Chương 42
Tiêu Chiến bị hôn đến đầu óc mơ màng. Đến khi anh sắp thở không nổi nữa mới vô lực đẩy Nhất Bác ra, nghiêng đầu né tránh.
Nhìn người dưới thân vì say rượu mà làn da trở nên ửng đỏ, lại vì bị mình hôn đến liên tục thở dốc, Nhất Bác không nhịn được lại muốn hôn Tiêu Chiến nhưng cậu vừa cúi xuống, Tiêu Chiến lại dịch người trốn đi.
"Không phải nói là bàn việc sao?"
Đừng có mượn cớ làm càn, ông đây say rượu nhưng thần trí rất tỉnh táo nha!
Nhất Bác không hôn được môi, đành thuận theo tư thế nghiêng đầu của Tiêu Chiến mà hôn lên tai anh, sau đó lại ở bên tai Tiêu Chiến nhẹ giọng nói:
"Không phải đang bàn việc người lớn sao?"
Giọng nói đó như một sợ tơ nhỏ chạm vào bên tai mẫn cảm khiến Tiêu Chiến rùng mình. Tiêu Chiến trừng mắt nhìn cậu, mà cái trừng mắt này, dưới tác dụng của rượu lại giống như là thiếu niên vừa hờn dỗi vừa ngại ngùng, khiến Vương Nhất Bác không tài nào kiềm chế nổi, nhanh chóng cởi quần áo trên người Tiêu Chiến xuống. Tiêu Chiến cũng không kháng cự, anh thả lỏng chân tay cho Nhất Bác dễ dàng hành động hơn. Sau khi thoát ly quần áo, Tiêu Chiến vòng tay ôm cổ Nhất Bác, chủ động dâng môi đến cho người ta. Nhất Bác cũng rất hưởng thụ ngậm lấy môi người bên dưới, tỉ mỉ hôn. Môi lưỡi dây dưa, hơi thở hòa quyện.
Tay Nhất Bác cũng không hề rãnh rỗi mà vuốt ve thân thể Tiêu Chiến. Bàn tay cậu chạm đến đâu, Tiêu Chiến liền cảm thấy chổ đó nóng bỏng đến lạ thường.
Ngón tay Nhất Bác dừng lại ở trên nụ hoa trước ngực Tiêu Chiến, nhẹ nhàng theo đường nét của nó mà vẻ một vòng. Đầu óc Tiêu Chiến trống rỗng, thân thể khẽ run rãy. Nhất Bác hôn xuống cổ Tiêu Chiến, lại dời đến nụ hoa còn lại, ngậm lấy, Tiêu Chiến chịu không được kích thích như vậy, nóng lòng đẩy Nhất Bác ra, trên mắt ngập tràn hơi nước.
"Không muốn..."
Giọng nói nỉ non êm tai như vậy, khiến bên dưới của Nhất Bác triệt để đứng dậy. Nhất Bác cọ cọ cái thứ không yên phận của cậu vào bên trong đùi Tiêu Chiến, ở bên tai anh thấp giọng hỏi:
"Thật sự không muốn sao?"
Tiêu Chiến còn chưa kịp định thần trả lời, Nhất Bác đã nắm lấy vật của anh nhẹ nhàng chuyển động lên xuống.
"Anh không muốn nhưng mà chổ này hình như rất muốn?"
Nói xong tay cậu còn cố ý dùng lực, cảm nhận vật ở trong tay cậu càng cứng hơn, Nhất Bác đột nhiên cảm thấy bản thân quá có thành tựu, vui vẻ mà tiếp tục phục vụ nó. Tiêu Chiến thân thể thì thoải mái nhưng vì bị Nhất Bác trêu chọc nên tức giận rống lên:
"Tôi muốn đâm chết cậu đó!"
Vừa dứt câu, phía sau tiểu huyệt liền truyền tới cảm giác trướng đau, ngón tay Nhất Bác vô cùng có quy luật di chuyển bên trong anh. Tiêu Chiến không hài lòng đẩy ngón tay Nhất Bác ra, sau đó chính mình trở người đè cậu xuống. Anh cảm thấy chỉ bản thân mình bị tên này đùa giỡn thôi rất không công bằng, hôm nay anh muốn thay đổi vị trí, bởi vì say nên càng quyết tâm hơn. Thấy Nhất Bác không phản kháng, Tiêu Chiến liền ngậm lấy vật trước ngực Nhất Bác, không có thương tình mà cắn nó một cái. Nhất Bác bị đau đến cả căng cứng người, Tiêu Chiến hài lòng cười thành tiếng.
Nhất Bác giả bộ đáng thương lên tiếng trách móc:
"Tôi dốc hết lòng hết sức giúp anh thoải mái, một tiếng cảm ơn cũng không cầu, vậy mà anh nỡ lòng nào cắn tôi."
Tiêu Chiến thật sự muốn cắn cậu một cái nữa.
Cắn chết cậu ta!
Nhìn vẻ mặt tức mà không nói nên lời của Tiêu Chiến, Nhất Bác vô cùng vui vẻ. Mà vui vẻ chưa được bao lâu, cậu lại bị Tiêu Chiến dọa cho sợ hoảng hồn. Tiêu Chiến vậy mà nắm lấy vật kia của cậu trong lúc Nhất Bác còn đang bàng hoàng, anh cúi đầu ngậm nó vào miệng.
Đầu cậu kêu ong một tiếng, vừa muốn đẩy Tiêu Chiến ra, vừa không kháng cự nổi sự ấm nóng, ẩm ướt mà Tiêu Chiến đem lại.
Tiêu Chiến thật sự không có chút kĩ sảo nào, nhưng như vậy cũng đủ khiến Nhất Bác cả người căng cứng, ở trong khoang miệng Tiêu Chiến, cảm nhận sự ấm áp bên trong, lưỡi của Tiêu Chiến còn vô thức vẽ loạn khắp nơi, Nhất Bác thật sự muốn phát điên.
Nhìn Nhất Bác vì mình mà thở dốc, Tiêu Chiến trong lòng thầm vui vẻ. Tên này còn khinh thường anh, bây giờ không phải là không nói nên lời rồi sao? Tiêu Chiến lại cố ý mút mạnh một cái, Nhất Bác nhém chút không nhịn được mà ra trong miệng anh. Cậu thầm mắng một tiếng, đẩy Tiêu Chiến ra, đè anh lại dưới thân mình không cho anh tiếp tục làm loạn.
"Lần sau không cho anh uống rượu nữa."
Mà lúc Tiêu Chiến tỉnh táo lại, cũng cảm thấy sau này quả thật không nên uống rượu nữa. Lần nào uống vào cũng sợ thế giới chưa đủ loạn mà quậy một chút, càng ngày càng to gan hơn.
Tuy Tiêu Chiến đã phục thù được rồi nhưng mà cũng bị độ lớn của cái kia làm cho chật vật. Lúc buông ra miệng cũng đã tê rần nhưng không lâu sau đó là cảm giác mềm mại từ môi Nhất Bác, anh thầm nghĩ vẫn là hôn môi dễ chịu hơn.
Tiêu Chiến vẫn đang hưởng thụ nụ hôn, phía dưới Nhất Bác đã từ từ chen vào, đem tất cả của mình chôn sâu bên trong anh, chỉ hận không thể hòa tan hai người.
Trong cổ họng chỉ còn đọng lại vài tiếng rên rĩ vỡ vụn không rõ ràng, anh tùy ý để Nhất Bác ra vào trong thân thể mình. Vốn dĩ đã quá quen thuộc với những động chạm này, mà càng quen thuộc thì càng quyến luyến không muốn dừng.
Nhất Bác và Tiêu Chiến ôm chặt nhau, cả hai phóng thích cùng một lượt. Nhất Bác gục đầu ở trên cổ Tiêu Chiến cọ cọ:
"Tiêu Chiến, chúng ta kết hôn đi."
Tiêu Chiến mệt vô cùng nhưng vừa nghe xong câu đó của Nhất Bác anh lập tức tỉnh táo, tỉnh luôn cả rượu. Anh không nói nên lời.
Nhất Bác lại tiếp tục cọ:
"Thế nào?"
"Ừm."
Tiêu Chiến khẽ lên tiếng. Ngọt ngào từ trong xương tủy lan tràn ra ánh mắt lẫn đôi môi.
Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Nhớ lúc bắt đầu, Nhất Bác cũng là ở trong tư thế này, nói muốn hẹn hò với anh. Nghĩ lại, bọn họ thật sự đều bàn bạc chuyện quan trọng ở trên giường.
Suy nghĩ một chút, Tiêu Chiến lại lên tiếng:
"Ba cậu sẽ không đến phá hôn lễ chứ?"
"Nếu ông ấy muốn đến phá thì dứt khoát khỏi mời."
Tiêu Chiến buồn cười, làm ba Vương Nhất Bác cũng không dễ dàng gì mà.
Hai người bên trong cực lực cầy cấy, mà quên mất ba người ở bên ngoài, từ lúc Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào phòng, họ đã nín thở ở ngoài cửa nghe ngóng tình hình. Đối thoại của hai người họ nghe không nhiều nhưng đều khiến ba người đỏ mặt tía tai. Nửa đường không nghe nổi nữa liền bỏ chạy lấy người. Nhất là Khả An, mặt dù mấy năm nay cô đã từ bỏ hi vọng trên người Nhất Bác, tích cực đẩy thuyền, loại tình cảm nam nam này có thể là quá quen thuộc rồi, nhưng chuyện kia... ừm lần sau cô nhất định sẽ không ngốc đến nổi mà đề nghị mở tiệc ở nhà bọn họ nữa. Cũng sẽ không cùng hai tên ngu ngốc kia hóng chuyện làm người ta đỏ mặt kia nữa.
Sau khi quyết định, Nhất Bác và Tiêu Chiến thông báo chuyện kết hôn cho mọi người. Người ở công ty rất vui vẻ mà nhận thiệp cưới, chỉ riêng Đình Đình là rầu rĩ không vui, Khả An phải đích thân phổ cập cho cô về chuyện trước đây của mình, Đình Đình tìm được chổ an ủi, cũng nguôi ngoai phần nào.
Còn về phần người nhà, ba mẹ Tiêu và mẹ Vương rất nhiệt tình giúp đỡ hai người đặt nhà hàng, sắp xếp mọi thứ. Còn ba Vương, Nhất Bác thì không để ý đến, nhưng Tiêu Chiến ngược lại rất mong ông có thể đến dự, nếu có thể thì chúc phúc cho hai người. Nhưng chuyện này Tiêu Chiến rất nhanh quên đi, bởi vì thời gian trước hôn lễ bọn họ đều bận đến nổi đến thời gian thở cũng không có. Vừa chọn xong nhẫn cưới lại phải đi chọn thiệp cưới, chọn xong thiệp cưới còn phải chọn đồ cưới, sau đó còn phải chụp ảnh cưới. Hai chàng trai trẻ không có kinh nghiệm bị hôn lễ dày vò đến mệt không thở nổi.
Một tuần trước hôn lễ, ba mẹ Vương có đến chổ hai người ăn cơm, chủ yếu là mẹ Vương xót hai đứa con chạy đôn chạy đáo mà gầy đi không ít, nên muốn nấu một bữa bồi bổ cho hai người. Ba Vương thì vẫn thờ ơ như trước, nhưng đến lúc về ông có hỏi Tiêu Chiến một câu, khiến anh cả đêm đều mất ngủ.
Ba Vương hỏi:
"Hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?"
Tiêu Chiến không biết cảm giác lúc đó của mình là gì, chỉ máy móc trả lời, mà trả lời cái gì anh cũng không rõ. Chỉ biết sau đó bản thân vui mừng đến nổi còn nảy sinh cảm giác không chân thực. Ba Vương vậy mà nói chuyện với anh, còn là hỏi chuyện về hôn lễ của hai người. Lúc đó Tiêu Chiến mới nhận ra, thật sự hôn lễ gì đó không quan trọng bằng sự chúc phúc của tất cả mọi người.
Tiêu Chiến chỉ có một nguyện ước, anh cùng Nhất Bác có được sự ủng hộ của tất cả mọi người, nắm tay nhau đi đến cuối con đường. Mà nguyện ước đó cuối cùng cũng thành sự thật.
Nhất Bác và Tiêu Chiến ở bên nhau, nhận được chúc phúc của mọi người. Nắm tay nhau đi trên thảm đỏ, đứng trên sân khấu hoàn thành lễ cưới.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, cả hai tay trong tay mỉm cười. Đời này chỉ mong có vậy.
Họ gặp nhau, có thể là do nhân duyên, họ yêu nhau cũng có thể là do số phận nhưng để đi đến ngày hôm nay, chính là do nổ lực của hai người.
HOÀN
~Cái fic đầu tiên của t đến đây cũng coi như hoàn thành rồi, mặc dù còn nhiều thiếu sót nhưng mà cũng rất vui vì mọi người đã ủng hộ. Cũng cảm ơn mọi người đã đọc, đã vote, và đã góp ý để mình có động lực viết hết.~ Cảm ơn mọi người~ rãnh rỗi sẽ viết phiên ngoại, mọi người nhớ ủng hộ nha~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro