Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày Vân An trở về nhà, nhưng anh vẫn chẳng có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Vân Phong lần nào. Cậu vốn đã chẳng mấy thân thiết với người ba đi sớm về hôm ít khi gặp mặt, huống chi là anh trai thất lạc từ trên trời rơi xuống này.

Vân An thì lại khác, anh muốn làm thân với cậu. Ngày nào anh cũng tỏ ý rủ Vân Phong ăn cơm cùng mình sau khi đi học về, nhưng cậu chỉ trả lời qua loa rằng mình đã ăn tối bên ngoài rồi. Ban đầu, Vân An để ý rằng Vân Phong thích cuộn người ngồi trên sofa, nhưng chỉ cần anh tiến lại gần, cậu sẽ lập tức im lặng đứng dậy trở về phòng như để trốn tránh.

Dần dần, Vân Phong không còn hay xuất hiện ở phòng khách nữa. Mỗi khi đi học về, cậu sẽ đi thẳng vào phòng và ở yên trong đó, như là tạo ra một ranh giới riêng của mình, hạn chế tiếp xúc với anh.

Trước sự né tránh ấy, Vân An không biết phải làm sao. Anh không dám vội vã, cũng không dám ép buộc, sợ cậu sẽ phản ứng tiêu cực hơn, khiến bức tường giữa hai người sẽ càng dày thêm.

Cho đến hôm nay.

Vân Phong trở về nhà với mồ hôi lấm tấm bên thái dương và mái tóc hơi rối sau một ngày dài mệt mỏi. Cậu cởi giày, mang cặp sách về phòng của mình, lờ đi người anh trai đang ngồi gần đó. Cậu vào phòng tắm, ngân nga vài bài hát ngẫu nhiên, rồi với lấy một chiếc khăn, vừa xoa tóc vừa đi ra ngoài tìm áo để mặc.

Rồi cậu thấy Vân An ngồi trên giường mình từ lúc nào.

Cậu nhíu mày, định mở miệng đuổi anh ra ngoài thì Vân An đã lên tiếng trước, "Tắm xong rồi thì đi ăn cơm với anh."

"Không thích."

"Không được, hôm nay em phải ăn." Giọng anh trầm và kiên quyết, không dịu dàng giống như mọi khi.

Cảm giác khó chịu dâng lên, Vân Phong cau mặt, "Tại sao? Anh ăn một mình đi, tôi ăn rồi."

"Phong," Vân An nhìn thẳng vào mắt cậu, trong giọng nói chứa đựng sự nghiêm nghị. "Anh nói lần cuối."

Cậu ghét cái cách anh cư xử cứ như cả hai thân thiết lắm, như thể anh có quyền can thiệp vào cuộc sống của cậu, "Không. Anh bị làm sao thế?"

Ngay lập tức, Vân Phong cảm thấy choáng váng, cả người cậu bị Vân An kéo nằm sấp trên giường. Một tay anh giữ chặt thắt lưng cậu, tay kia nhanh như chớp kéo quần xuống, đánh vào mông Vân Phong mấy cái không chút do dự.

Vì muốn Vân Phong ghi nhớ lần đầu phạt cậu, bàn tay to vỗ trên mông dùng sức rất lớn. Cảm giác đau rát ập đến phía sau khiến cậu sững người, không tin vào những chuyện đang xảy ra.

"Anh làm cái gì vậy hả?" Vân Phong la lên, vùng vẫy để thoát khỏi sự kìm kẹp của anh. Khuôn mặt cậu đỏ lên, sự tức giận lẫn ngại ngùng hiện rõ trên nét mặt.

Chỉ tiếc cậu bị Vân An giữ quá chặt, một chút cũng không thoát ra được, bàn tay rơi xuống trên mông cũng chưa ngừng lại, "Cảnh cáo em."

"Anh thấy em ăn vặt với bạn ngoài đường rồi. Cái này không tính là bữa tối, không đủ cho nhóc con như em."

"Bốp" "Bốp" "Bốp"

"Chắc không phải mới đây. Bắt đầu từ khi nào?"

"..."

Cậu im lặng không đáp, và nhận về mấy cái đánh nhắc nhở.

"Bốp" "Bốp" "Bốp"

Vân An đang đợi cậu trả lời, Vân Phong biết, nếu cậu không chịu hợp tác, khả năng cao là người này sẽ không dễ dàng bỏ qua, cậu cắn răng nói nhỏ, "Khoảng một tuần."

"...Giỏi đấy."

"Bốp" "Bốp" "Bốp"

Trông thằng bé khẽ nảy người sau mỗi lần đánh, những ngón tay siết chặt lấy ga giường, cố nhịn cơn đau rát phía sau, anh cũng nhíu mày, "Từ hôm nay, đúng giờ ăn tối ở nhà cho anh rồi muốn làm gì thì làm."

"..."

"Bốp" "Bốp" "Bốp"

"Trả lời."

Sức của anh anh biết, nếu anh đã muốn phủ đầu nhóc con bằng trận đòn này, tất nhiên mấy bàn tay này cũng đủ đánh mông cậu sưng lên một tầng, nhìn là biết rất đau.

Vân Phong vẫn tiếp tục im lặng, chỉ có mấy tiếng kêu đau khe khẽ không nhịn được tràn ra từ cổ họng.

"Bốp" "Bốp" "Bốp"

Vân Phong cứng đầu hơn Vân An nghĩ, anh tưởng đánh đủ đau thì nhóc con này sẽ thoả hiệp, nhưng nhìn tình hình này, có vẻ cậu còn muốn chịu đựng tiếp.

Vân Phong đau run cả người, cuộc đời này cậu chưa từng bị ai đánh đòn như thế, cảm giác đau đớn xen lẫn xấu hổ này khiến cậu khó chịu kinh khủng, chỉ muốn thoát ra ngay lập tức. Người này trông cũng bình thường mà không biết lấy sức ở đâu ra đè cậu chặt thế, cố gắng thế nào mông cũng nằm ngay trên đùi Vân An, nhận từng bàn tay đau rát. Đến nước này, chỉ cần nghe lời một tí, hoặc ít nhất là tỏ ra nghe lời, Vân An sẽ buông tha cho cậu, nhưng tâm tính cố chấp của thiếu niên dù thế nào cũng không muốn vì bị ép buộc mà nghe lời người này.

Vân Phong đã chuẩn bị tinh thần để bị anh đánh tiếp, nhưng ngoài dự đoán, Vân An dừng lại. Cậu nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ, gần như mang theo sự bất lực. Bàn tay hung thần kia xoa nhẹ cái mông nóng rát, khiến cậu không khỏi giật mình.

"Đang tuổi ăn tuổi lớn, nhìn xem người em gầy thế nào. Không thích thì lúc đầu cứ nói thẳng với anh là được rồi."

Vân Phong không đáp, chỉ nghiến chặt răng, lảng tránh anh.

Khi nghe Vân Phong thừa nhận thời gian một tuần, Vân An đã biết lí do là vì mình. Anh biết cậu không thích anh, nhưng không nghĩ lại đến mức này.

Vân An kéo mặt cậu quay về phía mình, sửng sốt phát hiện đôi mắt đỏ hoe cùng vệt nước mắt kéo dài, khoé môi bị cắn chặt, ánh mắt toát lên vẻ ấm ức. Dù sao cũng còn là trẻ con, đã không mặc áo còn bị lột quần đánh mông, tủi thân hết chỗ nói.

Anh giơ tay lau nước mắt cho cậu, bị Vân Phong giật mình tránh đi. Cậu vội vã chôn mặt vào gối, chỉ để lộ đôi tai đỏ bừng lên.

Giọng cậu nghèn nghẹn, pha lẫn sự tức giận và xấu hổ, "Đi ra đi."

Vân Phong trước giờ không muốn để người khác thấy mình khóc, mà giờ bị Vân An bắt gặp, đã thế còn là vì mới bị đè ra đánh như trẻ con, nhất thời xấu hổ không chịu nổi.

Cậu nghe thấy giọng anh vang lên mang theo ý cười nhè nhẹ, "Anh là anh của em mà, có gì phải ngại chứ."

Nếu như còn rảnh cái tay nào, Vân Phong muốn bịt miệng Vân An lại.

Tấm lưng nãy giờ phơi ở bên ngoài của cậu đã bắt đầu cảm thấy lạnh, đột nhiên bị một bàn tay to ấm áp phủ lên vỗ về.

Lần này anh không còn mang vẻ trêu đùa, "Đừng vì người đáng ghét như anh mà làm ảnh hưởng đến mình."

Vân Phong ngẩn ra, không biết sao nghe trong giọng nói người này lại có điểm mất mát.

Qua một lúc, Vân An rút tay về, "Anh ra ngoài chờ, chuẩn bị xong thì ra ăn nhé."

Nói thế thôi, chứ anh cũng không chắc cậu có chịu ra ngoài hay không. Vân An đang suy nghĩ xem nên làm thế nào thì Vân Phong đã bước ra.

Vân An ngớ người một giây, rồi vui mừng nở nụ cười, cẩn thận lót đệm mềm trên ghế cho Vân Phong. Cậu chậm rãi đi tới, ánh mắt dõi theo anh bận rộn mang đồ ăn đi hâm nóng lại.

Vân An đặt đồ trên bàn, xới cơm cho cậu. Vân Phong nhìn thấy anh mang chén của mình vào trong cất, "Của anh đâu?"

"Em ăn đi, rồi anh..."

Cậu chợt hiểu ra. Anh sợ cậu không thoải mái nên không định ngồi cùng, Vân Phong vội lên tiếng, "Anh cũng ngồi ăn đi."

Thấy anh khựng lại, cậu tìm cách giải thích, giọng nhỏ dần, "Tôi... không thích ngồi một mình."

"Anh biết rồi."

Vân An mỉm cười quay về chỗ ngồi đối diện, gắp đồ ăn cho Vân Phong trước. Ánh mắt anh thoáng chút hồi hộp, như đang quan sát xem cậu có thích món ăn không.

Cậu không tránh né, im lặng thử món Vân An nấu. Tuy có phần đơn giản nhưng lại hợp khẩu vị, Vân Phong ăn ngon đến mức quên cả bực bội vì bị đánh đau, chân mày cậu giãn ra, hai má phồng lên vì nhai thức ăn, trông ngoan ngoãn hơn hẳn thường ngày.

Vân An khẽ thở phào. Hai người lặng lẽ ngồi ăn, không khí trong phòng trở nên dễ chịu, cảm giác hoà hợp như một gia đình thực sự.

Xong bữa, Vân An bảo cậu đi trước để mình dọn dẹp, Vân Phong chần chừ rồi cũng chậm rãi trở về phòng. Cậu nằm nghiêng, một tay chống trên giường, tay kia viết đáp án bài tập để mai đi học.

"Cạch" một tiếng, cánh cửa mở ra, Vân An bước vào, trên tay cầm theo một chai thuốc, ngồi xuống bên cạnh cậu. Vân Phong đưa tay che lại phía sau, "Tôi tự lo được, anh tránh ra đi."

Vân An gỡ tay cậu ra, nhẹ giọng dỗ dành, "Để anh bôi, em nhìn không tới đâu. Xong nhanh thôi, làm bài của em đi."

Vân Phong liếc nhìn anh, không đôi co thêm. Cậu mặc kệ anh kéo quần mình xuống, cẩn thận từng chút bôi thuốc lên mấy dấu tay sưng đỏ hằn trên mông. Vân An cũng không muốn phạt cậu như thế này, nhưng nếu không chỉ sợ thằng bé này lại chẳng thèm nghe lời. Cậu khẽ cựa người khi thuốc mỡ lành lạnh chạm vào vết đau, ánh mắt lén lút liếc nhìn anh rồi nhanh chóng cúi xuống, lòng bàn tay cầm bút siết chặt hơn.

Cũng may Vân An không để ý, nếu không sẽ phát hiện câu đơn giản trong bài tập đã bị nhóc con tưởng chừng thờ ơ kia xoá đi làm lại mấy lần rồi.

"Nhớ lời anh nhé."

Vân An bôi thuốc xong, Vân Phong đang không chút phòng bị nào đột nhiên bị ôm lấy, tay anh nhè nhẹ xoa lưng cậu.

Vân Phong nhíu mày, tỏ ý muốn tránh ra nhưng bị giữ lại, "Lại sao đó?"

Vân An ra vẻ đương nhiên, "Bị phạt rồi thì phải được an ủi."

Đánh người ta cho đã rồi lại an ủi, làm chuyện không đâu.

"Vân Phong đừng tủi thân nữa nhé."

Hai má cậu đỏ lên, Vân An có chút xấu xa cười nhìn thằng bé chuẩn bị tức giận, "Anh lấy đệm đặt trên ghế cho em. Qua bàn ngồi, nằm như này lâu sẽ mỏi người đó."

Bàn tay xoa xoa mái đầu mềm mại, "Không phiền em nữa, xong thì ngủ sớm mai đi học."

Vân An ra ngoài rồi, hơi ấm trên người cậu như vẫn còn sót lại. Bầu không khí tĩnh lặng dường như càng làm rõ sự hỗn loạn trong lòng cậu. Vân Phong bỏ bút xuống, co người, hai tay che lấy mặt mình, hít sâu vài hơi cố xua đi cảm giác kì lạ tràn ngập trong ngực.

Má thì nóng bừng, còn trong lòng không hiểu sao lại ấm áp lạ thường.
Kỳ cục.



+1 huấn văn anh em vì mình siêu thích thể loại này. Mình ấp ủ cốt truyện anh trai thất lạc trở về lâu lắm rồi mà giờ mới có 🥲
Ban đầu mình muốn thiết lập nhân vật em nghiêm túc kiệm lời, ở với ba khó tính yêu cầu cao. Sau đó mình lại đổi ý, hay là để em trai vừa hỗn vừa cứng đầu khó bảo, xung đột cãi nhau này kia cho vui. Cuối cùng mình viết khác, không phải cái nào hết =)) Chịu thôi, gu nhẹ nhàng dễ thương không bao giờ thay đổi 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro