Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Kết thúc

Những ngày sau khi sự thật về Akina được phơi bày, Shunichi cảm thấy một khoảng cách vô hình giữa mình và cô, dù cả hai vẫn học cùng một lớp. Bàn học của Akina vẫn còn đó, nhưng không khí giữa họ đã thay đổi hoàn toàn. Akina vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như không có gì xảy ra, nhưng Shunichi không thể giả vờ như vậy được. Bầu không khí giữa hai người giờ đây giống như một chiếc mặt nạ đã rạn nứt, chỉ còn lại sự xa cách và những lời không thể nói.

Cảm giác bối rối và lạc lõng xâm chiếm tâm trí Shunichi mỗi lần ánh mắt cậu chạm vào Akina. Những lời nói  mà cô từng thốt ra vẫn vang vọng trong đầu, như một bản nhạc  cứ lặp đi lặp lại, khiến cậu không thể xóa bỏ được sự tổn thương. Nhưng bên cạnh đó, cậu cũng nhận ra rằng mình không thể hoàn toàn căm ghét Akina. Có lẽ vì cậu đã từng coi cô là bạn, là người thương, từng chân thành muốn giúp đỡ và bảo vệ cô. Nhưng giờ đây, điều đó chỉ còn là một ký ức, một phần của quá khứ mà cậu không thể quay lại.

-----

Trong giờ ra chơi, khi mọi người rời khỏi lớp học, Hirata bước tới bàn Shunichi, đặt một hộp sữa xuống bàn cậu một cách không quá nhẹ nhàng. "Uống đi, nhìn cậu như mất ngủ cả tuần rồi đấy," hắn nói, giọng nửa đùa nửa thật nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đến lạ thường.

Shunichi ngước lên, đôi mắt mệt mỏi nhìn Hirata, rồi mỉm cười nhạt nhẽo. "Cảm ơn."

Hirata ngồi xuống chiếc ghế đối diện, khoanh tay lại, ánh mắt chăm chú quan sát Shunichi như thể đang cố đọc suy nghĩ của cậu. Sau một lúc im lặng, hắn thẳng thắn lên tiếng. "Cậu vẫn nghĩ về Akina à?"

Shunichi thở dài, ánh mắt lơ đãng hướng ra cửa sổ nơi những tia nắng yếu ớt đang rọi xuống sân trường. "Không hẳn. Tớ chỉ đang cố hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy."

"Có gì mà phải hiểu?" Hirata hỏi, giọng điệu có chút gay gắt. "Loại người như cô ta chẳng đáng để cậu tốn thời gian đâu." Hắn nhếch môi, vẻ mặt không giấu nổi sự khinh bỉ. "Đến bây giờ cậu vẫn muốn bào chữa cho cô ta sao?"

"Tớ không bào chữa." Shunichi lắc đầu, giọng nói trầm buồn. "Nhưng... tớ từng coi cô ấy là...bạn. Dù cô ấy không thật lòng, nhưng tớ đã thật lòng."

"Cậu thật lòng, và cô ta lợi dụng cậu. Cậu nghĩ điều đó đáng để tiếc nuối à?" Hirata hỏi lại, giọng càng thêm gay gắt, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa chút lo lắng khó nhận ra. "Shunichi, cậu tốt. Nhưng nếu cậu không học cách phân biệt người đáng tin và kẻ không đáng, cậu sẽ bị tổn thương mãi thôi."

Shunichi im lặng, ánh mắt dán chặt vào hộp sữa mà Hirata mang đến. Cậu biết Hirata nói đúng. Mọi điều Hirata vừa nói đều là sự thật, nhưng điều đó không làm giảm đi cảm giác trống rỗng trong lòng cậu.

-----

Buổi chiều, khi Shunichi rời lớp học để đi lấy tài liệu, cậu vô tình gặp Akina ở hành lang. Cô đứng trước mặt cậu, gương mặt vẫn xinh đẹp nhưng không còn vẻ tự tin như trước. Nụ cười nhạt trên môi cô giờ đây giống như một chiếc mặt nạ sắp vỡ, che giấu cảm xúc thật sự bên trong.

"Shunichi, tớ có thể nói chuyện với cậu một chút không?" cô hỏi, giọng nói trầm thấp hơn thường lệ, khác hẳn với chất giọng sắc sảo thường ngày.

Shunichi thoáng lưỡng lự, ánh mắt nhìn cô thật lâu, như muốn đoán xem cô đang nghĩ gì. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn gật đầu. Cậu theo Akina ra phía sau trường, nơi không có ai qua lại. Bầu không khí ở đó tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong cơn gió nhẹ.

"Tớ biết cậu có lẽ ghét tớ lắm," Akina bắt đầu, đôi mắt nhìn xuống đất như không dám đối mặt với ánh mắt của Shunichi. "Nhưng tớ muốn xin lỗi. Vì tất cả những gì tớ đã làm."

Shunichi nhìn cô, im lặng. Cậu không biết mình nên cảm thấy thế nào trước lời xin lỗi này. Cậu đã từng hy vọng vào một lời giải thích, nhưng giờ đây, khi nó đến, cậu lại thấy lòng mình rối bời.

"Tớ đã sai," Akina tiếp tục, giọng run rẩy như đang kìm nén điều gì đó. "Sai khi lợi dụng lòng tốt của cậu, sai khi đối xử với cậu như một công cụ. Nhưng tớ không hối hận về việc đã gặp cậu. Cậu là người duy nhất khiến tớ cảm thấy mình thật nhỏ bé và hèn hạ."

"Akina..." Shunichi khẽ thở dài, ánh mắt dịu lại một chút. "Tớ không ghét cậu. Tớ chỉ cảm thấy tiếc. Vì tớ từng nghĩ chúng ta thật sự là bạn."

Akina cười nhạt, nụ cười mang theo sự chua xót và cay đắng. "Bạn ? Tớ chưa bao giờ xứng đáng với điều đó."

"Điều đó không quan trọng," Shunichi đáp, giọng trầm ấm nhưng đầy kiên quyết. "Quan trọng là cậu có muốn thay đổi hay không. Tớ không thể thay đổi quá khứ, nhưng cậu có thể thay đổi tương lai."

Akina im lặng, đôi mắt khẽ lay động trước những lời của Shunichi. Cô không trả lời, chỉ cúi đầu thật thấp rồi quay đi, bóng dáng mảnh khảnh của cô dần khuất xa, để lại Shunichi đứng một mình giữa không gian tĩnh lặng.

-----

Tối hôm đó, Shunichi ngồi bên bàn học. Ánh đèn bàn chiếu xuống, rọi lên gương mặt trầm tư của cậu. Những trang sách mở ra trước mặt nhưng tâm trí cậu lại không tập trung vào chữ nghĩa. Sau một lúc, cậu rút ra một tờ giấy, bắt đầu viết vài dòng, nhưng lại dừng lại giữa chừng. Cậu nhận ra rằng không phải tất cả mọi chuyện đều cần phải có câu trả lời rõ ràng. Đôi khi, chỉ cần chấp nhận và bước tiếp là đủ.

Khi Shunichi đang mải mê suy nghĩ, điện thoại của cậu rung lên. Là tin nhắn từ Hirata. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn một câu ngắn ngủi: "Ngày mai ăn trưa cùng tớ."

Shunichi nhìn dòng tin nhắn, bất giác mỉm cười. Nụ cười đầu tiên trong nhiều ngày qua. Cậu cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, như thể một phần gánh nặng đã được gỡ bỏ. Cuộc sống có thể không hoàn hảo, nhưng ít nhất cậu biết rằng mình không phải đối mặt với nó một mình.

-----
Xin lỗi vì để mn chờ hơn cả tuần trời🥲. Hiện tại tớ cũng đã hoàn thành kì thi cuối kì rồi nên có lẽ sẽ tiếp tục ra chap đều đều như trước nhé💗! Cảm ơn mn đã chờ 🎀

:chap này có mấy khúc tớ viết mà đọc đi đọc lại lúc hiểu lúc khog=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro