Chương 5. Rất Gần Nhưng Rất Xa
Sau ngày hôm đó, Yoko thật sự tránh mặt Faye. Cả căn hộ rộng lớn giờ đây trở lại với dáng vẻ hiu quạnh vốn có của nó.
Yoko tan làm, suy nghĩ một hồi thì vẫn quyết định trở về nhà. Ngay khi bước vào cửa, nàng đã nghe tiếng Faye chào hỏi vui vẻ: "Yoko, em về rồi sao?"
Yoko coi như Faye không tồn tại, nhanh chóng thay giày.
Lúc nàng đang cúi người, Faye lại nói: "Chị nấu bữa tối, em có muốn ăn gì không? Chị làm cho em."
Yoko ôm mấy cái túi, ngoảnh mặt làm ngơ, một đường đi về phía phòng mình. Lúc nàng đi ngang qua người Faye, lại nghe cô mở miệng lần thứ ba: "Chị xin lỗi..."
Đáp lại cô lại chỉ là sự thờ ơ và yên lặng.
Faye quay đầu nhìn theo bóng lưng Yoko, sau đó chứng kiến cửa phòng bị nàng dùng sức đóng lại, rồi khoá trái.
Ngoại trừ lần trước về thăm cha mẹ Faye, Yoko mới giả vờ nói chuyện vui vẻ với cô một chút. Những lúc khác đều giống như đêm đó nàng nói, coi cô như không khí, không nhìn, không nghe. Faye dạo này tan tầm đều sẽ về nhà sớm nấu cơm. Nhưng đừng nói là ăn một miếng, thậm chí đợi nàng liếc mắt nhìn qua một cái còn chưa có được.
Faye thất vọng thở dài, lủi thủi quay vào bếp. Dù nàng không ăn, cô cũng sẽ làm. Faye biết không dễ dàng cầu xin nàng tha thứ cho cô như vậy. Nhưng cô sẽ kiên trì để hy vọng có một ngày nàng nhận ra tấm lòng thành của cô.
...
Faye đứng bên cạnh cửa sổ đang mở rộng, chăm chú nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài. Khi cơ thể cô bị gió thổi đến sắp cứng đờ, cửa phòng Yoko lại bất ngờ mở ra. Faye quay đầu, thấy nàng chậm rãi đi về phía cô.
Đáy mắt Faye nổi lên một tia mừng rỡ, nhưng ngay lập tức xám xịt như tro tàn.
Yoko không mấy để ý đến phản ứng của Faye, chỉ dừng lại trước mặt rồi đưa cho cô một túi giấy. Faye nhìn cái túi, rồi lại nhìn nàng, nhíu mày không muốn nhận.
Sắc mặt Yoko chưa hề động, không có ý muốn nói chuyện, chỉ nhấc nhấc tay mấy lần, ra hiệu Faye hãy cầm. Nàng giống như không hề nhìn thấy đau lòng và lạc lõng trong mắt Faye.
Nàng kiên nhẫn chờ đợi, đến lúc Faye nhận túi là lập tức quay đi không chút do dự.
Faye mím môi, đầu ngón tay siết chặt túi giấy khẽ run. Cô không cần mở ra cũng biết bên trong là gì.
Quả nhiên, Yoko đi được hai bước chợt dừng lại, nhàn nhạt giải thích: "Đó là một trăm ngàn, tôi vẫn còn thiếu cô chín trăm."
Nói xong, nàng nặng nề bước chân vào phòng.
Yoko tàn nhẫn dội cho Faye một gáo nước lạnh, trực tiếp một đao cắt đứt quan hệ mỏng manh đến đáng thương của hai người.
....
Thời gian trôi qua như nước, thật nhanh đã đến tháng mười hai.
Không biết do cả tháng nay nàng đã làm việc quá sức, hay gần đây thời tiết thay đổi thất thường, mà Yoko lại phát sốt. Ban đầu nàng không để ý, vẫn thay đồng phục đến công ty như thường lệ. Một ngày gặp bảy khách hàng, đa số đều là việc phải chạy tới chạy lui. Bữa trưa cũng ăn tạm bánh mì qua loa chống đói.
9 giờ tối ngồi trên xe buýt, Yoko càng ngày càng nhức đầu.
Vừa về đến nhà, nàng cũng không thiết ăn uống mà bò lên giường nằm. Không biết đã ngủ bao lâu, Yoko chỉ cảm thấy cả người lúc nóng lúc lạnh, cực kỳ khó chịu. Đầu óc nàng trở nên rối loạn, bắt đầu nằm mơ.
Nàng bị người khác đè lên người, xé hết quần áo. Nàng hoảng sợ, khàn giọng cầu xin nhưng người kia cũng không tha cho nàng. Trong mơ, nàng tuyệt vọng khóc lóc thật thảm thiết.
Cũng không biết nàng đã mơ màng khóc bao lâu, đến khi giật mình tỉnh giấc, đôi mắt ướt nhẹp đã sưng húp, cả người vẫn đang run bần bật.
Yoko nằm yên trên giường, hít sâu mấy hơi mới vươn tay mở đèn, miễn cưỡng chống người ngồi dậy.
Chóng mặt choáng váng.
Yoko tự sờ trán, thấy trán mình nóng hổi. Nàng khó khăn tựa lên đầu giường, cố gắng vén chăn, bước xuống nền đất lạnh. Sốt cao khiến chân nàng hoàn toàn không có sức. Nàng phải tốn rất nhiều thời gian mới vào được nhà vệ sinh.
Nước lạnh hất vào mặt làm Yoko cảm thấy tỉnh táo hơn. Nàng chợt mơ hồ nghe thấy có tiếng nhập mật mã mở cửa chính. Nàng lặng đi một hồi, nhưng mọi thứ xung quanh đều im bặt. Yoko lắc đầu, cho rằng mình gặp phải ảo giác. Nàng khó khăn mở cửa phòng tắm, từ từ lần theo tường đi ra ngoài. Nàng ngồi xuống sô pha cạnh bàn trà, cầm lấy hộp y tế và miễn cưỡng lục tìm thuốc hạ sốt.
Lật vài lần, cửa phòng ngủ đột nhiên bị người đẩy ra. Faye một tháng không gặp đang ăn mặc chỉnh tề, tay kéo theo một vali hành lý.
Yoko nhìn Faye không đến một giây, liền như chưa từng nhìn thấy cô, cúi đầu tiếp tục công việc.
Faye hơi giật mình, không ngờ cô đã cố ý về nhà lúc khuya khoắt thế này mà vẫn chạm mặt nàng. Động tác bước đi của Faye chậm lại, lo lắng nhìn Yoko. Hẳn là nàng đổ bệnh rồi, cả người như được bao bọc bởi một làn hơi thở mệt mỏi và yếu ớt. Trong mắt Faye, nàng đã ốm đi so với trước rất rất nhiều.
Yoko cuối cùng cũng tìm được thuốc, thở phào đứng lên.
Faye dời tầm nhìn lên bàn trà, lực cầm vali không nhịn được mà siết chặt.
Trong bếp truyền đến một tràng tiếng ho thật dài, kế đến là tiếng thuỷ tinh rơi vỡ. Cả người Faye căng cứng, đắn đo nhưng rồi vẫn quyết định bước ra ngoài.
Đèn hành lang toả ánh sáng vàng mờ nhạt, chiếu lên người Faye một lớp ưu thương. Cửa chỉ khép hờ, Faye vẫn nghe được tiếng nàng ho khan không ngớt. Cô đứng tựa lưng ở cửa, chờ đợi đến khi tiếng ho hoàn toàn dừng lại mới vươn tay chỉnh cao cổ áo khoác, lặng lẽ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro