Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

Cả studio như một vũ trụ nhỏ, đầy rẫy những âm thanh sống động, như bản nhạc hỗn độn nhưng đầy sức sống. Tiếng cọ trang điểm lướt nhẹ trên làn da mịn màng, tiếng máy ảnh chớp nhoáng như những tia sáng, và tiếng cười nhẹ nhàng của các nhân viên vang vọng trong không gian, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo nên một khúc nhạc hỗn hợp báo hiệu sự khởi đầu rực rỡ cho hành trình của Izna.

Jeemin ngồi trước gương, đôi mắt dõi theo hình ảnh phản chiếu của mình, như thể đang nhìn vào một thế giới xa xôi. Tay cô khẽ run khi chỉnh lại chiếc mic đeo bên mình, mỗi chuyển động đều nhẹ nhàng như muốn giữ lại sự bình tĩnh cuối cùng. Dù vẻ mặt cố gắng giữ vững, nhưng trong lòng cô, một cảm giác hồi hộp, thổn thức, cứ như là nàng đang đứng trước ngưỡng cửa của một giấc mơ. Đó không chỉ là cảm giác lo lắng khi phải bước lên sân khấu, mà còn là sự nhận thức sâu sắc rằng bao năm tháng mài giũa, vất vả, giờ đây đã dẫn cô đến đây, nơi mọi thứ bỗng trở thành hiện thực, một cách kỳ diệu.

"Hít thở thật sâu nào, Jeemin" Mai nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng vững vàng như một cơn gió thoảng qua, mang theo sự ấm áp và an yên. Cô đặt tay lên vai Jeemin, như muốn gửi gắm một nguồn năng lượng nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. "Chắc chắn cả nhóm sẽ làm được"

Jeemin khẽ gật đầu, đôi môi nở một nụ cười nhẹ, như thể muốn trấn an chính mình. "Em biết... chỉ là, mọi thứ vẫn cứ như một giấc mơ ấy"

Bên kia phòng, Koko không ngừng đi lại, từng bước nhảy đều đặn, như một chú chim nhỏ không bao giờ mỏi mệt. Cô nhẩm theo lời bài hát "IZNA", miệng mỉm cười như thể mọi lo âu đều tan biến trong không khí. Bắt gặp ánh mắt của Jeemin trong gương, cô ngay lập tức nở một nụ cười.

"Này, tí nữa chị đừng quên cười thật tươi đấy nhé," Koko trêu khi nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Jeemin. "Bây giờ tụi mình là idol rồi đó, đâu thể lên sân khấu với khuôn mặt nghiêm túc như thế được!"

Jeemin bật cười khẽ, cảm giác lo lắng trong lòng bỗng nhẹ nhàng trôi đi. Koko luôn như thế, như một làn gió mùa xuân, mang đến sự ấm áp và niềm vui mà bất cứ ai cũng cần.

"Còn 5 phút nữa thôi nhé!" Một anh staff gọi, đánh dấu khoảnh khắc quan trọng đến gần.

Không gian lặng đi, như chậm lại một nhịp, khi cả nhóm bảy người tụ lại thành vòng tròn, bàn tay đặt lên nhau. Mai giơ cao tay, ánh mắt sáng rực sự kiên định. "Chúng ta đã cùng nhau đi qua bao nhiêu thăng trầm, những giọt nước mắt, những nụ cười, những nỗi buồn và niềm vui. Tất cả đều dẫn đến khoảnh khắc này. Hãy để sân khấu này trở thành của chúng ta, cùng nhau cố gắng hết mình nhé!"

Từng tay chồng lên tay, lòng đầy hy vọng và quyết tâm, như thể mỗi người đang trao đi một phần trái tim mình. "IZNA, cố lên!" Tất cả cùng hét lên, giọng nói tràn ngập tình yêu và sức mạnh.

Sân khấu, nơi ánh đèn lấp lánh như những vì sao, bùng lên với sự sống. Khói mờ mịt trong không khí, tiếng hò reo của đám đông dội lại trong lòng hội trường, vang vọng không gian như một làn sóng mạnh mẽ. Jeemin cảm nhận từng nhịp đập của âm nhạc lan tỏa trong cơ thể, như thể chính nhịp tim cô cũng hòa cùng nhịp điệu của bài hát.

Khi đứng vào vị trí của mình, Jeemin liếc mắt sang Koko, Narai Koko với cô luôn là nguồn động viên vô hình. Koko đã sẵn sàng, đôi mắt cô lấp lánh sự tự tin. Cô nhìn Jeemin, mỉm cười, một nụ cười đầy sự an ủi và động viên.

Và màn trình diễn bắt đầu.

Jeemin như một đóa hoa khoe sắc trong từng bước nhảy, cơ thể cô nhẹ nhàng và linh hoạt như gió. Cô cảm nhận được sức mạnh từ những người đồng đội xung quanh—Mai với khí chất đầy lôi cuốn, Jungeun uyển chuyển như một cơn mưa mùa thu, Sarang ngọt ngào như những cánh hoa, Saebi nồng nàn như ngọn lửa, Jiyoon lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút, và Koko, luôn như một ngọn lửa bùng cháy không bao giờ tắt.

Khi đến phần của mình, Jeemin bước ra trước, giọng hát mạnh mẽ nhưng cũng đầy cảm xúc, như đang kể lại câu chuyện của chính cô. Tiếng vỗ tay, tiếng hò reo của đám đông như sóng vỗ về tâm hồn cô, và trong giây phút đó, cô cảm thấy có một thứ gì đó trong lòng mình bừng sáng.

Khi đội hình thay đổi, Jeemin và Koko đứng cạnh nhau, từng bước nhảy như hòa vào nhau, mỗi cử động đều tuyệt vời. Jeemin không thể không nhìn Koko, em ấy đang mỉm cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

Giữa những tiếng hò reo của khán giả, tất cả dường như chìm dần, chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực Jeemin.

Sau màn trình diễn, không khí hậu trường như nổ tung trong niềm vui sướng. Cả nhóm ôm lấy nhau, vừa cười vừa kể lại những khoảnh khắc tuyệt vời của buổi ra mắt.

"Mình không thể tin được! Thật tuyệt vời!" Jiyoon kêu lên, ánh mắt lấp lánh như vì sao.

"Tụi mình làm được rồi!" Jungeun cười hạnh phúc, giọng nói tràn đầy tự hào.

Koko ngã xuống sofa, tóc lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười mãn nguyện. "Không thể tin nổi! Mọi người thấy không? Naya yêu chúng ta nhiều lắm đó!"

Jeemin ngồi xuống cạnh Koko, vẫn còn thở hổn hển, cô thì thầm: "Em làm tốt lắmm, em làm cả sân khấu như bừng sáng vậy."

Koko quay sang, nở một nụ cười nhẹ nhàng, đầy ấm áp. "Chị cũng thế mà, em đã nói rồi, tụi mình sẽ làm được."

Giữa những tiếng cười nói ồn ào, Jeemin chỉ nhìn Koko. Cảm giác như khoảnh khắc này, một điều gì đó sâu sắc hơn đang nhen nhóm trong lòng Jeemin, nhưng cô chưa biết gọi tên xúc cảm đó là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro