Phiên ngoại 1
Kết hôn được ba năm, cuộc sống gia đình của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trải qua rất đầm ấm. Nhưng có một chuyện khiến Tiêu Chiến vô cùng đau lòng, Nhất Bác cũng không vui vẻ nổi là Quả Quả của bọn họ ngày càng yếu đi. Chuyện này cũng không tránh khỏi được, Quả Quả thật sự không thể ở bên cạnh họ cả đời. Trước lúc Quả Quả qua đời, nó vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiêu Chiến, hưởng thụ hơi ấm cuối cùng từ anh. Cảm giác mất mát này cũng giống như vừa mất đi một người thân. Một đứa nhóc hay làm nũng, hay nghịch ngợm, đột nhiên mất đi căn nhà vắng vẻ đến lạ thường. Mà mọi người trong công ty cũng xem Quả Quả như người thân, ai nấy đều rầu rĩ, không có con mèo hay chầu chực giành ăn của bọn họ, cũng không còn một Quả Quả nghịch ngợm hay ôm chân người khác gặm.
Tiêu Chiến vì nhớ đến Quả Quả, lúc vẽ tranh đôi khi sẽ vô thức vẽ ra hình ảnh nó. Nhất Bác nhìn thấy, vô cùng đau lòng. Cậu ôm Tiêu Chiến vào trong ngực, ở bên tai anh nhẹ giọng an ủi:
"Hay chúng ta nhận nuôi một con mèo nhé?"
Tiêu Chiến ở trong ngực Nhất Bác lắc đầu:
"Nuôi đến già đi rồi lại tiếp tục rời xa chúng ta."
Nhất Bác không nhịn được thở dài, tuổi thọ của mèo quả thật là không dài. Đến nữa chừng lại bỏ họ đi như thế này, không phải bắt hai người hết lần này đến lần khác phải trãi qua loại mất mác như vậy sao.
Một thời gian sau, Nhất Bác cảm thấy nhân viên của công ty không có tinh thần làm việc nên đã tạo ra một hoạt động tình nguyện. Giải quyết công việc ở công ty lại còn chạy đôn chạy đáo vì hoạt động, chắc chắn không có ai có thời gian để rầu rĩ nữa.
Hoạt động tình nguyện này cũng không có gì quá cầu kì phô trương, chỉ đơn giản muốn giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện. Nhưng chỉ cho kinh phí thì quá qua loa, nhân viên của cậu cũng không có việc để làm nên Nhất Bác đã yêu cầu lần quyên góp này không quyên góp tiền mà là quyên góp quần áo và quà vặt, mà quần áo thì do chính công ty sản xuất.
Tiêu Chiến cũng rất tán thành, cảm thấy việc này rất có ý nghĩa. Tiêu Chiến hăng hái lên ý tưởng cho bộ sưu tập đồ trẻ em. Thật sự bận đến mức không có thời gian nhớ đến chuyện buồn.
Chuẩn bị xong vật dụng quyên góp, mọi người cho xe đưa đến các cô nhi viện trong danh sách, đích thân phát quà cho trẻ em ở đó. Lúc đang phát quà, đột nhiên có một đứa bé chạy đến ôm chân Nhất Bác, giọng nói trong trẻo gọi cậu "ba ơi". Lần đầu tiên trong đời có một đứa bé gọi mình là ba, nhất thời cậu không biết nênphản ứng thế nào.
Tiêu Chiến ở bên cạnh nhìn thấy cảnh như vậy, không nhịn được trêu chọc cậu:
"Con trai cậu cũng lớn thật đấy!"
Sau đó nhìn bộ dạng không nói nên lời của Nhất Bác, Tiêu Chiến đành ra tay giúp đỡ, anh đi đến, ngồi xổm trò chuyện cùng đứa nhỏ:
"Nhóc con tên gì?"
Đứa bé nhìn Nhất Bác một cái, thấy cậu không phản đối, nó mới lên tiếng, chất giọng trẻ con vô cùng đáng yêu:
"Tỏa Tỏa ạ."
Tiêu Chiến chọc đứa nhỏ:
"Đàn ông ai lại tên như vậy?"
Tỏa Tỏa phản bác:
"Rất đáng yêu mà! chú chẳng biết gì cả!"
Tiêu Chiến phì cười:
"Được, được, là chú không hiểu biết, vậy Tỏa Tỏa bao nhiêu tuổi?"
Lần này cậu bé rất nhanh nhẹn đáp:
"Ba tuổi rưỡi."
Ba tuổi mà lanh lợi đáng yêu như vậy, Tiêu Chiến đặc biệt thích cậu bé này.
Sau đó Tiêu Chiến chỉ Nhất Bác nảy giờ vẫn đứng nhìn hai người, nói:
"Con biết chú này không?"
"Ba ba."
"Cậu ấy đâu phải ba con, có phải con nhận nhầm người rồi không?"
Tiêu Chiến phản bác, anh có sinh con bao giờ chứ? Không đúng, anh là không thể sinh con được. Nhất Bác làm sao có được đứa con lớn như vậy? Không lẽ lúc chưa kết hôn anh đã bị cấm sừng?
"Chú mới không biết gì cả, đây là ba con."
Giọng nói non nớt nhưng vô cùng chắc nịch.
Nhất Bác thật sự muốn ôm đầu kêu lên "thật oan uổng quá đi" nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn xuống, gắng gượng nặn ra một nụ cười:
"Tại sao con lại nghĩ chú là ba con?"
Đứa bé hồn nhiên đáp:
"Bởi vì ba đẹp trai, đẹp trai giống như Tỏa Tỏa vậy."
Các cô ở trong này đều nói ba của bé là một người đàn ông rất đẹp trai, bé rất giống ba.
Tiêu Chiến ôm bụng cười ha ha, Nhất Bác lại không cười nổi, vô cùng đau đầu nói:
"Chú không phải là ba con."
Nghe xong câu này, Tỏa Tỏa òa khóc nức nỡ, khóc đến nước mắt nước mũi đầy ra mặt. Vừa khóc vừa mếu máu:
"Ba ba đừng không cần con mà! Tỏa Tỏa rất ngoan, Tỏa Tỏa không quậy phá. Các cô nói nếu con là một đứa trẻ ngoan thì ba ba sẽ đến rước con, cho nên Tỏa Tỏa rất nghe lời, ba ba đừng bỏ con mà."
Lời của một đứa bé khiến Nhất Bác và Tiêu Chiến đều đau lòng. Ở độ tuổi này, một đứa nhỏ thật sự rất cần đến sự quan tâm của ba mẹ, nếu không thấy sẽ không tránh khỏi việc nó hỏi đến. Mà các cô ở đây cũng không đành lòng nói với một đứa trẻ ba tuổi rằng ba mẹ nó không cần nó nữa.
Con người nhiều lúc thật nhẫn tâm. Đến ngay cả con ruột của mình cũng có thể vứt bỏ.
Tiêu Chiến muốn ôm đứa nhỏ dỗ dành nó, nhưng nói thế nào nó cũng không chịu buông tay đang ôm chân Nhất Bác ra, càng kéo càng gào khóc, vì nó sợ một khi nó buông ra ba của nó sẽ chạy mất.
Nhất Bác cũng không đành lòng nhìn một đứa trẻ khóc như vậy, cậu ôm đứa trẻ bế lên dỗ dành:
"Tỏa Tỏa đúng không?"
Tỏa Tỏa ôm cổ Nhất Bác, sụt sùi:
"Vâng."
"Đàn ông không được khóc."
Tỏa Tỏa ngoan ngoãn gật đầu, lau nước mắt. Nhanh chống vui vẻ trở lại:
"Ba ba đến đón con đúng không?"
Lúc này Nhất Bác lẫn Tiêu Chiến đều không dám nói không phải.
Sau đó Tỏa Tỏa được hai người nhận nuôi, đứa trẻ này thật sự rất lanh lợi, đi đến đâu đều rất được mọi người yêu mến. Nhất Bác và Tiêu Chiến cũng không cần thuê bảo mẫu chăm nó lúc hai người ở công ty, mà dứt khoát đem Tỏa Tỏa theo. Tỏa Tỏa rất nhanh thay thế vị trí của Quả Quả, làm nguôi ngoai mất mát trong lòng mọi người. Cậu bé lại còn rất dẻo miệng, nịn cho các nhân viên nữ trong công ty ai cũng tranh giành mà yêu thương nó.
Một hôm Tỏa Tỏa ở bên ngoài chơi chán rồi nên đi vào phòng làm việc tìm Nhất Bác. Ai ngờ vừa đi vào nó đã thấy Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đang ôm nhau làm chuyện người lớn. Tỏa Tỏa nào có biết chuyện người lớn là chuyện gì, nó khóc ầm lên đẩy Tiêu Chiến ra:
"Cha không được cướp ba ba của con!"
Tiêu Chiến đen mặt, đứa nhỏ này thật sự không hiểu chuyện gì hết, anh thương nó như vậy, hằng ngày cho nó uống sữa, cho nó ăn cơm, chăm sóc hết thẩy đều là anh làm, còn nó ngoài gọi anh tiếng ba ra, còn lại cái gì cũng chỉ biết đến Nhất Bác. Tiêu Chiến không cam lòng nhanh chóng ôm lại Nhất Bác:
"Người là của cha."
Tỏa Nhi cũng không kém cạnh ra sức ôm chặt Nhất Bác:
"Ba ba của con."
"Được lắm! Được lắm! Ngày mai sẽ kêu bà nội đến đón con, xem con giành người với cha như thế nào nữa."
"Con sẽ kêu ông bà ngoại đến đem cha đi luôn."
Tiêu Chiến vô cùng vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Nhất Bác:
"Cậu nói một tiếng coi."
Nhất Bác bất lực thở dài, chỉ đành làm tổn thương tâm hồn bé nhỏ của nhóc con, biết sao được khi cậu không nỡ chọc giận Tiêu Chiến. Nhất Bác nghiêm giọng nói:
"Tỏa nhi, con ra ngoài đi."
Tỏa Tỏa ôm chặt hơn, lắc đầu.
Nhất Bác giả bộ tức giận nhìn nó:
"Không được không nghe lời."
Tỏa Tỏa tội nghiệp leo xuống từ người Nhất Bác, sau đó trừng mắt với Tiêu Chiến:
"Chỉ cho cha mượn ba ba một chút thôi đó."
Sau đó vô cùng tủi thân mà đi ra ngoài.
Chuyện này cũng không có gì đáng nói, nó diễn ra vô cùng thường xuyên.
Sau đó Tỏa Tỏa đến tuổi phải đi học, không còn thường xuyên chạy nhảy ở công ty nữa, lúc nhân viên trong công ty gặp Tiêu Chiến hoặc Nhất Bác, câu thường hỏi sẽ là:
"Dạo này sao không thấy Tỏa Tỏa vậy?"
"Hôm nào thì Tỏa Tỏa đến chơi, tôi chuẩn bị nhiều thức ăn ngon cho thằng nhỏ lắm."
"Chúng tôi nhớ Tỏa Tỏa lắm rồi!!!"
Và nhiều câu đại loại như vậy.
Tỏa Tỏa rất đáng thương vì đã bị ba mẹ ruột bỏ rơi nhưng cũng rất may mắn khi lớn lên trong sự yêu thương của tất cả mọi người. Nó còn có ba ba và cha nữa, mặc dù lúc ba người ở bên nhau, Tỏa Tỏa lúc nào cũng có cảm giác bị bỏ rơi. Nhưng không sao, Tỏa nhi cũng rất vui vẻ, là một đứa trẻ hoạt bát đáng yêu mà trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro