Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

Ngày hôm sau Nhất Bác đưa Tiêu Chiến đến công ty, cậu còn muốn tự mình đưa Tiêu Chiến đi tham quan một vòng nhưng Tiêu Chiến không đồng ý, anh cảm thấy một nhân viên mới tới mà được đích thân giám đốc dẫn đi tham quan công ty rất dễ gây sự chú ý. Nhất Bác đắn đo một lúc mới lựa chọn giao Tiêu Chiến cho Khả An, Khả An biết chuyện của hai người, chắc chắn sẽ thay cậu chiếu cố anh.

Khả An nhận nhiệm vụ, dẫn Tiêu Chiến đi xem các phòng ban, giới thiệu đại khái cho anh nắm rõ tình hình hiện tại của công ty.

Khả An vừa đi vừa thao thao bất tuyệt, từ lúc công ty vừa mới bắt đầu cho đến bây giờ, từng sự thay đổi, từng khó khăn cô đều nắm rõ.

Tiêu Chiến nảy giờ vẫn chăm chú nghe, đến bây giờ mới phát biểu:

"Lúc mới thành lập, chắc mọi người vất vả lắm."

Thật ra anh cũng rất hối tiếc, nếu năm đó không xảy ra chuyện, anh có thể cùng Nhất Bác phấn đấu, những thăng trầm cũng có thể cùng cậu ấy trải qua.

Khả An nghe Tiêu Chiến nói, suy nghĩ một chút thì lắc đầu:

"Cũng không hẳn, thật ra người vất vả nhất là Nhất Bác, lúc đó không đủ vốn, Nhất Bác phải đi vay mượn khắp nơi, vay vốn được rồi, nhưng studio mới lập không có tiếng tăm, khách hàng cũng không nhiều, cậu ấy lại phải thức mấy đêm nghĩ cách quảng bá. Công ty này nói là bốn người bọn em cùng cố gắng nhưng thật ra tâm huyết nhiều nhất vẫn là của Nhất Bác."

Tiêu Chiến định nói gì đó, đột nhiên dưới chân truyền đến cảm giác mềm mại, lúc anh nhìn xuống thì nhìn thấy một con mèo đen đang ôm chân nhìn mình.

"Quả Quả?"

Quả Quả nghe có người gọi tên mình thì quảy quảy đuôi.

Tiêu Chiến ôm Quả Quả lên, vuốt ve bộ lông mềm của nó. Lúc mới đem về chỉ là một con mèo con gầy gò, bây giờ không những trưởng thành rồi, còn mập mạp khỏi chê, chứng tỏ cuộc sống của nó tốt hơn ai hết. Tiêu Chiến đột nhiên nhớ lại Nhất Bác nói với anh đã đem cho Quả Quả rồi, vậy sao nó lại ở đây? Tiêu Chiến nhìn Quả Quả đang lăn lộn trong lòng mình, lẫm bẩm:

"Không phải nói mang cho rồi sao?"

Khả An nghe đến vấn đề này vô cùng bất bình mà lên tiếng bênh vực Quả Quả:

"Cũng có khác gì mang cho đâu chứ, cả ngày cậu ấy để Quả Quả lăn lộn ở công ty kiếm ăn, chẳng thèm để ý đến nó gì cả."

Tiêu Chiến nhớ tới lúc trước Nhất Bác cũng hay quăng Quả Quả ra một góc. So với không thèm để ý đến nó cũng không có khác biệt, xem chừng Quả Quả cũng quen rồi. Tiêu Chiến giơ Quả Quả lên cao, vui vẻ đùa:

"Quả Quả đúng rất có năng lực nha, lăn lộn kiếm ăn vẫn có thể béo đến mức này."

Bây giờ Khả An đã hiểu, tại sao Nhất Bác có thể cùng Tiêu Chiến ở bên nhau rồi, cả cách đối xử với mèo cũng giống như nhau.

Sau khi đi một vòng công ty, Khả An hướng dẫn công việc cho Tiêu Chiến, vốn công việc đều thuộc chuyên môn của anh nên không có gì mới lạ nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn là anh có thể nắm bắt được hết.

Buổi tối, mọi người tụ tập ở nhà Tiêu Chiến và Nhất Bác mở tiệc. Chủ mưu đương nhiên là Khả An, cô nói có chuyện vui thì phải biết san sẻ với mọi người, không nên chỉ biết hưởng thụ một mình nên yêu cầu Nhất Bác mời khách. Mà Nhất Bác tâm trạng đang rất tốt, hiếm khi chiều theo ý họ mở tiệc tại nhà.

Tiêu Chiến tâm trạng cũng không hề tệ, cho nên cùng mọi người uống không ít rượu, còn uống luôn cả phần Nhất Bác, vì vậy nửa chừng anh đã say khước. Anh ôm chai rượu đứng nghệch mặt ở một góc, nghiêng đầu nhìn Nhất Bác đang ngồi ở trên ghế. Nhìn một lúc lại ngây ngốc mỉm cười, trong lòng nghĩ thầm người yêu của anh thật đẹp trai.

Nhất Bác cũng nhìn Tiêu Chiến, bộ dáng nghiêng đầu dùng ánh mắt mơ màng mà ướt át nhìn cậu, gương mặt vì say rượu mà đỏ ửng lên, nhìn thế nào cũng rất ngốc, nhưng cũng rất đáng yêu. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Nhất Bác mới lên tiếng gọi:

"Tiêu Chiến, anh lại đây."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn ôm chai rượu đi lại chổ cậu ngồi, sau đó thì dứt khoát đem chai rượu quăng đi, chai rượu lăn một vòng trên nền nhà, không một ai quan tâm. Tiêu Chiến đến bên cạnh Nhất Bác, ngồi ở trên chân cậu. Nhất Bác cũng thuận theo động tác của Tiêu Chiến, vòng tay giữ chặt eo anh. Cả hai chăm chú nhìn nhau.

Khả An, Vu Bân và Trác Thành đang hát hò ở bên kia bị cảnh này dọa cho im lặng tại chổ.

Mà hai người không hề để ý đến ba người bọn họ, vẫn còn trong thế giới riêng của hai người. Tiêu Chiến vươn tay ôm lấy cổ Nhất Bác, ngắm nghía một lúc lại không kìm lòng được mà dùng tay vuốt ve chân mày của cậu. Ở khoảng cách gần như vậy, cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, quyến luyến không muốn rời.

"Gương mặt này của cậu thật khiến người ta lo lắng mà..."

Tiêu Chiến không vui nói.

Ở phía sau, ba bóng đèn phát sáng với công suất cực lớn đang đen mặt nhìn hai người. Trác Thành cuối cùng nhịn không được bất bình mà lên tiếng:

"Hai người có thể tôn trọng chúng tôi là người độc thân mà tách ra một chút không hả?"

Tiêu Chiến mơ hồ nhìn về hướng phát ra âm thanh, đầu óc của anh vì say mà chậm chạp tiếp thu câu nói của Trác Thành. Nhất Bác ngược lại vô cùng tỉnh táo, nữa ôm nữa bế Tiêu Chiến đứng dậy, rồi nói với ba người:

"Các cậu chơi tiếp đi, khi nào muốn về thì tự ra về, không cần chào hỏi."

Nói xong cũng không để ba người bọn họ trả lời, liền dứt khoát bế Tiêu Chiến vào phòng. Tiêu Chiến bị bế nên khó chịu, mặt mày cau có nhưng vì say nên biểu cảm trên gương mặt lại giống như đang làm nũng hơn.

"Cậu bế tôi đi đâu vậy? Tôi còn chưa uống đủ đâu."

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trên môi xuất hiện một nụ cười nhạt, giọng nói trầm thấp dụ dỗ bên tai anh:

"Chúng ta về phòng bàn việc người lớn."

Tiêu Chiến nhìn ba người bị bỏ ở phòng khách, lại hỏi:

"Vậy còn bọn họ? Không cùng chúng ta bàn sao?"

"Chuyện quan trọng như vậy, họ không thể tham gia."

Bên trong truyền ra tiếng khóa cửa phòng. Một lúc sau lại nghe Tiêu Chiến hét lên:

"Vương Nhất Bác, ai cho phép cậu quăng tôi như vậy chứ?"

Vu Bân:

"Bọn họ không phải làm cái kia chứ?"

Trác Thành:

"Không phải xem chúng ta như vô hình chứ?"

Khả An:

"..."

Cô còn là con gái đó, có thể kiềm chế một chút không?

****

~Nhân tiện đây chúc mọi người năm mới vui vẻ, may mắn, qua ngày mai nhận được nhiều bao đỏ,... và cuối cùng là mong thời gian sắp tới chúng ta đều sẽ luôn đồng hành cùng hai anh nhà~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro