First Sight (2) *R18*
Cái màn của bóng đêm đã hoàn toàn phủ xuống nơi đây, nó giăng lên nóc những ngôi nhà cao nhất và rũ xuống và chạm đến từng ngóc ngách nhỏ của thành phố này, nó trao cho nơi này một bầu không khí náo nhiệt đầy hương vị hoài cổ, như thể thế giới bên trong màn đêm lại là một thế giới hoàn toàn khác với buổi sáng vậy. Đây, ngay lúc này chính là thời điểm những nội tâm bị đè nén của con người nhân thế mạnh mẽ trỗi dậy và khuấy đảo không khí, bấy giờ con người mới thỏa sức lột bỏ lớp vỏ bọc của mình, như thế họ nghĩ màn đêm này có thể che đi khuôn mặt và giúp họ phơi bày trái tim vậy.
Con người đang làm gì vậy!? Suy cho cùng, họ cũng chỉ mải mê tìm kiếm cái gọi là "tình yêu".
Cách xa những phố thị náo nhiệt, trong một căn hộ nhỏ ở tầng hai...
Tiếng cười của hai người đan vào nhau, vang vọng khắp căn phòng. Một giọng nam êm nhẹ, bắt tai, giọng còn lại trầm thấp nam tính, cùng lúc đó, cánh cửa bật mở, thân ảnh của hai người nam nhân dần dần lộ ra, choáng lấy khuôn cửa chính.
Miyoshi có vẻ rất vui, chưa bao giờ Sakuma được nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cậu ấy, hoàn toàn khác hẳn với nụ cười thường ngày, thậm chí là con người thường ngày của cậu, không ngờ, nó nghe cũng trong trẻo và hồn nhiên đến lạ, mặc dù "hồn nhiên" không bao giờ có thể là từ miêu tả cậu trai này.
Tiếng cười vơi bớt đi, Miyoshi kéo ngang một cái ghế rồi ngồi lên, dư vị của nụ cười vẫn đọng lại trên khóe môi và đôi mắt, lôi kéo tầm mắt anh không thể nào rời đi dù chỉ một phần ngàn giây.
Sakuma cởi áo khoác treo lên cây móc đặt kế bên cửa chính, anh gãi má, ngại ngùng nói:
- Đừng cười mãi nữa. Tôi ngượng.
Trái với yêu cầu của Sakuma, Miyoshi vẫn không gỡ nụ cười tươi tắn đầy ma lực ấy xuống, tuy nhiên, cậu đáp lại bằng một cái nhún vai thiện ý.
- Táo bạo thật, ngài Trung úy. Tôi vẫn không ngờ được anh khiến cả căn phòng tắt điện để tỏ tình với tôi. Lãng mạn đấy.
Nói rồi, tiếng cười âm vang ấy lại cất lên. Sakuma không hề nổi giận, anh vẫn còn đang mải mê chìm đắm trong cái ma lực từ tiếng cười trầm ấm ấy, đối với Sakuma, nó nghe như tiếng chuông ngân, không hiểu sao lại khiến lòng anh như rung động theo từng đợt, từng đợt...
Men theo những âm ngân trong màng nhĩ, anh đưa mắt nhìn theo khuôn miệng ấy...cánh môi mỏng hồng nhạt vẽ nên độ cong hoàn mĩ, bên dưới ấy là cái cằm nhọn gầy, cái cổ thon dài dẫn xuống bờ vai thuôn thoải và cái xương quai xanh ẩn hiện trong cổ áo sơ mi trắng mở toang...
Từng chút...từng chút một...chúng hấp dẫn anh...
Khi đã nhận ra, thì từ khi nào anh đã bắt lấy cái cằm đó, đôi mắt anh xanh đen sâu thẳm đối với màu nâu đỏ rực rỡ của cậu, thật gần trong gang tất.
Miyoshi mở to mắt ngạc nhiên, nhưng chưa để cậu kịp phản kháng bất cứ lời nào, Sakuma cúi xuống, đột ngột nâng eo cậu lên để hôn lên khuôn miệng đầy mị lực ấy.
Trái với sự lúng túng ngại ngùng của anh, Miyoshi nhanh chóng đáp trả lại đầy điêu luyện, cái lưỡi giảo hoạt luồn vào khuôn miệng anh, kéo theo anh cuốn quýt giao hòa. Cánh tay cậu khẽ khàng nâng lên, vô thức câu lấy sau gáy anh, mê mẩn xen lẫn một chút khó chịu mà luồn vào mái tóc anh, khiến nó rối tung lộn xộn.
Âm thanh của sự hòa quyện vang lên đều đặn đủ khiến người khác phải đỏ mặt, hơi thở rít gấp gáp khẽ khàng nặng nhẹ, rèm mi của cả hai đều được đóng lại, để cảm nhận từng xúc cảm tinh tế nhất, mỏng manh nhất của đối phương. Thật vậy, khi được hơi thở ấm nóng của Miyoshi phả lên khuôn mặt, anh chợt nhận ra hơi thở cậu ấy không đều khi thở gấp, nó lúc nặng lúc nhẹ, giống như rất gấp gáp, hệt như cách một đứa trẻ nấc khi đang khóc vậy.
Khóc ư? Miyoshi sao? Mặc dù biết chuyện trông thấy con mèo gian xảo này khóc lóc thì đúng là chuyện cười thế kỉ, nhưng Sakuma vẫn không nén được cơn tò mò. Thật sự không, bởi vì còn hơn cả nụ hôn điêu luyện đơn thuần của Miyoshi, tiếng thở gấp không đều này mới là thứ khiến đầu óc Sakuma trở nên mụ mị. Như tiếng nức nở, như tiếng thở than, sự gấp gáp như đang khẩn khoản cầu xin một điều gì đó và yếu ớt mong chờ được đáp ứng... Vô tình hay hữu ý? Anh không biết, chỉ biết rằng Miyoshi như đang đầu độc vào cơ thể anh một loại mê dược không thuốc giải, khiến anh không còn cách nào kiềm chế được bản thân mình.
Nở nụ cười mãn nguyện ranh mãnh, Miyoshi nhìn người đàn ông trước mặt đang tận lực đè nén những cảm xúc đang bùng nổ trong cơ thể. Cậu đánh mắt sang cái giường sau lưng rồi nhanh chóng đẩy Sakuma xuống đó. Sakuma không nói gì cả, cứ im lặng đưa ánh mắt chăm chú dò xét cậu. Miyoshi nhẹ nhàng choàng chân qua eo anh, rồi ngồi xuống giữa bụng Sakuma, thản nhiên cúi xuống cởi từng cái cúc trên cái sơ mi của anh. Vì Sakuma không mặc vest trong nên rất nhanh chóng, cái áo anh đã được phanh mở, lộ ra cơ thể trần mạnh mẽ, những cơ múi rắn chắc hiện rõ, kèm theo một hai cái sẹo đã lành trông cuốn hút và không kém phong trần. Tiếp tục lặp lại với cái quần, cậu từ tốn vẽ một đường thẳng khiêu khích giữa ngực anh, rồi dần kéo xuống, kéo xuống, cho đến khi nó chạm vào thắt lưng, thế là cậu nhón một ngón tay kéo cái khóa ra, "cách" một tiếng, thắt lưng bật mở. Không chút do dự, cậu vươn một tay nắm lấy đùi Sakuma rồi nâng nó lên cao, tạo thành một kiểu tư thế ám muội.
- Cậu...đang làm gì vậy?
- Thực sự phải hỏi sao? - Cậu cười hắt một tiếng, khinh khỉnh như thể vừa nói chuyện với một tên trí tuệ thấp.
- Cậu...!
Lại thêm một tiếng lách cách vang lên, cậu cũng kéo mở thắt lưng, đưa đôi mắt tươi cười đầy đắc chí đến khuôn mặt đang chau lại của Sakuma, Miyoshi lại nở nụ cười, có điều lần này là nụ cười mỉm chi, vừa tinh quái, vừa lạnh lùng. Cậu nghiêng đầu, khẽ khàng nhắn nhủ:
- Cứ thoải mái nhé, Sakuma-san, ở đây không có ai nghe thấy anh đâ__
Đột ngột, một cánh tay hữu lực nắm lấy bờ vai Miyoshi, đẩy cậu ngã xuống xuống, một cánh tay khác giữ chặt tay bên còn lại của cậu. Bóng lưng rộng của Sakuma phủ úp xuống người cậu, mặt đối mặt. Lại một lần nữa mắt đối mắt, đôi mày anh cau lại rất chặt, Sakuma đang không vui.
- Xin lỗi Miyoshi, nhưng tôi mới phải nói câu đó.
- Cái__ar...!!!
Rõ ràng là Sakuma - một quân nhân, dễ dàng chế trụ được Miyoshi dù cậu có vùng vẫy cách nào đi chăng nữa. Bị chọc cho tức giận, Sakuma kéo mạnh cổ áo trái, hung hãn để lại trên đó một vết cắn sâu rướm máu tươi.
Miyoshi kêu khẽ một tiếng đau đớn, cậu cũng bị sự lỗ mãng của Sakuma làm khó chịu. Cậu trừng mắt, giọng nói thoát ra từ kẽ răng cảnh cáo:
- Khốn kiếp...Sakuma, đừng để chút ít thiện cảm tôi dành cho anh làm tự mãn.
Giật mình, Sakuma cứng đờ người. Nhưng rồi chỉ một chốc, anh lại ngẩng đầu nhìn cậu, một cái nhìn không rõ cảm xúc.
Cả căn phòng chỉ còn văng vẳng tiếng thở gấp.
Rồi nhẹ nhàng mà bất ngờ, anh vùi đầu vào hõm vai cậu. Sakuma đè giọng thật thấp, anh thì thầm bên tai cậu.
- Xin lỗi...Xin lỗi...em...Miyoshi...chỉ là em không biết_tôi...tôi biết em ghét bị đối xử như một ả đàn bà...nằm dưới thân người khác và rên rỉ đầy nhục nhã nhưng....
Chỉ có sự thinh lặng đáp lại Sakuma.
- ...nhưng em không biết, tôi khao khát được ôm em đến thế nào đâu...
- ...
Im lặng.
- Nếu không còn gì nữa, vậy__
Sakuma cắt ngang lời cậu.
- Nghe này, đêm nay ngắn lắm, Miyoshi, chúng ta chỉ có một đêm nay thôi, em biết mà. Ít nhất...ít nhất...cứ coi như tôi cầu xin em...
Bàn tay chàng hiến binh quyến luyến vuốt ve trên khuôn mặt người kia, đầy nâng niu và có chút sợ hãi, sợ hãi dù chỉ một cử động mạnh thôi, hình ảnh người kia, hơi ấm người kia sẽ lập tức tan biến, bỏ lại anh trong cái khoảng không trống vắng này.
- Trở thành người của tôi nhé...không cần phải là mãi mãi...chỉ cần đêm nay thôi...Miyoshi...
Miyoshi đưa ánh mắt vô cự lên trần nhà, cậu vẫn thế, im lặng và lạnh lùng như một con búp bê không cảm xúc. Không hề có một lời đáp lại hay dấu hiệu nào được đưa ra.
Trái tim Sakuma như bị bóp nghẹn trong nỗi thất vọng tràn ngập. Rất nhanh chóng, anh đứng dậy và đi khỏi giường.
Nhưng anh không thể đi được.
Một bàn tay khác đã níu anh lại.
Sakuma vô cùng ngạc nhiên, anh vui mừng quay đầu lại, một đôi đồng tử nâu đỏ đang thẳng tắp nhìn vào anh. Nhưng câu nói tiếp theo lại lạnh lẽo vô cùng:
- Bảo vệ? Đừng khiến tôi cười, Sakuma, anh biết rõ tôi không phải hạng cầu xin ôm ấp của một tên đàn ông khác. Hay anh chỉ thích tôi vì tôi gợi đến ả đàn bà lý tưởng của anh? Nếu vậy, tôi nghĩ anh nên đi tìm một một ả thật sự. Anh cứ tùy ý chọn, cao bằng tôi, có dáng vóc giống tôi, có màu tóc giống tôi,...tất cả mọi thứ. Tôi sẽ không giận đâu.
Nói rồi cậu nở nụ cười. Nhưng so với thường ngày, nó còn lạnh lẽo gấp mấy lần, còn vô tình gấp mấy lần, câu nói thoáng qua nhưng lại đầy hàm ý đay nghiến và giày xéo.
Nghe xong, Sakuma lại càng âm trầm, anh bước đến chỗ cậu, nhìn thẳng vào cậu, nhưng tất cả mọi thứ anh làm chỉ là một cái ôm thật chặt, ghì cậu vào lòng đến không còn kẻ hở, mặc kệ cậu có đau hay không, mặc kệ cậu nghĩ thế nào. Câu trả lời của Sakuma vẫn giữ nguyên như vậy, đứng trước một con người không thể nào cảm thấy an toàn với lòng dạ của người khác như người trước mặt anh đây, nói cái gì cũng là vô nghĩa.
Thứ anh muốn đơn thuần chỉ là muốn được nhìn thấy chàng trai này, chạm vào chàng trai này, nghe thấy tiếng cậu ta, được thấy ánh mắt của cậu ta hướng đến mình. Dù mọi thứ sẽ hóa vô nghĩa và tan biến như thể giấc mơ chỉ sau bảy tiếng đồng hồ nữa thôi, nhưng Sakuma tin nó không phải là cảm xúc nhất thời, thậm chí cho đến khi kết thúc cuộc đời.
Ngay lúc Sakuma nghĩ không còn tia hi vọng nào chiếu rọi mình nữa, thì một vòng tay, một cách thật chậm rãi, vòng qua ngực anh, rồi chạm vào lưng anh. Anh khẽ rùng mình, ngay sát bên tai anh, Miyoshi khẽ thở dài, đầy u ám và rầu rĩ.
- Umarme mich (ôm tôi đi)...
Sakuma giật mình, anh lúng túng đáp lại cậu bằng một cái siết tay còn chặt hơn vừa nãy. Anh đã hoàn toàn kéo cậu vào lòng, lồng ngực của hai người dán chặt vào nhau, tỏa ra hơi ấm nồng nàn. Bây giờ thì Sakuma chợt nhận ra, lồng ngực cả hai đều giống nhau, bởi vì trái tim ở bên trong, thứ nhỏ bé nhưng đang phải chất chứa vô cùng nhiều những cảm xúc, đang đập như trống vỗ.
Bỗng nhiên, cậu cất tiếng:
- Anh đang làm tôi đau đấy.
- A...thành thật xin lỗi...tôi không cố ý...!
Sakuma vội vàng buông ra, anh ngại ngùng đan hai tay vào nhau.
- Thôi được.
Miyoshi phá vỡ bầu không khí gượng gạo vừa nãy bằng cái nhún vai.
- S-sao?
- Bởi vì là Sakuma-san nên tôi sẽ tin. Tôi không muốn lưu lại ấn tượng xấu về anh vào ngày gặp gỡ cuối cùng của hai chúng ta. Và còn nữa, đừng có gọi cái tên nào khác vào lúc này.
- V-Vâng!!!
- Pf...anh thành thật quá đấy, chỉ đùa thôi.
*****
Mở toang cái áo sơ mi trắng của Miyoshi, ánh mắt Sakuma chạm đến một cơ thể thon gầy đầy hấp dẫn, từng đường thẳng hiện rõ nét trên cơ thể cậu vẽ nên một cơ thể khỏe mạnh rắn chắc, nhưng bờ hông lại nhỏ bất ngờ so với một nam nhân, thật ưa nhìn, Sakuma ngay lập tức đặt lên nơi xương hông một nụ hôn. Bàn tay chai ráp si mê vuốt ve khuôn ngực cậu, nhẹ nhàng đùa giỡn trên hạt châu nhỏ ngay trung tâm.
- Nn...
Cơ thể Miyoshi khẽ run, cậu khó chịu nhắm chặt mắt. Có lẽ một kẻ được đào tạo mọi thứ kể cả chuyện làm tình như Miyoshi thì cũng chưa từng bị đụng chạm theo kiểu này. Nó mang lại những cảm giác thật lạ lẫm.
Sakuma vươn đầu lưỡi mơn trớn cái xương hông gầy gò gợi cảm của cậu, Miyoshi khó chịu đã bắt đầu cựa quậy muốn thoát ra. Một tay bắt lấy eo cậu ghì xuống, một tay bắt lấy đùi cậu, lần mở nó ra.
- Không...tôi không muốn, Sakuma...
- Sẽ không sao đâu. Tôi hứa.
Đôi chân thon dài của cậu hé mở, phơi bày ra bộ vị trần trụi kia, nơi đó ngẩng cao, ướt đẫm, run rẩy kịch liệt như không thể kìm nén nổi nữa, chỉ chực chờ có thể phát tiết bất cứ lúc nào.
Sakuma mỉm cười, anh vờ như không thấy, rất từ tốn với tay lấy cái cà vạt bị quăng trên giường.
Nhận ra ý đồ của Sakuma, Miyoshi lắc đầu tỏ ý không muốn, nhưng điều đó chẳng thể ngăn được anh.
- Không...Sakuma...rất khó chịu...đừng __ a!...nn....
Sakuma cúi xuống, dùng cà vạt nhanh chóng thắt nơi đó của cậu lại, thắt chặt đến nỗi nơi đó không thể rỉ ra được cái gì nữa. Miyoshi cau chặt mày, rụt vai, cả cơ thể run lên bần bật. Nơi yếu ớt đó bị đùa giỡn không thương tiếc thật sự thấy đau, rất đau.
Sakuma nhìn cậu, cậu có vẻ khó chịu, nhưng lại như đang rất muốn phát tiết ngay bây giờ, những đụng chạm từ nãy đến giờ đều không phải là thừa thãi, cơ thể cậu ấy thật sự nhạy cảm, hoặc chỉ riêng với Sakuma mà thôi, dù ở trường hợp nào thì cũng khiến anh rất vui.
- Sa...kuma...hah...tôi muốn...aha....hah...muốn...
Cậu bắt đầu không kiềm chế được cơ thể nữa, giọng nói trở nên khẩn trương gấp gáp. Cậu bắt đầu thở không đều.
- Có phải bây giờ chỉ cần tôi ấn vào đây thì em sẽ khóc không? - Sakuma ác ý chọc chọc vào nơi xấu hổ đó, nửa đùa nửa thật.
- Không...ư...tên xảo quyệt...tôi...không chịu nổi...
- À, phải, còn một cái cà vạt của em nữa, dùng để làm gì đây nhỉ?
Nói rồi, Sakuma kề sợi dây lại gương mặt mơ màng ửng đỏ của cậu, định đeo lên mắt. Cậu xoay đầu, ánh mắt đầy bất mãn, cơ thể căng cứng nhạy cảm khiến cậu không muốn cử động mạnh nữa.
Sakuma tỏ ý không vui. Đột nhiên, anh xoay người lật cậu lại, ôm ngang eo cậu nâng lên. Miyoshi nghiến răng, dùng hết sức vùng ra nhưng không thể, tay và cả chân cậu đã bị khóa lại.
Âm thanh ướt át gợn lên trong không khí, Miyoshi không thể chống đỡ lại cái thúc hông mạnh mẽ của anh. Cậu gào lên, rồi chuyển thành nức nở, đau đớn lẫn khoái cảm xâm thực tâm trí. Trong vô thức, cậu đưa hông cao hơn, cơ thể hồng hào trần trụi gợi cảm thoải dài trên chiếc giường wrap trắng. Bị cơn khoái cảm nhục dục kích thích, những ngón chân cậu yếu ớt cong lại, rồi lại duỗi ra, bấu lấy chiếc chăn bẩn nhàu nhĩ dưới thân. Những thứ cảm xúc cứ lặp đi lặp đi, trong vô tận.
Thời gian càng trôi qua, những cái thúc không ngớt cứ nghiến vào điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể, hơi thở cậu càng ngày càng gấp gáp, cơ thể run rẩy dần sụp xuống nền giường một cách vô lực. Dù có sức khỏe dẻo dai, cậu cũng dường như không thể chịu nổi vô vàn những chuỗi kích thích cứ ập đến không ngừng thế này, nhất là...khi bên dưới hạ thân vẫn chưa được giải thoát, cậu vẫn chưa bắn được lần nào cả...
...Nhưng, nếu là để thỏa mãn chàng trai kia, thì nhẫn thêm chút nữa đối với cậu vẫn có thể làm được.
...
......
"Miyoshi."
Miyoshi mơ màng mở mắt, thì ra, cậu đã ngất đi được một lúc.
Cảm thấy một cánh tay vươn lên vai, Miyoshi xoay người lại, gương mặt gợi tình ướt đẫm mồ hôi của Sakuma áp sát đôi mắt miên mang của cậu, trong suốt phản chiếu lại bóng hình người ấy. Sakuma cũng vậy, mê đắm nhìn cậu, đôi mắt xinh đẹp ấy giờ đây ngấn một màng nước trong suốt, thật yếu ớt, thật nhu thuận và đáng yêu, nó kéo một vệt dài từ khóe mắt, đến chóp mũi cao, len xuống bờ môi mềm mại rồi thấm ướt cái cổ ngẩng kiêu ngạo nọ.
Sakuma âu yếm đặt lên cổ cậu một nụ hôn, ngay ở chỗ cũ, nhưng là với cái hôn ân cần, không còn những rắc rối hiềm nghi, không còn những phẫn nộ, những cái tôi quá lớn, tất cả bỗng chốc tan biến, như hạt bụi, như làn khói, đi vào vùng đất của miền hư vô vô cùng xa xăm.
Rít một hơi thở thật sâu, rồi, bằng chất giọng dịu dàng nhất mà trong cuộc đời này anh có thể nói với một người, Sakuma nhẹ nhàng thì thầm:
"Anh xin lỗi vì đã yêu em".
...
Cái màn của bóng đêm đã hoàn toàn phủ xuống nơi đây.
Nó giăng lên nóc những ngôi nhà cao nhất và rũ xuống và chạm đến từng ngóc ngách nhỏ của thành phố này, nó trao cho nơi này một bầu không khí náo nhiệt đầy hương vị hoài cổ.
Như thể thế giới bên trong màn đêm lại là một thế giới hoàn toàn khác với buổi sáng vậy.
Con người đang làm gì vậy!?
Suy cho cùng, họ cũng chỉ mải mê tìm kiếm cái gọi là "tình yêu".
Cách xa những phố thị náo nhiệt, trong một căn hộ nhỏ ở tầng hai...
...
"Hm, thật ngốc."
Có một chàng trai nhẹ nhàng nở nụ cười thầm.
Nhưng cậu ta không hề đáp lại dù chỉ một lời.
...
Bésame ( Hãy hôn tôi )
Bésame mucho (Hãy hôn tôi thật nhiều)
Como si fuera ésta noche (Như thể đêm nay)
La última vez (Chính là đêm cuối cùng)
Bésame, Bésame mucho (Hãy hôn tôi, hôn tôi thật nhiều)
Que tengo miedo a perderte (Bởi vì tôi sợ mất em)
...
A perderte...
...
Perderte ...después ... (Mất em...ngay lúc này).
End.
Lời tác giả:
- Viết H với hai ông này thực sự rất khó đấy ạ.
- Tôi thực sự sợ viết quá tay sẽ vỡ mất hình tượng, OOC nên thực tình là không có dám viết bạo. Nên tất cả cảnh H chỉ có nhiêu đây thôi đó.
- Thêm nữa, lý do cãi nhau nghe củ chuối thật, nhưng nó là sự thật. Không phải tôi cố tình cho cái tình huống lãng xẹt, tôi chỉ nghĩ thực tế nó rất có thể sẽ diễn biến như vậy, với lại cứ đi theo cái lối mòn trong tình tiết thì cũng chán mà nhỉ, đâu phải cứ lãng mạn mới là tình yêu đâu mà ha (hề hề). Mà thật sự là tôi cũng không thích tình yêu bắt nguồn từ việc "giống gái" của các anh uke. Thực tế là anh Mi có nhiều hơn ngoài cái mã đẹp gei, cho nên anh ấy xứng đáng được...giận? Mọi người cũng đừng yêu anh Mi vì cái mã nhé :))) kẻo bị giận chung đấy.
- Lời bài hát tôi sử dụng là Bésame Mucho ( Hôn tôi đi ), một bài hát México, được viết năm 1940 lận, nhưng rất nổi tiếng vào năm 1944, khi kết thúc CTTG T2, thấy nó cũng hợp nên quăng vào luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro