Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29. Hạnh Phúc (2)

Mồ hôi trong suốt theo trán chậm rãi chảy xuống, cuối cùng lướt qua gò má, từ cằm rơi xuống đất, phát ra một tiếng tách giòn dã. Mu bàn tay nổi đầy gân xanh đang gồng cứng trên cây cột. Dùng mắt thường nhìn qua cũng biết đối phương đã dùng bao nhiêu khí lực để đỡ lấy nó. Bởi vì dùng sức quá nhiều khiến cho cánh tay gầy như gậy trúc bắt đầu run rẩy.

Ploy và bà Malisorn xoay người đi, không muốn nhìn một màn này. Yoko thì ngược lại, nàng đem tầm mắt ngưng tụ tại nơi người kia đang cố gắng từng bước đi về phía mình, làm sao cũng không nỡ rời khỏi.

"Bắt được em rồi." Faye thở dốc, câu nói đùa nặng nề thoát ra khỏi cổ họng.

Yoko nhìn cô đầu đầy mồ hôi, mệt đến cơ hồ muốn ngất đi nhưng vẫn ngây ngô cười với mình, trong lòng đau đớn muốn chết.

Hôm nay là ngày thứ mười năm Faye hồi phục sau phẫu thuật. Đúng như bọn họ mong muốn, cô gái kiên cường này đã sáng lập ra một kỳ tích. Mặc dù một số cơ năng của chân do đã hơn nửa năm bỏ không mà tạm thời ngưng hoạt động, nhưng chỉ cần kéo dài rèn luyện, không bao lâu nữa, Faye sẽ có thể trở lại dáng vẻ khỏe mạnh bình thường.

Yoko thu hồi lại chua xót trong lòng, nhanh chóng đỡ Faye ngồi xuống ghế tựa đã chuẩn bị sẵn: "Lần sau chị không được cậy mạnh như vậy nữa. Bác sĩ nói chị khôi phục rất nhanh, không cần phải miễn cưỡng mình mỗi ngày tập luyện nhiều như vậy."

Faye chớp mắt, nhận lấy chai nước từ nàng uống một ngụm rồi ngoan ngoãn vùi đầu vào bụng nàng: "Chị biết rồi."

Ploy liếc nhìn cô, khinh bỉ đến mức môi cũng muốn dài ra vài tất.

...

Ở bệnh viện vượt qua hơn một tháng, Faye rốt cuộc có thể về nhà tĩnh dưỡng. Lúc này đã lập hạ, nhiệt độ không khí càng ngày càng cao.

Sáng sớm một ngày nọ, Faye đứng trên cân ngỡ ngàng nhìn con số đột phá 57 kilogam, lẩm bẩm tự nói: "Cần phải giảm béo..."

Một đôi cánh tay mảnh khảnh từ phía sau lập tức ôm lấy cô, lớn giọng ngăn cản: "Không được giảm."

Faye cả kinh, nghiêng người tựa vào nàng: "Giảm 2 ký cũng được mà."

Mí mắt Yoko gục xuống: "Em thật vất vả mới có thể nuôi chị béo lên một chút."

Vì mới tỉnh ngủ, thanh âm của Faye nhu nhu, trầm thấp lười biếng: "Tỷ lệ mỡ của chị không cao, nếu chăm chỉ tập thể hình thì vẫn giống như trước đây."

Yoko không nói lời nào.

"Yo..." Faye vỗ nhẹ nhẹ tay nàng: "Em ngủ gục luôn rồi sao?"

Yoko ngẩng đầu, dứt khoát chốt hạ: "Chỉ có thể giảm 1 ký."

Faye phì cười, chấp nhận chịu thua nàng: "Được."

"Nhiều hơn 1 ký, nằm dưới một lần."

"..."

Faye nắm chặt cánh tay bên hông, cổ họng khô khốc. Yoko còn không biết sống chết, giống như một con rắn nước vòng đến trước mặt cô, nâng tay ôm lấy cổ cô.

Faye bất động thanh sắc nhìn nàng, đột nhiên xoay người một cái, ấn nàng vào tường. Yoko chỉ cảm thấy thế giới bỗng chốc xoay vòng, kinh hô hét lớn.

Faye tiến đến bên tai nàng, đôi môi mềm ấm cố ý cọ qua cọ lại, thổi khí: "Em vừa rồi làm gì?"

Yoko nhịn không được run rẩy: "Em chưa làm gì cả."

"Phải không?"

"Ừm ừm."

Faye hơi ngửa ra sau, ánh mắt quét qua toàn thân nàng. Yoko bị nhìn đến cả người nổi da gà, thầm nghĩ nhất định sẽ chết chắc.

...

Đảo mắt lại đến Tết Trung Thu.

Kế hoạch hôm nay của hai người là cùng đi mua nguyên liệu, sau đó tự mình xuống bếp nấu cơm chiều, buổi tối lại đến công viên thả hoa đăng.

Yoko chậm rãi ôm Faye từ phía sau, nhỏ giọng thương lượng: "Ở chợ vừa bẩn vừa đông, lát nữa để một mình em vào, chị ở bên ngoài chờ có được không?"

Faye nghiêng đầu cọ cọ mặt nàng, đối với nàng ở trong gương cười cười: "Ý của em là chị không biết đi chợ?"

"Đúng vậy." Yoko nhón chân, hôn một cái lên má cô, thẳng thắn thừa nhận. Nàng thật sự không tưởng tượng được, Faye cùng cái khí chất ngút trời này của cô xuất hiện ở một nơi mua bán lộn xộn, cãi cọ ồn ào thì sẽ doạ người như thế nào.

Faye xoay người, gõ nhẹ vào mũi nàng, âm dương quái khí nói: "Xem ra, ảo tưởng tốt đẹp của người nào đó phải tan biến rồi."

"Hả?"

"Đi thôi, xuất phát."

"Này, Faye Peraya, em nói nghiêm túc..."

"Suỵt... Phản đối vô hiệu."

Yoko không lay chuyển được Faye, bĩu môi đuổi theo sải chân dài của cô. Cả hai tay trong tay xuống lầu, mở cửa chính, ngồi trên xe chuyên dụng đi chợ mua thức ăn.

Sự thật chứng minh, lo lắng của Yoko hoàn toàn dư thừa. Faye không những lựa chọn nguyên liệu thuần thục mà ngẫu nhiên còn biết trả giá. Ước tính chừng nửa giờ sau, các nàng đã thu hoạch rất nhiều.

Trên đường trở về, Faye lại theo thói quen mở bài hát True Love. Giai điệu du dương cất lên khiến lòng Yoko không khỏi hồi tưởng đến một số việc, đuôi mắt cũng bởi vì tâm trạng vui vẻ mà cong cong.

Buổi chiều, Faye đặc biệt trổ tài chế biến món gà rán mà Yoko yêu thích. Cô chiếu cố khẩu vị của nàng, tất cả đều làm ở chế độ không cay. 

Lúc thành phẩm ra lò, mùi hương bay lượn khắp phòng bếp. Yoko thèm thuồng không thể chống lại dụ hoặc, ăn đến mức no căng. Nàng ở cạnh bàn ăn rất lâu, cuối cùng quyết định lôi Faye ra ngoài đi dạo tiêu hoá.

...

Một vầng trăng tròn vành vạnh treo trên bầu trời đêm.

Công viên ven sông Chao Phraya vẫn như cũ tổ chức hoạt động thả đèn. Không khí tấp nập người đến người đi, nam thanh nữ tú gì cũng đều có đủ. Dãy hành lang hai bên đường được treo đầy đèn lồng và câu đối đỏ. Ánh sáng tràn ngập ấm áp nhu hoà.

Nguyên lai, đây là Tết Trung Thu đầu tiên mà các cô cùng nhau trãi qua.

Faye và Yoko cũng muốn tự mình làm một cái đèn trời nên đã quyết định mua ít giấy bút. Cả hai ở ven hồ tìm một nơi ít người, ngồi xổm trên mắt đất, lấy dụng cụ ra bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

"Một chú thỏ nhỏ đáng yêu cùng với một lão hổ oai phong, em thấy thế nào?"

"Được a, bất quá..." Yoko xoa cằm suy nghĩ: "Em muốn chú thỏ nhỏ cũng phải cao bằng lão hổ."

Faye phụt một tiếng bật cười.

Yoko hào hứng dùng điện thoại của mình làm đèn, tận tâm soi sáng cho Faye. Không bao lâu sau, hai con vật nhỏ sống động đã hiện hữu trên giấy.

Lỗ tai thỏ thật dài, răng cửa thật lớn.

Hỗ khoác lên mình bộ lông màu vằn cam trông rất đẹp.

Và đương nhiên, kích thước của chúng đồng dạng bằng nhau.

Yoko cực kỳ hài lòng nhưng vẫn cứng miệng: "Cũng tạm được đi."

Faye cưng chiều nhìn nàng rồi động bút viết xuống mấy dòng chúc phúc: Tại thiên nguyệt tố bỉ dục điểu, tại địa nguyệt tố liên lý chi.

* Nguyện là uyên ương trên bầu trời, nguyện làm cây liền cành trên mặt đất.

Sau đó, cô đem bút đưa cho Yoko: "Tới em."

Yoko suy nghĩ thật lâu, cuối cùng rũ mắt, viết thêm một câu nữa: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch đầu bất tương ly.

* Nguyện ước một lòng một dạ, bạc đầu cũng không xa rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro