Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 2

Nói một chuyện trước khi các cô đọc chương này. Bởi vì đây là một chương không hề vui vẻ gì, cho nên các cô có thể chọn cách dừng lại ở chương trước, kết thúc trong vui vẻ. Dù gì cũng chỉ là phiên ngoại, bỏ một chương cũng không ảnh hưởng gì hết.

..........................

Có thể nói đời này chấp niệm lớn nhất của Tiêu Chiến chính là căn bệnh dạ dày của Nhất Bác. Không biết thì thôi nếu đã biết rồi thì Tiêu Chiến đặc biệt quan tâm, chẳng hạn như việc ăn uống của Nhất Bác, những món ăn không tốt cho dạ dày Tiêu Chiến đều loại bỏ ra khỏi thực đơn. Nhờ vậy mà căn bệnh dạ dày của Vương Nhất Bác có một giai đoạn vô cùng êm đẹp, không đau không nhức, cứ tưởng rằng có thể như thế mà khỏi rồi.

Nhưng người tính lại không bằng trời tính, bọn họ ở bên nhau mấy chục năm, chính căn bệnh dạ dày đã chia cắt họ.

Lúc Nhất Bác trở thành ông lão 75 tuổi, đột nhiên phát hiện ra căn bệnh ung thư dạ dày. Lúc phát hiện ra thì căn bệnh đã đến giai đoạn cuối. Cậu kiên trì được mấy năm, rốt cục cũng chẳng chống chọi lại được với số phận.

Trước những giây phút cuối cùng của đời người, Tiêu Chiến vẫn ngồi bên cạnh cậu, cầm tay cậu, nở nụ cười với cậu.

Đời này, ông trời đã quá ưu ái cho hai người rồi.

Bàn tay gày gò nhăn nheo của Nhất Bác cố gắng dùng sức nắm lấy tay Tiêu Chiến. Đoạn thời gian này trí nhớ của cậu kém đi rất nhiều nhưng vào giờ khắc này, dường như từng đoạn kí ức đang tua chậm thành một cuốn phim của cuộc đời cậu.

Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác, phát hiện ánh mắt mơ hồ của cậu, trong lòng không khỏi lo lắng nhưng bên ngoài vẫn cố nhịn xuống kích động, nắm chặt tay cậu:

"Vất vả cho cậu rồi!"

Chống chọi với bệnh tật, quả thật là rất vất vả. Thật may, Nhất Bác của anh là một người kiên cường.

Nhất Bác dùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn lại Tiêu Chiến. Ánh mắt mà cả một đời chỉ dành cho một người. Cậu muốn khắc ghi hình dáng này ở trong tim. Cậu không nói nổi nữa, miệng đeo ống thở cũng chẳng thể nói được gì.

Nếu có thể, cậu muốn nói cảm ơn, cảm ơn Tiêu Chiến đã dành cả cuộc đời để yêu thương cậu, bao dung cậu, chở che cậu.

Nếu có thể biểu đạt, cậu muốn cho Tiêu Chiến biết, mình yêu anh đến dường nào.

Tuổi già rồi, da cũng nhăn cả, mắt cũng mờ, nhưng vẫn có thể nhớ rõ hình bóng đối phương.

Hai người cứ như thế nắm chặt tay đối phương, cho đến khi Nhất Bác nhắm mắt thiếp đi. Cả cơ thể cậu buông lỏng, chìm vào giấc ngủ bình yên.

Tiêu Chiến không khóc, trái lại anh cảm thấy như vậy thật tốt, suốt một thời gian điều trị, Nhất Bác bị căn bệnh dày vò bao nhiêu, trái tim anh cũng bị dày vò bấy nhiêu. Hằng ngày nhìn trên người cậu có bao nhiêu ống nhựa, hút dịch, ống thở, rồi còn truyền nước, Tiêu Chiến thật sự chỉ hận bản thân không thể thay cậu chịu đựng những đau đớn đó. Nước mắt thật sự đã rơi quá nhiều rồi, tâm lí chia xa cũng đã chuẩn bị từ rất lâu.

Tiêu Chiến cứ như vậy mà nhìn Nhất Bác, nhìn rất lâu thì mới nhẹ nhàng cuối đầu đến gần bên tai cậu, thủ thỉ chỉ đủ hai người nghe thấy:

"Cậu đợi tôi nhé!"

Đợi tôi đến tìm cậu.

Chúng ta đoàn tụ.

Nhất Bác không cử động, cũng không trả lời anh nữa. Nhưng anh biết, Nhất Bác nhất định sẽ đợi mình, trước giờ vẫn là như vậy.

Thời gian sau đó, Tiêu Chiến sống một mình trong căn nhà của hai người. Vốn dĩ con trai nuôi muốn Tiêu Chiến đến nhà của vợ chồng họ dưỡng già, nhưng Tiêu Chiến không nỡ, anh muốn ở trong căn nhà mà từng ngóc ngách đều có hồi ức về người anh yêu. Tiêu Chiến không cảm thấy rằng bản thân đang sống một mình, anh cảm nhận được còn có một lão già mỗi ngày đều cùng mình sinh hoạt. Tỏa Tỏa cũng hết cách, chỉ còn biết thường xuyên đưa vợ cùng cháu nội đến thăm.

Mỗi buổi chiều, Tiêu Chiến sẽ ôm hình của Nhất Bác cùng mình ngắm mặt trời lặn. Nhất Bác từng hứa với anh, cả đời này sẽ cùng anh ngắm mặt trời lặn. Bây giờ anh sẽ thay cậu ấy thực hiện. Trong nhà của hai người có một bức tranh, cũng chính là bức tranh Tiêu Chiến vẽ mà Nhất Bác rất thích, thích đến nỗi lồng nó vào khung, đặt vào tủ kính, xem như đồ vật quý báu.

Trong tranh vẽ hai cậu thiếu niên đang nắm tay nhau ngắm mặt trời lặn, dưới chân họ có một chú mèo đen mập mạp, là Quả Quả. Khung cảnh xung quanh rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng mà nhìn thế nào cũng cảm thấy thật ấm áp.

Tỏa Tỏa cũng từng vì bức tranh này mà làm loạn không thôi, nó hỏi sao không phải nó mà là một con mèo béo. Mà lúc đó Tỏa Tỏa còn rất nhỏ, không hiểu được rằng Quả Quả cũng là một thành viên trong gia đình nhỏ của bọn họ, sau khi Tỏa Tỏa làm loạn, một cậu bé chính thức được thêm vào bức tranh. Gia đình bốn người, viên mãn biết bao. Chỉ có điều, trong tranh mới có thể thể hiện hạnh phúc trọn vẹn như vậy.

Mấy năm như vậy lại qua đi, tuổi tác càng lớn, Tiêu Chiến càng không nhớ rõ mọi việc nữa, chuyện gì cũng quên trước quên sau, Tỏa Tỏa vì vậy mà quyết định trở về chăm sóc anh. Tình trạng trí nhớ của Tiêu Chiến ngày càng tệ, đến Nhất Bác anh cũng không còn nhớ rõ ràng nữa nhưng những lúc nhìn vào tấm ảnh của Nhất Bác, Tiêu Chiến đều nở nụ cười dịu dàng nhất, nụ cười mà cả đời này chỉ giành cho một người. Giống như là thói quen, đã ăn sâu vào máu thịt.

Nếu hỏi họ có hối hận gì trong mối quan hệ này hay không, câu trả lời chính là đánh mất bốn năm thời gian có thể ở bên cạnh nhau. Bốn năm đó, họ đã bỏ lỡ quá nhiều thứ mà hai người phải dùng cả quãng thời gian còn lại để bù đắp.

Đầu bạc răng long, không còn cầu mong gì nữa.

End.
03022020.

17052020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro