Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

_ Sao em không đi luôn đi, em không bỏ anh luôn đi _ Quản lý mừng rỡ ôm chầm lấy Jung _ 2 ngày nay anh vừa chạy bàn vừa tính tiền mệt muốn khóc ...em về thì tốt rồi...

Jung cười trừ rồi đi vào trong mặc đồng phục, tóc vấn gọn gàng, nhìn Jung lúc nào cũng thu hút và dễ thương. Hyomin gọi ly nước này đến ly nước khác chỉ muốn được Jung đem đến và nhìn Jung gần một chút, rồi khách vào đông dần, Jung chẵng kịp oder cho Hyomin nữa, mà hôm nay có trường học nào đó xuống cắm trại tại quán, mà cái đám nhóc nhà giàu ấy lúc nào cũng khó gần và quậy phá, làm quán ồn muốn chết

_ Mấy đứa, trả cuốn oder cho chị đi mà _ Jung vừa hét vừa rượt theo bọn nhóc chạy tung lung khắp quán làm các anh chị nhân viên hoảng hết lên, nhìn Jung lạnh lùng mà giờ lại bối rối mà còn mệt mỏi thương làm sao í .

_ Các em dừng lại nghe chị nói nào _ Hyomin chạy theo chặn đầu lũ trẻ

_ Bà già này tránh ra đi mà _ Tên nhóc lớn nhất nhóm nói rồi lêu lêu làm Hyomin tức chết í

_ Đứng lại _ Hyomin hén lớn _ Làm gì nhỏ mà ngang quá vậy, bộ nhà giàu rồi muốn phá ai phá hả (cái câu này Hyomin bị Jung nạt hoài nè )

_ Cái bà gùa này muốn gì đây _ tên nhóc khoanh tay thách thức

_ Im lặng, ăn bánh và uống nước đi

_ Bà nghĩ bà là ai

_ Con nít thời nay thật hư quá

_ Tui là người lớn, tui biết "iu" rồi

_ Sao, mới bây lớn, iu ai cu

_ Việc gì đến bà

_ Hay cả đám ngồi xuống kể chị nghe coi iu ai, iu sao đi _ Hyomin dụ dỗ với ánh mắt ngọt ngào cùng cái bàn đầy bánh ngọt và nước uống. Đúng là con nít, cuối cùng cũng chịu ngồi yên, cứ tíu tít nói chuyện, làm rộn ràng luôn cả góc ... Jung đứng đó, vô thức mĩm cười thật hiền ...Vì xe không có, nên Jung đành để Hyomin chỡ về, mùa mưa năm nay đến sớm,
Hyomin vừa chậm chậm lái xe vừa nhìn Jung, thấy tim mình đập lạ nhịp hơn bình thường

_ Jung có thấy mưa này cũng tốt không?

_ Làm gì tốt, đường thì lụt, lại phải cùng xe với cô

_ Mưa này cũng lãng mạn lắm mà, em không nghĩ hai mình ngồi trong xe ngắm mưa chung với nhau á

_ Ngắm gì, tốt nhất nó tạnh lẹ nếu không đội mưa mà đi thăm Jiyeon vậy _ Jung nhìn đồng hồ

_ Jung nhìn tí đi, mưa đẹp mà, mưa làm cho người ta lạnh, còn em không lạnh vì có Jung ỡ đây nói chuyện với em nè

_ Sến rện, cô bị mưa làm bệnh rồi hả, thôi thôi ... Lái xe lẹ nào

Jung làm Hyomin mất hứng mà đâu có hay, Hyomin cứ ngồi rủa thầm tên Cupid tại sao bắn mũi tên đơn phương vào người nàng, Jung thật vô tâm... Cứ vừa suy nghĩ vừa chạy xe, cô đâu để ý mình đèn xanh nãy giờ

_ Nè cô bị gì à?

_ Gì

_ Qua đây ngồi, để tui chạy cho _ Jung nói

Hyomin ngoan ngoãn leo xuống xe qua ghế phụ ngồi. Jung rồ ga rồi chạy từ từ, Hyomin dựa vào ghế nhìn qua Jung, nhưng không dám nhìn lâu vì sợ, chỉ lén lén nhìn qua. Jung đưa Hyomin về rồi mượn xe đi thăm Jiyeon, bất giác nhìn dáng Jung cao cao gầy gầy trong cái áo sơmi trắng phóng nhanh trong màn mưa, Hyomin chợt đau xiết,  nếu một ngày mình bệnh nặng như Jiyeon,Jung có làm thế với mình không? Nàng gục xuống trong hóc của tòa chung cư mà khóc lấy khóc để, gục mặt vào đầu gối, mưa vẫn ôm chầm lấy nàng để vuốt ve, xoa dịu ....

_ Đồ...Đáng...Átxì ... Átxì ... hơhơ...Ghét .. híc _ Hyomin cuộn chặt tấm chăn, hai chân ngâm trong chậu nước gừng nóng

_ Kêu lên nhà không lên, tắm mưa đầu mùa này không bệnh chết cũng lạ _ Jung khuấy khuấy ly trà cho cô

_ Tại Jung á, tại Jung á, Tại Jung hết á _ Hyomin lại bắt đầu khóc, nàng vớ được cái gì liền quăng cái đó vào người Jung ... Jung đều đỡ được hết, ức chế quá, phang luôn cả tách trà nóng

_ Á, ui da, cô điên rồi hã,tự mà lo liệu _ cả tách trà nóng đập vào tay Jung, tức giận, đóng cửa cái rầm , Jung chạy ra ngoài đường đang mưa ầm ỹ ...
Hyomin ôm cái gối nhỏ, nước mắt nàng trào ra mà không dừng lại được. Thầm lí nhí

_ Jung vô tâm ... Jung chỉ có Jiyeon thôi ... em xin lỗi ...Jung

Hyomin đau cái đau tâm hồn so với cái đau thể xác của Jiyeon, Hyomin yêu cái tình yêu trong sáng so với tình yêu của Jiyeon, Hyomin chờ cái sự mõn mòn so với cái chờ đợi mỗi ngày Jung vào thăm Jiyeon ... Thà người nằm đau đớn đó sẽ là cô, cô sẽ vui, sẽ hạnh phúc dù chĩ mỗi ngày Jung dành dụm mua cho món quà vặt nhỏ làm cô nâng niu cã buỗi. Hyomin ghen, cô đã là gì mà ghen, cô có gì để mà ghen ... Chỉ là miễn cưỡng ép một người phãi bên mình đễ vui vẽ với cái hạnh phúc chĩ cô cảm nhận, đến lúc này, bao đau buồn dằn vặt lại ào ạt trỡ về, nước mắt nóng hỗi cứ tuôn ... Cầm cuốn lịch trên tay, lại khoanh một ô đỏ

6/5: Em yêu và em cần unnie lắm ... Xin unnie, Yêu em đi!!!!

Đêm qua Jung về lại căn nhà của mình, đã lâu không nằm trên cái nệm xẹp lép, cũng lâu không ra ăn cơm hộp của bà lão đầu hẻm, lúc nào bà cũng giành cho Jung miếng sườn ngon nhất, nhìn bức tường toàn hình ngộ nghĩnh mà Jiyeon dán lên, con gấu bông bự mà Jiyeon thích ôm mỗi khi còn nằm coi phim cùng Jung, quen thuộc là vậy, thế mà vẫn cứ trằn trọc khó ngủ, cứ mỗi 12h hơn lại cứ giật mình, lại cảm thấy phiền phiền nhưng ngộ ngộ về cô khùng đó ... Mà cũng kì, Jung đã lấy tiền cọc, cô sẽ không vướng bận gì với Hyomin nữa, toàn tâm chăm sóc Jiyeon, thế mà vẫn có gì thật khó chịu trong lòng

_ Em sao vậy, hôm nay không có tinh thần gì hết vậy _ Anh chủ quán nhìn Jung, Jungcười trừ ...

_ Cô bé gì đó hôm nay không đến với em à. mất một mối làm ăn rồi _ Anh cười
Jung im lìm không trả lời

_ Nè, em sao vậy

Vẫn im lặng, ánh mắt sắt đến muốn chém phăng bất cứ cái nhìn nào lướt qua ...

_ Anh Quản Lí _ Jung kêu

_ Dạ anh nè _ run run

_ Hôm nay em không khỏe, em ...

_ Dạ em đi đi, cứ thoải mái rồi về làm. Không .. không gì đâu ...

Jung chạy ra cữa, quán nhẹ nhàng hẵn, mọi người lại vui tươi, thoát khỏi cái không khí gì mà thật nặng nề ...

Đứng trước cữa nhà Hyomin, Jung băng khoăng lắm. Tại sao tự nhiên đến đây, tại sao tìm cô ta làm gì, không trốn luôn cho rồi, hay là đi về đi, hay .... ,hay ... Cứ suy nghĩ thế mà đã đẫy cửa vào từ lúc nào không hay ... Trời, thật hỗn độn, nhà cữa như bị lật ngược lên, đồ đạc bừa bãi lộn xộn, chắc có trộm rồi, Jung ội tìm Hyomin, ơn trời cô ấy không sao, chĩ là như con mèo say giấc ngũ nồng với đôi mắt sưng húp, lại ươn ướt

... Mới khóc xong sao, Quấy cho đã rồi khóc. Đúng là khùng ...Ôi trời ơi, Jung ơi Jung, sao vậy nè, tự nhiên vuốt tóc cô khùng này, cái bàn tay này, tay hư ... Hyomin mỡ mắt, chớp chớp không nổi

_ Jung hả, híc híc _ lại khóc

_ Thôi ...nín đi mà .. đừng có khóc

_ Em xin lỗi, Jung đừng đi nữa, mình chưa hết hợp đồng, em thương Jung mà, Jung đừng bỏ em ... _ Bật khóc như đứa con nít

_ Tôi .. tôi không đi nữa, em đừng khóc mà, tôi ...

Jung càng bối rối thì Hyomin càng khóc lớn tiếng hơn, hết cách, Jung quàng tay qua ôm lấy cô thật chặt, trong lòng có cảm giác gì thật lạ lắm, thoãi mái cũng không thoãi mái, khó chịu cũng không hoàn toàn, chỉ là không buông ra thôi ... Cô khùng này, khóc cho lớn tiếng rồi lăn ra ngủ, Jung để Hyomin nằm xuống giường rồi đi lấy cái khăn lạnh đắp lên mắt cho đỡ sưng ... Ngồi dọn dẹp xong nhà cửa thì cũng đến trưa ... Hyomin thức dậy, thấy Jung ngủ ngay dưới giường mình, có lẽ bù cho một đêm mệt mõi ... Hyomin nhẹ đặt lên môi Jung nụ hôn phớt qua thì Jung tỉnh giấc

_ Xê Raaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...Á _ Jung giật mình làm đụng đầu vào cạnh giường

_ Á. máu nè ...._ Hyomin nức nỡ _ Jung ơi, đừng chết nha, đừng chết bõ em nha, em xin lỗi ...

_ Trầy nhẹ à, ngồi đó nhìn tui chãy máu chết hả. Đi ... nấu mì đi

_ Dạ... ũa mà sao nấu mì chi

_ Tui đói

_ Còn trán Jung

_ Tự băng nè, nấu lẹ đi, không là chết thật đó

_ Dạ _ Hyomin lại hớn hỡ

...

Hôm nay nàng lại được nghe tiếng thỡ đều đều của Jung ...

0h1p

_ Jung ơi ... Jung ơi _ lay lay cái tay

_ Đến giờ đúng cữ cũa cô rồi đó hả, Không yêu _ Jung nói rồi ôm gối ngủ

_ Không yêu em sao Jung không bõ đi luôn mà còn quay lại tìm em _ Câu nói làm Jung thoáng giật mình, có cái gì đó xẹt ngang tim

_ Vì tôi không muốn mang ơn ai

Jung cố dỗ giấc ngũ mà trong đầu là đầy những suy nghĩ. Hyomin lại lặng lẽ, nếu như ngày thường, hẵn cô sẽ xem như chưa có gì xảy ra mà vẫn tươi cười, sẽ tư an ủi gì đó với bãn thân, nhưng hôm nay thì không, ngồi nhìn tờ lịch đầy ô đõ, nước mắt Hyomin bắt đầu tuôn ra mà không dừng lại được, những ngày qua, Hyomin đã cố chen vào trái tim nhỏ bé của Jung, Hyomin đã cố cười, cố vui tươi, nhưng vẫn như thế, từng câu nói từng cữ chĩ đều là lạnh nhạt ... nước mắt làm nhòa mọi thứ, Đáng lẽ em không nên làm như thế phãi không? không nên ép Jung phải về với em. Thà em ôm cái đơn phương của tình cảm thầm lặng thời học sinh còn hơn em lao đầu vào mối tình không có kết quả ... Trái tim cứ nhói lên từng cơn, cảm giác này khó chịu lắm, chỉ một bức tường mà em không phá được, chĩ một cái gối ôm sao em không thể bước qua, chĩ một con người nhưng sao em không thể chiếm hữu? Tại sao ... Hyomin cứ rấm rức ... Jung thì bảo là đã ngũ, vậy mà, nge tiếng khóc lại khó chịu, không dám nhút nhít, chỉ nằm yên ... nghe và cảm nhận

7/5 : Không yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro