc mà áo váy của họ trở nên dày đặc, quấn kín từ đầu tới chân, phục sức có nhiều chứ không ít, đa số đều là bạc hoặc đồng.
Trên mặt mỗi bức tượng đều đeo mặt nạ biểu hiện tham sân si hỷ nộ ái ố, thất tình lục dục của con người.
Tôi muốn xem đằng sau lớp mặt nạ như thế nào thì Muộn Du Bình chụp vai tôi ngăn lại, y lắc đầu.
Bên trên vang lên thật lớn trấn động, tôi và Muộn Du Bình cùng lúc nhìn nhau.
"Tam thúc!" tôi vừa dứt lời thì y đã chạy tới cửa tò vò. Hình như trước đó tôi vừa nghe thấy y "chậc" một tiếng, như là phiền phức sắp đến.
"Ở yên đây, đừng ra ngoài." Y nhìn bên trong hơi đắn đo "Đừng tùy tiện đụng chạm bên trong."
Y đi rồi, chỉ còn lại một mình tôi, âm khí trở nên dày đặc, cái lạnh truyền đến chạy dọc sống lưng tôi.
Ngồi chờ khoảng 15 phút, Muộn Du Bình dẫn Tam thúc lại đây, giọng của Bàn Tử hơn thua với tiếng cửa mở.
Gương mặt phì nhiêu của hắn lọt vào cửa, hắn mắng: "Chó má! Kiến gì còn to hơn chuột!"
Hắn vừa nhìn thấy tôi liền tay bắt mặt mừng "Tiểu Thiên Chân vẫn khoẻ chứ hả!"
"Cảm ơn anh, tôi vẫn khoẻ."
Bàn Tử quay qua vô Phan Tử "Ây dô, Tiểu Ca lợi hại thế kia, Tiểu Tam gia nhà cậu chắc chắn an toàn, cậu còn không tin."
Nhóm Tam thúc xem ra không bị gì, còn đám người nước ngoài hình như thiếu mất vài người, chân của lão già họ Cừu giống như bị thứ gì gặm hết một đoạn , thịt vụn nhỏ máu lộ hết xương trắng.
"Tiểu Ca đâu?" Hầu như mọi người đều đã vào hết rồi còn không thấy y đâu.
Bàn Tử ngồi dưới đất nghỉ mệt "Nhanh thôi, sẽ về ngay."
"Chó con!" Tam thúc giáng một tay sau đầu tôi mắng "Thúc mày lo cho mày sắp chết rồi cũng không hỏi một tiếng, còn đi lo cho người ta!"
Tôi bĩu môi "Chẳng phải thúc vẫn khoẻ đó sao."
"Tiểu Thiên Chân yên tâm đi, Tiểu Ca rất lợi hại_____ đấy, không phải về tới rồi sao!"
Muộn Du Bình khiêng theo một tên bên nhóm A Ninh đi vào, tên đó bị gì tôi cũng không quá quan tâm, tôi kéo Muộn Du Bình trở về bên này, da mặt của y vốn trắng trông không khác ngày thường, nhưng hai cánh môi tái nhợt nói lên y không khoẻ.
"Bị thương chỗ nào?"
Y đưa tay, lòng bàn tay cắt một đường máu còn đang chảy ra, tôi tháo găng tay ra, băng bó vết thương, tiêm thuốc cho y đề phòng cảm nhiễm.
Bàn Tử cùng với Phan Tử nói nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe được, hắn nói "Tôi nói rồi, thế nào Thiên Chân cũng đau lòng cho mà xem."
Tôi liếc hắn một cái làm hắn bớt ăn nói hàm hồ, tôi hỏi "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Không trông mong Muộn Du Bình có thể nói đôi lời, Bàn Tử nhanh hơn cùng ngồi xuống nói "Lúc cậu và Tiểu Ca biến mất trong cái hố đó chúng tôi đã tìm một chỗ khác, đào mãi thì đào trúng một khối cứng cáp, liền cho nổ luôn."
Tôi hơi hoảng lớn tiếng "Cho nổ! Lỡ như chỗ này bị sập hết thì sao!?"
"Đừng ngắt lời, ở ngoài kia không gian thật là lớn, chúng ta đi lòng vòng thì bị kiến sa mạc bao vây. Con mẹ nó! Lũ kiến này lớn như con chuột vậy, còn ăn thịt người. Chân của lão già kia là bị nó gặm đó. Sau đó Tiểu Ca đến giải cứu, cậu ấy mở một đường máu chặn lại lũ kiến. Mà khi lũ kiến thấy máu của Tiểu Ca liền quay đầu bỏ chạy, thần kỳ đi!" Vừa nói hắn vừa nhặt mấy miếng bông gạt dính máu của Muộn Du Bình cất vào trong túi quần, không khác gì nhặt bảo bối.
Tôi nhìn chằm chằm vào vết thương thuần thục bị cắt ra, không biết y đã biết bao lần lấy máu.
"Không sao." Muộn Du Bình nói, tay còn lại khẽ vuốt ve một bên má của tôi an ủi.
Chợt bên trên vang lên lộp bộp, cái đầu khô quắt lăn xuống cầu thang, hai tên Tây ở trên Bảo toạ cặm cụi tháo lấy vàng bạc trên người xác khô, mặc kệ cái đầu rơi xuống.
Đột nhiên hai tên kia ngã lăn ra hét lên oai oái.
"Chết tiệt!" Muộn Du Bình còn phải mắng một tiếng, đứng phắt dậy, ánh mắt cẩn trọng quét xung quanh.
Những bức tượng tùy tùng dường như sống dậy, cái đầu quay ngoắt về phía chúng tôi, bị chúng nhìn chằm chằm, sau đó chúng cử động một cách cứng nhắc.
"Tôi đi!" Tôi mắng.
"Thao!" Bàn Tử mắng.
"Mẹ nó!" Tam thúc mắng.
Ai mà biết được mấy bức tượng kia cũng là thây khô kia chứ! Thảo nào Muộn Du Bình không cho tôi đụng vào! Thảo nào sống lưng tôi lại lạnh!
Người bên A Ninh lao vào chặt chém thây khô, thấy vậy Bàn Tử cũng hăng hái cầm quân đao muốn xông lên "Bàn gia liều mạng với các ngươi!"
Muộn Du Bình một tay chặn lại "Đợi đã."
Vài người bọn họ kêu lên thất thanh lăn lộn trên đất, lớp da từ từ bị tróc xuống từng mảng, lớp thịt bên dưới nhanh chóng thối rữa, chảy ra thứ nước tanh hôi.
Tam thúc la lên "Có độc! Đừng đụng vào chúng."
Trễ rồi, Đại Khuê cũng trúng chiêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro