One-shot 1: Thế thân
Đại Thiên Cẩu chết rồi.
Không ai biết vì sao y lại chết, nhưng khi nhóm An Bội Tình Minh đi đến thì đã thấy xác một yêu quái nằm lạnh ngắt dưới gốc anh đào, trên ngực có một lỗ hổng thật lớn, máu chảy cạn tự khi nào. Đôi cánh y luôn tự hào...cũng bị chặt mất.
Không một người nào dám tin y lại có cái chết thảm khốc đến vậy.
Nhất là Nguyên Bác Nhã, hắn chắc chắn không bao giờ tin vào sự thật này.
Sau ngày hôm đó, hắn trầm mặc hơn hẳn, Cả ngày ngồi trong phòng, không ăn uống cũng không tập bắn cung. Dù là Tình Minh hay Thần Lạc vào khuyên bảo thế nào cũng không được. Hắn không khóc, cũng không cảm thấy buồn, nhưng trong lòng hắn trống rỗng, không hẳn là đau đớn, nhưng cô đơn đến khó nhịn.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, có một cô gái nhỏ bước vào.
" Nguyên Bác Nhã đại nhân..." Khôi Lỗi Sư nhẹ nhàng tiến đến " Tôi nghe Tình Minh đại nhân nói ngài đã chịu cú sốc nặng, cho nên tôi làm thứ này, mong muốn giúp ngài phần nào vơi đi nỗi buồn. " Cô đặt xuống bên cạnh hắn một con rối gỗ. " Thứ này tuy không phải Đại Thiên Cẩu, nhưng nó mang trong mình trái tim của người ấy. "
"..." Nguyên Bác Nhã không đáp.
" Tôi xin phép. " Khôi Lỗi Sư lui ra, để lại không gian cho mình hắn và con rối gỗ kia.
Từ ngày có con rối, quả thực tâm tình của Nguyên Bác Nhã tốt lên nhiều, hắn đã chịu ra ngoài, nhưng lúc nào bên cạnh hắn cũng là thứ đồ chơi ấy.
" Đại Thiên Cẩu, ngươi xem, hoa đào nở đẹp như ngày chúng ta gặp nhau vậy. " Hắn ngả đầu, tựa vào vật kia. " Khi ấy ngươi còn thổi cho ta nghe một điệu nhạc thật hay, thật hay..."
" Bác Nhã ! Đại Thiên Cẩu đã không còn nữa rồi, đó chỉ là một con rối vô tri mà thôi ! Ngươi đừng lúc nào cũng mê muội vì nó nữa ! " An Bội Tình Minh không thể chịu nổi người này lúc nào cũng sống trong ảo tưởng, nhìn hắn thực đáng thương.
" Ngươi im đi ! Hắn vẫn ở ngay đây, bên cạnh ta ! Đừng nói nhảm nữa ! " Nguyên Bác Nhã gầm lên. Nhưng khi hắn quay sang bên cạnh, không có đại yêu quái với đôi cánh đen nào nữa, chỉ có con rối gỗ vẫn ở đó, im lặng...
Tâm hắn như đổ ầm một cái.
" Ngươi đừng sống trong quá khứ nữa, Bác Nhã !! " Thần Lạc ôm lấy hắn, nức nở khóc " Nhìn ngươi như vậy, ta thực đau lòng..."
" Thần Lạc...Ta..Đại Thiên Cẩu...Hắn..."
Hắn thực sự chết rồi sao ?
Câu nói ấy không thoát ra nổi khỏi cổ họng Nguyên Bác Nhã.
" Đúng vậy, hắn chết rồi. " Tình Minh đến gần, vỗ vai hắn.
" Ta...Ta..." Hắn không biết nói gì, hắn không thể chấp nhận sự thực này được.
" Tuy nhiên, cuối cùng ta cũng mang được Đào Hoa Yêu về nhà, nàng có thể hồi sinh hắn " Giọng nói của Tình Mình tiếp tục vang lên đều đều. Một cô bé bước ra, dĩ nhiên đó là Đào Hoa Yêu.
Một ánh sáng xanh ấm áp bao trùm không khí.
Hiện ra từ ánh sáng ấy, là yêu quái có đôi cánh đen rộng lớn và mái tóc bạch kim...
" Ngươi...Ngươi..." Nguyên Bác Nhã kìm không nổi nước mắt, ôm yêu quái trước mặt vào lòng " Ngươi thật sự sống lại rồi, BẠN TỐT ! "
" Bạn tốt mẹ mày ! "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro