Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

"Anh đi đâu?"

Tiêu Chiến toan bước xuống giường thì nghe thấy giọng nói của người nằm phía sau, vài giây sau cả người trần trụi bị gắt gao ôm chặt lấy.

"Anh đừng đi"

"Anh... anh chỉ định đi vệ sinh thôi mà"

Tối hôm qua không rõ là hai người đã làm bao nhiêu lần, Tiêu Chiến còn nhớ như in cảm giác bị ấn lên vách kính trong suốt trong phòng khách sạn mà không ngừng ra vào, bên ngoài phố xá vẫn đang sáng đèn, dưới chân thậm chí còn thấy được dòng xe cộ tấp nập qua lại.

"Không... aaa.. đừng ở đây... ưm..."

Như thế này chẳng khác nào lộ thiên, len lỏi trong nỗi xấu hổ ngập tràn là một chút kích thích mê người.

"Sợ cái gì? Anh xem anh đang phấn khích đến mức nào.. hừ.... nhanh vậy mà đã bắn rồi... còn nói không thích" Nhất Bác vừa nói vừa ôm chặt lấy eo người đằng trước, chỉnh góc độ đâm càng sâu hơn, giọng nói khản đặc "Lâu ngày không gặp, xem ra anh vẫn khẩu thị tâm phi như trước nhỉ... Chiến ca?"

"Ư...ô~ aaaa... tha cho anh!!"

"Tha? Tha cho anh thì ai tha cho em?? Anh có biết 3 tháng nay em sống thế nào không? Hả? Nói đi là đi, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của em không?? Có không?!"

Nhất Bác gần như mất kiểm soát, cơn giận dữ dồn hết xuống bên dưới hóa thành sức mạnh liên tục đâm rút, khiến người dưới thân chân đứng không vững, thoát ra khỏi miệng chỉ còn tiếng rên rỉ đứt quãng và câu nói lặp đi lặp lại "Xin lỗi."

===

"Tiêu Chiến, em giành được quán quân rồi"

"Anh biết, chúc mừng em"

Chuyện này sao Tiêu Chiến có thể không biết được, hôm qua Nhất Bác thi đấu, anh cả ngày đều thấp thỏm không yên, đến lúc nhìn thấy cậu đứng trên bục giơ cao cúp vô địch trong tay, anh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vui không? Vui chứ, nhưng không hiểu sao, sau niềm vui tột cùng, anh lại đột nhiên hụt hẫng đến thế. Giống như biết được đáp án, quả nhiên Tiêu Chiến chính là vật ngáng chân, nếu không có anh, Vương Nhất Bác sớm đã thành công rồi.

Lấy cớ không ngủ được để ra ngoài, suy cho cùng chính là tìm rượu để giải sầu, sầu này ngoài anh ra thì chẳng ai thấu.

Giống như biết được Tiêu Chiến đang nghĩ gì, Nhất Bác ghé sát lại cọ cọ lên má, cánh tay ôm càng chặt hơn

"Đồ ngốc! Không có anh, em đã chẳng có động lực để chiến thắng. Vì em nghĩ, nếu mình đạt quán quân thì biết đâu anh sẽ trở về"

Cậu bắt lấy cằm anh quay qua, dán môi mình lên "Tiêu Chiến, sự xuất hiện của anh chính là may mắn lớn nhất đời này của em"

Nhất Bác bỗng cảm thấy má mình ươn ướt, thì ra người bên cạnh hai hàng nước mắt không biết lúc nào đã rơi đầy gò má.

"Bảo bối đừng khóc nữa, là em sai... sau này em sẽ không cho anh cơ hội rời xa em nữa đâu" Đem anh ôm chặt vào lòng, nhưng tiếng nấc càng ngày càng to hơn, bờ vai cũng không ngừng run rẩy

"Được rồi được rồi, lớn đầu rồi mà còn khóc nhè. Anh còn khóc nữa là em đè anh ra làm đến khi hết khóc thì thôi"

3 tháng xa nhau giúp Tiêu Chiến nhận ra mình yêu Vương Nhất Bác đến mức nào, yêu đến mức có thể hy sinh bản thân, dù cho có đau khổ thế nào đi nữa cũng không sao hết, chỉ cần đối phương được sống tốt.

Nhưng anh đã lầm! Cái gọi là phúc hay họa thực tình đều là cái cớ cho sự ích kỷ của bản thân. Tình yêu từ trước đến nay đều không phải do một người quyết định. Hai người gặp được nhau là duyên phận, không có đúng sai, chỉ có cùng nhau nỗ lực vượt qua thử thách, không buông bỏ, đó mới là chân ái.

====

"3 tháng nay anh sống ở đây sao?"

Trong phòng chỉ vỏn vẹn một chiếc giường, một chiếc tủ, máy sưởi cũng chưa sửa nên trông lại càng lạnh lẽo bội phần.

"Ừ, ban đầu thấy chật chội, sống lâu là quen thôi"

Không có nhiều tiền, thuê được một căn phòng như thế này cũng đã tốt lắm rồi, hơn nữa Tiêu Chiến trước giờ không kén chọn, cũng không sợ chịu khổ. 

Nhất Bác từ đằng sau vòng tay ôm chặt lấy, đặt cằm lên cổ anh cọ cọ

"Vất vả cho anh rồi"

Đồ đạc của Tiêu Chiến không nhiều, sau khi bàn giao lại phòng, trở về nhà cũng đã 5 giờ chiều. Buổi tối hai người còn phải tham gia bữa tiệc chúc mừng Nhất Bác giành quán quân.

Nhất Bác mặc một bộ vest màu xám kết hợp với áo sơ mi trắng kẻ sọc bên trong, phối thêm một chiếc cà vạt đen chấm bi, cả người toát lên khí chất lạnh lùng, có cảm giác "người lạ cấm lại gần" . Còn Tiêu Chiến thì mặc bộ vest trắng tinh, tóc vuốt ngược để lộ rõ ngũ quan hài hòa, đẹp như tạc tượng, giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ trong truyện.

Nhất Bác sau khi nhìn thấy anh thì có hơi hối hận. Bộ dạng này ngoài cậu ra thì không muốn có người thứ hai nhìn thấy, chỉ muốn giấu cho riêng mình.

"Anh, có thể không đi nữa không?"

Bắt lấy cái tay đang lần mò phía eo, Tiêu Chiến chỉnh lại quần áo kéo kẻ đang có ý đồ làm loạn kia nhanh chóng bước ra ngoài.

"Đừng nháo, mau đi thôi, sắp muộn rồi đó"

===

"Tiêu Chiến, đã lâu không gặp"

"Đã lâu không gặp, giám đốc Tử Đằng"

Tiêu Chiến giơ ly rượu lên đáp lại, mới vài tháng không gặp mà trông ông có vẻ tiều tụy đi nhiều, e là đã khổ tâm không ít về đứa cháu trời đánh kia.

"Còn gọi giám đốc gì nữa, gọi Đằng thúc là được rồi"

Tiêu Chiến ngoan ngoãn đáp lại "Đằng thúc"

"Lần trước nếu có nói điều gì không phải, mong cậu bỏ qua cho" 

Nói rồi liếc sang đứa cháu đứng bên cạnh đang âm thầm nắm chặt tay Tiêu Chiến, giống như sợ cậu ta bị ăn thịt đến nơi vậy. Đằng thúc không nhịn được bật cười.

"Hai đứa sau này sống với nhau cho tốt, đừng khiến chú phải đau đầu thêm nữa"

"Chú yên tâm, cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt". Dường như cảm thấy thiếu thiếu gì đó, Nhất Bác lại nhanh chóng bổ sung thêm "Cũng sẽ không lơ là việc tập luyện"

===

Nhất Bác vốn không thích nơi đông người, cũng không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng hôm nay cậu lại là nhân vật chính nên việc liên tục được mời rượu là không tránh khỏi.

"Nhất Bác ca ca" Một cậu thanh niên gương mặt thanh tú, trông còn có nét trẻ con đi tới gần Nhất Bác, giới thiệu mình là thành viên mới vào đội, hy vọng tiền bối sẽ chỉ giáo nhiều hơn. Cậu ta vừa nói vừa cười rất tươi, không quên xin kết bạn wechat với Nhất Bác.

"Nhất Bác ca ca~" Sau khi cậu nhóc vừa đi, Tiêu Chiến ở bên cạnh ghé sát tai trêu chọc, giọng điệu còn pha chút "nũng nịu" khiến đối phương tai đỏ ửng, quay qua cầm lấy tay anh mạnh mẽ kéo đi

"Về nhà!"

Bộ này nè bộ này nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro