Oneshot
Lưu Chương đã để ý tới Trương Gia Nguyên từ lâu, nói cách khác, hắn đã âm thầm quan sát em ấy từ lâu.
Nó bắt đầu từ khi nào?
Lưu Chương tìm kiếm trong bộ não của mình và cố nhớ lại— ồ, có lẽ là khi em ấy ở biểu diễn sân khấu “Lover Boy 88”. Chỉ trách Trương Gia Nguyên lúc đó quá chói mắt, chỉ cần một cái liếc mắt như vậy cũng đủ khiến trái tim Lưu Chương chìm vào vũng lầy.
Vì vậy, việc thích một ai đó giống như một cơn cuồng phong bất ngờ, khi Lưu Chương nghĩ rằng mình sẽ được xếp vào nhóm người vô tính, Trương Gia Nguyên đã biến hắn thành một người đồng tính.
Trương Gia Nguyên lạ lùng mà nói, em ấy tốt với mọi người và có vẻ dễ gần, nhưng chỉ có điều sự xa lánh với Lưu Chương là có thể nhìn thấy bằng mắt thường, quá rõ ràng, điều này khiến Lưu Chương vốn nhạy cảm lại càng cảm thấy không vui. Tại sao —— Tại sao Trương Gia Nguyên lại đối với Châu Kha Vũ khác thường như vậy dù tất cả đều ở cùng nhau?
Trong phòng tập của “Bích”, Lưu Chương đang luyện tập một mình trong góc. Cậu ấy biết những thiếu sót của mình và rất muốn theo kịp tiến độ của đội, nhưng ánh mắt lại luôn vô thức nhìn về phía Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ. Lưu Chương nhìn Trương Gia Nguyên, người đang treo trên người châu Kha Vũ như một con gấu túi, khiến cậu cảm thấy chua xót.
Khát vọng chiếm hữu thể hiện rõ ràng trong đôi mắt dưới cặp kính của người đàn ông, ngón tay Châu Kha Vũ khác biệt, mảnh mai và có sức sống, bàn tay dường như cắm chặt vào da thịt trên eo của Trương Gia Nguyên. Lưu Chương nhìn chằm chằm bàn tay xinh đẹp nhưng đáng ghét, mắt như có lửa, muốn thiêu đốt bàn tay kia thành một nắm tro tàn.
Không biết Trương Gia Nguyên đã nghe thấy câu nói đùa nào và cười trong vòng tay của Châu Kha Vũ. Có lẽ vì Châu Kha Vũ quá cao nên Trương Gia Nguyên - người có chiều cao vượt trội là 185- trông như một con cáo Bắc Cực mềm mại trước mặt Châu Kha Vũ- một con chó rừng.
Lớp mồ hôi mỏng đọng trên da của Trương Gia Nguyên giống như một lớp đường đóng băng. Bản thân Trương Gia Nguyên trắng đến kỳ lạ khiến em ấy thường bị chế giễu là trắng như con gái. Lần này, lớp mồ hôi mỏng khiến làn da còn trắng hơn nữa, làm chói mắt Lưu Chương, làn da giống như một viên ngọc Hetian, nghiền nát và xuyên thẳng vào mắt của Lưu Chương. Khung cảnh khiến trái tim Lưu Chương bị kìm nén bấy lâu nay, mầm mống ăn thịt đầy đê hèn đã nảy mầm.
Lưu Chương muốn chạm vào Trương Gia Nguyên, muốn đưa tay chạm vào cần cổ của em rồi liếm đi những giọt mồ hôi chảy trên đó.
“Lưu Chương, anh lại đang nhìn cái gì thế?” Lưu Chương khi nghe thấy âm thanh này mới tỉnh táo lại, bên tai hắn là giọng nói lạnh như băng của Châu Kha Vũ.
Mối quan hệ giữa Châu Kha Vũ và Lưu Chương vẫn được coi là bạn bè tốt, nhưng giọng nói không mấy thiện cảm, vô cùng mạnh mẽ này đã khiến Lưu Chương phải cân nhắc xem có nên loại người này ra khỏi đội hình bạn bè của mình hay không.
“À… không có gì đâu, hơi muộn, anh về trước đây, khi nào về thì nhớ tắt đèn nhé.” Lưu Chương nhìn thấy Trương Gia Nguyên cũng đang nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, lập tức rút lui. Sự khát vọng hiện lên trong ánh mắt anh ta, anh ta sợ làm phiền con mồi của mình.
Lưu Chương hiện tại là một thợ săn ngốc nghếch đã được trang bị một khẩu súng ngắn, nhưng cậu đã chết lặng đi và tức giận khi nhìn con mồi của mình bị một con báo có đôi mắt sáng lạnh bắt đi, cậu chỉ có thể ẩn nấp một cách đáng thương và nhìn trộm tất cả những thứ này từ trong bóng tối.
Châu Kha Vũ thực sự làm Lưu Chương khó chịu, trước khi đi anh còn liếc nhìn hai người kia đang kề sát vào người nhau. Ánh mắt của Lưu Chương giống như một ngọn đuốc, thời điểm đóng cửa lại, dường như anh ta nhìn thấy môi của Châu Kha Vũ lướt qua gáy của Trương Gia Nguyên. Ngay lúc anh ta ngước mắt lên, Lưu Chương bắt gặp ánh mắt của Cháu Kha Vũ. Vừa đẹp lại vừa đáng ghét, khiến Lưu Chương tức giận đóng cánh cửa thật mạnh.
Chết tiệt! Lưu Chương hung ác nguyền rủa trong lòng, nhưng đáng tiếc chỉ có anh nghe được, anh phải cố hết sức để duy trì sự bình yên đầy giả tạo này.
Lưu Chương mang tâm trạng tồi tệ trong suốt quãng đường trở về ký túc xá, và anh đã phớt lờ một vài thực tập sinh khi họ chào hỏi anh. Lưu Chương khi trầm mặc không còn là mặt trời nhỏ với nụ cười thường trực trên môi, mà càng giống chú sói con thoạt nhìn liền cảm thấy lạnh cả da đầu.
Lưu Chương mặc kệ bọn họ, tự nhiên cũng không có ai hỏi qua lý do.
Khi trở về ký túc xá 405, anh chào hỏi bạn cùng phòng Riki như thường lệ, sau đó ngã xuống giường, chiếc giường ngày thường cứng khiến lưng anh hơi đau, nhưng hôm nay Lưu Chương không hề cảm thấy gì cả, anh cứ thế ngã xuống. Trong tâm trí của anh lúc này lại là cơ thể của Trương Gia Nguyên.
Khi Lưu Chương nhắm mắt lại, liền nghĩ đến ống quần hơi cuộn lại của Trương Gia Nguyên trong phòng luyện tập, bắp chân cường tráng gầy yếu dưới ống quần kia cũng trắng nõn, còn có khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Và đầu tóc đen thuần như màn đêm, cùng với đôi môi như trái đào chín mọng của em ấy.
Tưởng tượng thường rất đẹp, trong tưởng tượng, Lưu Chương đã nắm chặt mười ngón tay của Trương Gia Nguyên, hôn lên mi mắt trắng xanh của em ấy, Lưu Chương nghĩ, lông mi của em ấy thật dài. Lúc nụ hôn vừa dứt, lông mi của Trương Gia Nguyên rung lên như cánh bướm, Lưu Chương cảm thấy giờ phút này quá hạnh phúc, cậu nhìn theo đuôi mắt Trương Gia Nguyên, một nụ hôn đáp xuống má em. Trong mộng tưởng, Trương Gia Nguyên không hề kháng cự mà nhắm mắt chịu đựng sự bỉ ổi của Lưu Chương. Lưu Chương đè Trương Gia Nguyên dưới thân, hai tay càng ngày càng làm càn, Lưu Chương nâng một góc quần áo lên, nhìn thấy cái eo trắng nõn, mềm mại của Trương Gia Nguyên, Lưu Chương tưởng chừng em ấy đã ôn nhu, nũng nịu trong tay anh lâu lắm rồi.
Anh vẫn nghĩ, vẫn nghĩ ... muốn làm nhiều thứ hơn nữa với Trương Gia Nguyên.
Mộng đẹp của anh bị gián đoạn bởi tiếng ồn, Lưu Chương đột nhiên mở mắt ra và thấy Riki ở dưới giường tầng, người đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đến phòng tập, Riki liếc nhìn anh và chào buổi sáng bằng tiếng mẹ đẻ của anh ấy. Lưu Chưởng tỏ vẻ đã hiểu.
Riki hỏi Lưu Chương có muốn tắm chung không, và Lưu Chương đã từ chối Riki và nói rằng anh sẽ làm sau.
Riki nhìn quầng thâm dưới mắt của Lưu Chương, "Anou ... nếu AK mệt, em có thể nghỉ ngơi đi." Riki nói bằng một thứ tiếng Trung ngắt quãng, Lưu Chương biết rằng anh không ở trong tình trạng tốt, nhưng vẫn nở một nụ cười tiêu chuẩn như mặt trời để đáp lại lời Riki.
“Em biết rồi, sensei!” Lưu Chương giả vờ như thường lệ, Riki nhìn nụ cười đặc trưng của anh ta, không nhìn ra được khuyết điểm nào nên yên tâm rời đi.
Nhưng bản thân Lưu Chương cũng biết hiện tại mình đang ở trong tình trạng vô cùng tồi tệ, tâm tư riêng đối với đồng đội và bạn bè, nhờ lời khiêu khích ngày hôm qua của Châu Kha Vũ đã khiến bộ dạng ghen tuông hỗn loạn của Lưu Chương dường như bị lột trần.
Lưu Chương ngã xuống giường muốn ngủ tiếp, thế nhưng thật không may khi nhắm mắt lại, hắn lại nhớ đến Trương Gia Nguyên trong giấc mộng kia, nhớ đến nhiệt tình khiêu gợi quấn quít giữa hai người, hình ảnh đó với Lưu Chương giống như một ly cà phê khiến anh không tài nào ngủ được, và cũng không thể loại bỏ nó ra khỏi tâm trí của anh.
Lưu Chương, người luôn tích cực tập luyện, hôm nay lại bài xích nó. Mãi đến tối khi Riki từ phòng tập trở về, Lưu Chương mới định đến phòng tập để bù lại tiến độ đã bỏ lỡ ngày hôm nay.
Đã mười hai giờ tối, mọi người đã lần lượt về phòng hết để nghỉ ngơi, Lưu Chương đi tới phòng luyện tập đáng lẽ lúc này không có ai, nhưng càng bước tới gần càng nghe thấy rõ ràng có điều gì đó không ổn. Cánh cửa khép hờ, để lại một khe hở nhỏ, từ khe hở có một tia sáng màu vàng hắt ra. Bước tới gần, Lưu Chương nghe thấy tiếng rên khe khẽ, và anh cảm thấy âm thanh từ khe cửa ấy như đâm xuyên qua đôi tai của mình như một lưỡi dao sắc bén.
“A..aa~”
Trương Gia Nguyên ... làm sao em ấy có thể phát ra âm thanh như vậy?
Lưu Chương biết điều này là sai, thật là sai trái khi đứng sau cửa nhìn trộm tất cả những điều này. Tuy nhiên, đôi mắt của anh ấy lại không thể rời đi khỏi hai bóng người đó. Anh ấy nhìn thấy Trương Gia Nguyên một lần nữa lại đang hôn Châu Kha Vũ. Chiếc lưỡi đỏ mềm của em ấy quấn lấy Châu Kha Vũ. Bàn tay của Châu Kha Vũ khẽ đẩy quần áo của Trương Gia Nguyên lên làm lộ ra làn da giống như trong mơ, trắng như tuyết ngọc.
Nơi đó của Lưu Chương, đã lâu không được an ủi, nay đã nổi lên phản ứng vì bức tranh sống động này. Nhưng trước bức tranh tình sắc này Lưu Chương lại cảm thấy hơi khó chịu khi phải chứng kiến.
Lưu Chương bị mê hoặc mà quên mất mình đang nhìn trộm, vô tình dùng chân đập vào cửa khiến vở kịch của gai người kia kết thúc đột ngột. Lưu Chương sợ hãi khi nhớ đến ánh mắt của Kha Vũ vào hôm trước, lại càng sợ việc Trương Gia Nguyên sẽ dùng ánh mắt nhìn kẻ bị thần kinh mà nhìn mình. Lưu Chương lập tức chạy đi, hắn lần đầu tiên không trở lại ký túc xá cũng không phải đi đến chỗ các thực tập sinh đang tụ tập, thay vào đó, anh ta trốn ở một góc tối bên trong nhà vệ sinh.
Hắn nghĩ có lẽ phải giải quyết dục vọng hiện tại của chính mình trước khi trở về ký túc xá, Lưu Chương đã tự cởi quần, hắn ghét bỏ mình bản thân trong bộ dạng như thế này, dương vật đang cứng rắn lộ hẳn ra ngoài không có thứ gì che đậy nếu bị bắt gặp sẽ bị nhìn thấy trong nháy mắt.
Lưu Chương cởi quần ra, dùng tay phải vuốt ve dương vật cương cứng của mình, trên trán Lưu Chương ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy thật xấu hổ và nguy hiểm khi có thể bị bắt gặp bất cứ lúc nào nhưng đồng thời cũng tràn ngập khoái cảm. Lưu Chương híp mắt, tay phải tăng nhanh tốc độ vuốt ve từ dưới lên trên cậu nhỏ, muốn nhanh chóng giải quyết cái dục vọng chết tiệt này để tránh bị phát hiện.
Lưu Chương trong đầu tràn ngập nụ cười của người đó, “Gia Nguyên….Nguyên nhi” Lưu Chương nỉ non gọi tên của người mình yêu.
Lưu Chương mím chặt môi dưới ngăn không cho mình phát ra âm thanh, khi đạt được cao trào, tinh trùng phun ra từ dương vật phun ra một lúc lâu dính đầu trên những ngón tay hắn. Sau khi thủ dâm xong, Lưu Chương thở dài một hơi, mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài rửa tay dọn dẹp. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Châu Kha Vũ đứng ở cửa như tượng. Anh cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu.
Lưu Chương lương tâm cắn rứt, giấu bàn tay vừa lấm tấm vết tinh của mình ra sau, giả vờ như không có chuyện gì, "Kha Vũ ... sao em đến đây muộn như vậy" Nụ cười gượng gạo trên mặt Lưu Chương sắp duy trì nổi nữa rồi, nhất là trong nhà sinh với ánh sáng mờ mịt này làm khuôn mặt Châu Kha Vũ như muốn hòa làm một thể với bóng tối, ánh mắt u ám ấy khiến cho lòng Lưu Chương hoang mang.
Lưu Chương nghĩ rằng anh có thể rời đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng ngay khi anh định đi vòng qua Châu Kha Vũ, anh đã bị cậu ấy bóp lấy cổ một cách thô bạo rồi ép vào góc tường với lực tay rất mạnh. Châu Kha Vũ tấn công bất ngờ khiến Lưu Chương không kịp phản ứng. Anh ho khan đỏ bừng cả hai mắt, trong khi nắm cổ tay Châu Kha Vũ.
"Châu ... Châu Kha ... khụ ... khụ ... Để ..." Lưu Chương không thể nói trọn vẹn hết câu, bởi vì Châu Kha Vũ thực sự dường như đang bóp nghẹt anh ta bằng tất cả sự căm phẫn. Tay của Châu Kha Vũ khá to lớn, bị Châu Kha Vũ ép chặt như vậy khiến cho Lưu Chương chỉ có thể ngẩng đầu một cách khó nhọc nhìn Châu Kha Vũ. Lưu Chương bị Châu Kha Vũ đè ép đến nghẹn thở mà rơi cả nước mắt sinh lý trượt xuống trên khuôn mặt anh rồi rơi xuống mu bàn tay của Kha Vũ đang đặt trên cổ anh.
"... Được rồi ... đau quá ..." Lưu Chương vừa bị bóp vừa có chút bối rối, hai mắt dần mơ hồ ngập tràn sương mù. Lúc này đây Châu Kha Vũ mới buông tay ra. Ngay khi những ngón tay cuối cùng rời khỏi cổ của Lưu Chương, hắn đã không còn sức lực mà ngã khuỵu xuống đất.
Lưu Chương ho khan một tiếng, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, ngước mắt lên nhìn thấy Châu Kha Vũ vẫn còn nguyên bộ dạng u ám, nhưng dường như lại bị nước mắt của anh làm cho mềm nhũn.
“Đồ khốn nạn, đáng ghét, đồ khùng…” từng tràn tiếng chửi tuôn ra từ miệng của Lưu Chương dù cho khuôn mặt anh vẫn còn chưa khô nước mắt và nó đang có dấu hiệu chảy ra nhiều hơn.
Châu Kha Vũ phớt lờ lời chửi thề của Lưu Chương, anh ta hiện đang trong tình trạng vô cùng yếu ớt, Châu Kha Vũ ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt anh thế nhưng Châu Kha Vũ vẫn cao hơn một chút..
Châu Kha Vũ đưa tay sờ lên cái trán ướt đẫm của Lưu Chương, “Đau không?” Châu Kha Vũ nhẹ giọng hỏi Lưu Chương.
Lưu Chương đổ mồ hôi lạnh khi bị chạm hắn chạm vào người, bởi vì bàn tay đang từ trên trán di chuyển đến bên mặt hắn, động tác mềm mại như thể Lưu Chương là người tình thân thiết của hắn, xương ngón tay cọ cọ vào da thịt Lưu Chương như rắn vậy. Lưu Chương khó chịu nghĩ ngợi, lúc này bàn tay của Châu Kha Vũ đã lướt tới cổ Lưu Chương chỗ hắn vừa mới bóp lấy.
“Châu Kha Vũ--!” Lưu Chương hạ giọng cảnh cáo, nhưng lời cảnh cáo của anh khiến cho ngón tay của Châu Kha Vũ lại siết chặt thêm một lần nữa, nhưng uy lực kém hơn trước rất nhiều.
“Trông đẹp không?” Châu Kha Vũ gục đầu vào cổ Lưu Chương và dùng ngón tay cái chạm vào quả táo đang chuyển động một cách lo lắng của Lưu Chương. Anh biết Châu Kha Vũ đang hỏi về diều gì.
"Đẹp, đẹp mẹ mày ấy chứ ...! Mày làm mấy chuyện đó trong phòng tập là hợp lý đấy, thế nên cứ mặc tao phóng túng đi!" Anh quát lại Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ thong thả lấy điện thoại từ trong túi quần ra, Lưu Chương muốn tranh thủ thoát ra khi hắn buông anh ra, nhưng ngay lặp tức anh đã khóa chặt giữa hai cánh tay. Anh ấy không biết Châu Kha Vũ giấu điện thoại di động của của anh ta ở đâu, nhưng anh ấy nghe thấy giọng nói của anh ấy đang thủ dâm trong buồng vệ sinh. Tên của Trương Gia Nguyên cũng được Châu Kha Vũ ghi lại. Giọng của Lưu Chương rất dễ nhận ra và khi ở trên sân khấu nó dường như luôn kích động, tức giận, sôi nổi hay tràn đầy khí lực, nhưng chưa có ai từng nghe thấy giọng nói mê người của Lưu Chương như thế này, mềm mại như nước đường đun sôi, nhẹ nhàng câu lấy lòng người, khiến tâm ngứa ngáy.
"AK, anh nghĩ người khác sẽ nghĩ gì khi em gửi nó đi? Cái miệng của rapper dùng để nói và rap? Hay là dùng để rên rỉ trên giường?" Châu Kha Vũ giấu điện thoại đó ra sau lưng. Lưu Chương lắng nghe âm thanh rên rỉ đó với đôi mắt đỏ hoe, nhưng anh không có cách nào để nó dừng lại hay là phá hủy nó. Châu Kha Vũ trước mặt khiến anh cảm thấy xa lạ, thật là đáng khinh mà. Tận mắt nhìn thấy bộ dạng kia của Trương Gia Nguyên khiến cho dục vọng của anh gần như thiêu đốt nên mới dẫn đến cớ sự này mà.
"Châu Kha Vũ ... xóa nó đi! Tôi sẽ không kể cho ai nghe chuyện của anh, và tôi sẽ ... tránh xa Trương Gia Nguyên, như vậy đã đủ chưa?" Lưu Chương bây giờ chỉ muốn bàn điều kiện với Châu Kha Vũ để bản thân có thể thoát khỏi thảm họa này, nhượng bộ mọi thứ. Nhưng Châu Kha Vũ đột nhiên tiến lại gần Lưu Chương, trán áp vào trán anh ta, mũi khẽ cọ vào nhau vào nhau, Lưu Chương có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương lạnh lẽo thuộc về Châu Kha Vũ.
“Sư huynh, ta muốn cưỡng hiếp ngươi, có được không?” Ngay khi lời nói của Châu Kha Vũ vừa rơi xuống, Lưu Chương như phát điên lên mà đá vào người của Châu Kha Vũ, nhưng mắt cá chân của Lưu Chương đã bị Châu Kha Vũ túm lấy ép vào thắt lưng từ lúc nào mà Lưu Chương không hề hay biết. Đột nhiên anh không biết mình đã chọc tức cậu ta từ đâu. Nếu đó là vì Trương Gia Nguyên ... thì anh đang gặp vấn đề lớn rồi!
"Cút đi! Châu Kha Vũ——! Mày tránh ra cho tao! Tao sẽ không đánh mày, mày thích ai, tao không có khả năng chơi, mày mau thả tao ra!" Lưu Chương muốn thoát khỏi sự trói buộc của Châu Kha Vũ, nhưng điều đó hoàn toàn vô ích khi đối mặt với thân hình 1,9 mét của Châu Kha Vũ.
"Hai mắt đỏ hoe trông thật là đáng yêu. Em chưa từng thấy anh khóc. Không ngờ khi khóc lại đáng yêu như vậy." Châu Kha Vũ hiển nhiên không nghe Lưu Chương nói, đè Lưu Chương ở dưới thân rồi cởi quần áo ra. Lưu Chương muốn đá vào người anh nhưng bị Châu Kha Vũ giữ đầu gối lại.
"Châu Kha Vũ!Châu Kha Vũ! Tên khốn động dục này! Anh là Lưu Chương, không phải Trương Gia Nguyên người yêu của mày!!!" Lưu Chương muốn cố gắng để Châu Kha Vũ nhận ra thực tế, nhưng anh lại bắt đầu cảm thấy khó chịu khi bàn tay ấy lại bắt đầu bóp chặt cổ Lưu Chương, "Em biết, em biết anh là Lưu Chương, anh là AK, và người anh thích là Trương Gia Nguyên, dù thế nào cũng không phải em có đúng không?"
Cái siết chặt tay của Châu Kha Vũ khiến mắt Lưu Chương tối lại. Anh không thể đẩy Châu Kha Vũ ra. Bỗng nhiên nụ hôn của Châu Kha Vũ rơi xuống môi anh. Châu Kha Vũ gặm cắn đôi môi Lưu Chương một cách điên cuồng khiến nó như muốn chảy máu. Đau quá, miệng và cả lưng anh đều đau đớn do lúc nãy đập mạnh vào bức tường.
Châu Kha Vũ buông lỏng tay, Lưu Chương không còn chút sức lực, cảm thấy ngột ngạt. Châu Kha Vũ buông hắn ra, rồi bế ôm lên đỡ lấy vai, hôn lên khóe môi, chóp mũi, đỉnh lông mày của hắn. Lưu Chương vốn vẫn muốn phản kháng, nhưng hắn hiện tại yếu ớt đến mức không nhấc lên nổi dù chỉ một ngón tay, hắn chỉ nghĩ rằng Châu Kha Vũ nhất định là có bệnh rồi.
Những giọt nước mắt không kìm được của Lưu Chương đã chảy ra khắp khuôn mặt bởi cái bóp mạnh bạo vừa rồi, và Châu Kha Vũ tiếc thương hôn lên từng giọt nước mắt ấy. Tiếp theo đó Châu Kha Vũ một tay giữ chặt tay Lưu Chương và dùng tay còn lại lần mò xuống dưới khám phá phía sau chưa được sử dụng bao giờ của Lưu Chương.
Lưu Chương lúc này mới lấy lại được chút tỉnh táo, “Châu Kha Vũ!” Lưu Chương hét lên tên Châu Kha Vũ. Thế nhưng Châu Kha Vũ lại như hoàn toàn không nghe thấy anh. Anh ta chạm vào đùi của Lưu Chương. Lông chân và lông trên cơ thể của Lưu Chương đều rất thưa thớt hoặc hầu như không có, đặc biệt là đôi chân, trắng không hề giống chân con trai.
“AK, lần đầu tiên sẽ hơi đau một chút, anh cố chịu nhé.” Châu Kha Vũ nói xong, không quan tâm đến Lưu Chương đang chật vật dưới thân mình mà bắt đầu việc khuếch trương. Khi anh ta đặt ngón tay vào hậu huyệt AK, một cảm giác ớn lạnh ngay lập tức tràn khắp cơ thể của anh.
"A ...! Tránh ra ...! Tránh ra!" Lưu Chương hét lên một tiếng, Châu Kha Vũ ngay lập tức che lấy miệng của anh, "AK, đừng để người ta nghe thấy ... nếu họ nghe thấy, họ sẽ đến để đụ anh rồi sau đó bắn hết tinh dịch vào bụng anh ... "
Giọng của Châu Kha Vũ nhẹ nhàng văn nhã, Lưu Chương nghĩ đến dáng vẻ trên sân khấu “Radio” của anh ta, rõ ràng khi hát bài hát ấy anh ta hát uyển chuyển như vậy, làm thế nào mà bây giờ lại nói ra những lời kinh tởm như vậy.
"Ưm ... Ừm~!" Lưu Chương bị che miệng không nói được. Châu Kha Vũ đưa ngón tay vào trong khoang miệng miệng Lưu Chương. Hai ngón tay kẹp lấy lưỡi của Lưu Chương mà đùa bỡn. Miệng Lưu Chương thường nói rất lớn tiếng, nhưng lưỡi của anh ngay lúc này thì không. Những lời mà Lưu Chương phát ra cũng bị đánh vỡ thành những tiếng rên rỉ bất lực. Nước miếng dính vào ngón tay của Châu Kha Vũ, tay kia cũng không nhàn rỗi cố gắng mở rộng hậu huyệt của Lưu Chương. Hô hấp của Lưu Chương trở nên nặng nề hơn, nhưng nó không phải là vì cơn đau.
"... Anh ... buông ra ... buông ra ... a ..." Hai má Lưu Chương đã đỏ bừng vì nóng, nhiệt độ mê người khiến Châu Kha Vũ cũng chóng mặt.
Châu Kha Vũ cởi cúc quần của mình, lộ ra dương vật đã cương lên hoàn toàn, Châu Kha Vũ giữ mông của Lưu Chương điều chỉnh tư thế và tiến dần vào hậu huyệt của Lưu Chương. Lần đầu tiên Châu Kha Vũ cảm thấy thoải mái như vậy. Anh ta vô tình lướt qua điểm nhạy cảm của Lưu Chương khiến hậu huyệt đột nhiên co thắt lại.
"Woo ... oooo ... fuck ... nó ... sẽ vỡ ..." Lưu Chương bị côn thịt của Châu Kha Vũ hành hạ đến không ngừng lắc đầu, cố gắng cứu lấy sự tỉnh táo, nhưng tất cả đều vô ích mà thôi. Châu Kha Vũ không ngừng thúc vào bên trong Lưu Chương, cảm giác tiếp xúc da thịt khiến hắn như phát điên. Lưu Chương đôi môi khẽ hé mở, không chút khép lại hét lên một tiếng, Châu Kha Vũ vuốt ve hai má của hắn, lại cuối xuống hôn hắn.
Tinh dịch bắn ra khỏi cậu bé của Lưu Chương, phun hết lên ngón tay của Châu Kha Vũ. Lưu Chương vẫn đang thở hổn hển sau khi đạt cao trao, dường như không còn nhìn thấy người trước mặt mình là ai nữa, hai chân của anh ta đã tự nhiên dính vào khi chạm tới thắt lưng của Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ đưa ngón tay dính đầy tinh dịch của Lưu Chương cho vào miệng Lưu Chương. Khi Lưu Chương cao trào, hắn không có bộ dáng kiêu ngạo và độc đoán thường ngày, mí mắt nhuộm hồng, gò má có một chút thịt vẫn còn ửng đỏ, lưỡi khẽ hé ra, vô tình cọ xát ngón tay của Châu Kha Vũ.
Lưu Chương khó hiểu trước hành động của Châu Kha Vũ, "... ah ... hmm ... muốn ... em muốn liếm sau khi xong ư ..." Châu Kha Vũ không muốn buông tha cho Lưu Chương khi nghe thấy câu nói ấy của Lưu Chương. Hắn đưa ngón tay vào đùa nghịch, tước đi quyền nói chuyện, mùi vị khó chịu của tinh dịch ngập tràn khoang miệng. Châu Kha Vũ không ngừng đùa giỡn với đầu lưỡi của Lưu Chương khiến nước miếng của Lưu Chương chảy xuống cằm.
“Kha Vũ… từ từ… ahhhh~" Châu Kha Vũ liếm hôn khuôn mặt Lưu Chương rồi bắn hết tinh dịch vào sâu trong hậu huyệt Lưu Chương. Khi Kha Vũ rút côn thịt đã ướt đẫm ra khỏi hậu huyệt của Lưu Chương, nơi đó ngập ngụa trong đống tinh dịch của Châu Kha Vũ, lầy lội đến bất kham.
Trong đầu Lưu Chương lúc này chỉ còn lại sự kích thích do bị dục vọng tấn công, trước khi ngất đi, dường như cậu nhìn thấy ở cửa có ánh mắt của người mình ngưỡng mộ.
Trong đêm, ai đang theo dõi ai, ai là con mồi, và ai là người đi săn.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro