Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Cả đêm, hai người chỉ ôm nhau như thế, lặng yên không một tiếng động. Mãi đến lúc bàn tay không ngừng vuốt tóc vỗ về Hyunseo từ từ dừng lại, ý thức nàng dần dần mơ hồ rồi chìm hẳn trong giấc ngủ mê, Hyunseo vẫn giữ chặt nàng không mảy may lơi tay, em áp mặt nàng vào sát ngực mình.

Cuối cùng, nàng đã tin tình cảm của Hyunseo dành cho mình là nghiêm túc. Nhưng chính vì thế, lần này nàng càng không thể không vô tình với em.

Ngoài tình yêu của nàng, Hyunseo không hề muốn thứ gì khác, nhưng tiếc rằng, thứ gì nàng cũng có thể cho đi, chỉ trừ mỗi tình yêu.

Nàng làm sao dám phí hoài thời gian của em nữa.

Hyunseo còn cả quãng đời tuổi xanh, đoạn đường phía trước nhất định còn có ai đó thích hợp hơn đang chờ đợi em, mà em cũng còn đủ thời gian và nhiệt huyết đi tìm người đó.

Nhưng nàng thì khác. Nàng không còn cả tuổi trẻ lẫn tình cảm mãnh liệt nào nữa. Quãng đời mười ba năm nàng từng có đều chỉ mê đấm dõi theo một người là Yujin, chỉ yêu duy nhất Yujin, chỉ chờ mỗi mình Yujin, chỉ là của riêng Yujin.

Nàng còn đâu mười ba năm khác để vun dưỡng một tình cảm sâu đậm chừng ấy cho ai khác?

Khoảng thời gian tiếp đó, Hyunseo luôn ngoan ngoãn nghe lời, em không đi đâu cả, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo trông nàng như một chú cún trung thành. Hôm nào cũng vậy, trước giờ ngủ em lại lấy bút đỏ gạch chéo ngày tháng trên lịch một cách thật nghiêm cẩn, khuôn mặt luôn đầy nét u buồn luyến tiếc, rồi nhẩm tới nhẩm lui những ngày còn lại, nhẩm đến ngây người.

Có vài lần tỉnh giấc giữa khuya, Gaeul cảm nhận được Hyunseo đang hôn trộm mình. Động tác ôm đầu nàng rất nhẹ nhàng, em hôn môi nàng hết lần này đến lần khác, nhưng chẳng hề có hành động gì vượt rào hơn thế.

Nàng biết rõ, Hyunseo vì sắp ra đi mới muốn lưu giữ lại một ít hồi ức và kỷ niệm, muốn quý trọng những cơ hội em còn có thể gần gũi nàng. Ngay đến bản thân nàng, cứ nghĩ đến chẳng bao lâu nữa đây mình phải tiễn chân Hyunseo, lòng lại trống trải.

Trước vội sau vội giúp Hyunseo đóng kiện hành lý lớn, nàng vẫn cứ thấy chưa đầy đủ lắm hay còn thiếu thứ gì đó, luôn lo một mình Hyunseo ở thành phố T xa tít không người săn sóc, liệu có gặp bất trắc không, nhỡ đâu không thích nghi được không, nhỡ đâu không thích nghi được thời tiết nơi đó, có khi không quen món ăn địa phương cũng nên.

Tuy nàng cũng hiểu đây toàn là lo thừa, nhưng vẫn không cách nào thôi bất an.

Cho dù chỉ yêu thương Hyunseo như một đứa con, nhưng đó cũng là một loại yêu. Nàng đã dành hết thứ tình yêu đáng tội nghiệp cho Yujin, nhưng tình cảm khác ngoài tình yêu đều là cho Hyunseo. Hai người này chính là toàn bộ thế giới tình cảm của nàng.

Hyunseo đi mất, có lẽ sẽ lấy theo một nửa con người nàng. Thế nên, nàng không mở mắt, tiếp tục giả ngủ, mặc cho Hyunseo ôm nàng như bảo bối, khuôn ngực ấm áp của em kề sát nàng, nhịp tim và sức nóng từ thân thể em lan dần sang mình.

Trước giờ chia biệt, bất kể là ai đi nữa, hẳn đều trở nên yếu đuối thế cả.

***

"Chị Gaeul."

"Ừ?"

Gaeul lại gói ghém đống hành lý vốn đã dọn tới dọn lui vô số lần, cả đồ gửi đi vận chuyển lẫn đồ xách tay, đều đã xếp đặt đâu vào đấy, từng cái va li đã đính thẻ kỹ càng, những món đồ bên trong cũng liệt kê đầy đủ trên giấy. Đống hành lý thật sự hơi bị đồ sộ, chẳng hề giống để đi học xa, mà cứ như toàn thể gia đình sắp dọn đi cả.

Đa số các thứ đều do nàng mua giúp Hyunseo. Không thể dành tình yêu cho Hyunseo thì những thứ khác, trong khả năng có thể cho, nàng đều tận lực bù đắp.

"Ngày mốt là em phải đi rồi."

Gaeul dừng tay lại.

"Ngày mốt" là cái từ có thể xoáy vào chỗ đau của nàng, sống mũi bỗng thấy cay cay, nàng "Ừ" một tiếng rồi quay sang đối diện Hyunseo, chợt muốn xoa đầu em. Khi trước quả thật không thể nói từ "đi" trước mặt Hyunseo. Mỗi lần lỡ miệng nhắc đến em đều dẩu môi, vành mắt đỏ hoe, cực kì đáng thương, khiến Gaeul cũng thấy không đành tâm, tựa như chuyến này chia xa rồi sẽ không còn gặp lại em nữa.

Vươn tay chạm vào mái tóc đẹp mềm mại, nàng mới phát giác ra mấy tháng qua Hyunseo đã cao lên không ít. Tóc cắt ngắn hơn, đường nét trên mặt đang dần thanh tú càng thêm sáng lạng. Khi lông mày hơi nhíu, chúng đổ bóng mờ xuống mi mắt, thoạt trông rất u ẩn.

Dạo gần đây, em đã ngừng không chơi bóng nữa, da dẻ đã chóng trở lại màu da trẻ con, mịn màng trăng trẻo. Điều này càng khiến Gaeul có cảm giác em là một đứa trẻ mới lớn. Nhưng thân hình cao cao trong chiếc áo sơ mi tay cộc hở cổ và quần Levis, bờ vai quyến rũ với những đường nét rõ ràng và tấm lưng thẳng tắp lại làm Gaeul không dám coi em như con nít nữa.

Nàng cũng không biết cuối cùng thì nên giải quyết chuyện Hyunseo với mình như thế nào mới tốt.

"Em muốn tặng chị một thứ."

Hyunseo bỏ tay trong túi, khi nói chuyện môi em hơi chúm lại, cẩn thận nói thật chậm rãi.

"Chúng ta quen biết đã lâu, tới giờ em vẫn chưa cho chị thứ gì!"

"Ừm?"

Gaeul nhoẻn môi cười, vừa nhẹ nhàng vén tóc em, vừa nhìn mi mắt em cụp xuống, hàng mi dài rung rung khi tay em mò tìm trong túi. Thời điểm này không phải lúc để khách sáo từ chối, giữa họ không cần phải thế. Nàng cũng muốn giữ lại một món quà kỷ niệm, mà ngay cả một tấm ảnh chụp chung họ cũng không có nốt.

"Cái này!"

Hyunseo lấy ra một mẫu giấy mỏng được gấp lại thành nhiều lớp, hơi cúi đầu đưa tới trước mặt nàng.

"Em chỉ có cái này!"

"Ừm?"

Gaeul nhận lấy, mở ra nhìn, bối rối một hồi mới ngập ngừng nói.

"Cái gì thế này?"

"Em muốn đem số cổ phần em đứng tên cấp cho chị.."

Gaeul giật mình, giống như gặp phải bỏng, tức tốc nhét trở lại tay em tờ đơn chứng nhận và ủy thác.

"Đùa cái gì vậy, càng ngày càng lố. Mau cất lại cho tôi!"

Hyunseo không nhận lại, mặt em không giấu được vẻ thất vọng.

"Chị không nhận ư?"

"Đương nhiên là không rồi!"

Gaeul dứt khoát vạch túi em ra, run rẩy muốn bỏ mảnh giấy vào. Em nghĩ hai mươi phần trăm cổ phần công ty là cái gì thế kia? Có thể tùy tiện đem nó tặng người ta? Mà nàng đã là gì của em đâu nhỉ? Lấy gì mà nhận số tài sản khổng lồ của Hyunseo?

"Tại sao vậy?"

Hyunseo hoảng hốt nắm rịt tay nàng.

"Chị không thích sao?"

"Hyunseo à, hai mươi phần trăm cổ phần..."

Gaeul hơi đau đầu, nàng rút tay lại.

"Em có hiểu khái niệm của nó là thế nào không? Sao lại có thể bạ đâu cho đấy?Thôi mà, đừng nháo lên nữa!"

"Em nghiêm túc đó, xin chị hãy nhận đi, được chứ?"

"Không được! Tôi không thể nhận."

Gaeul cười khổ, liên tục bước lui.

"Đừng làm ẩu, tôi và họ Lee chẳng có tí quan hệ nào, đâu thể vô duyên vô cớ nhận món quà lớn như vậy. Quá phi lý! Hyunseo, em đừng đùa tôi nữa."

Nét mặt Hyunseo ngây dại như kẻ đi lạc, tay vẫn đang chìa ra, hàng mi cụp xuống đứng lặng thinh, nửa ngày không nói một lời, chỉ biết thừ người ra.

"Hyunseo?"

"Chị không cần thật sao?"

Giọng em thì thào yếu ớt như đang bị chối bỏ.

"Hyunseo, đây đâu phải chuyện đùa, tôi thật tình không thể nhận"

"Tôi chỉ muốn tặng chị một món quà thôi, không cần phải trả lễ đâu, chị đừng lo, đừng cảm thấy bị áp lực, tôi không có ý gì khác cả, tôi chỉ muốn tặng chị."

Hyunseo rút tay vào túi, đầu hơi cúi xuống, cọ chân lên thảm trải sàn một cách vô thức.

"Chị sợ nhận rồi thì phải đáp lại như thế nào ư? Chuyện đó hoàn toàn không cần thiết, chị chịu nhận là tôi vui lắm rồi"

"Không phải thế, Hyunseo."

Tim Gaeul lại bắt đầu nhói lên, nàng vội nắm tay em trấn an.

"Tôi không nhận chỉ đơn giản là vì không thể nhận thôi, tôi không xứng nhận món quà lớn thế này."

Nàng muốn bảo tôi không xứng để em đối xử tốt thế, nhưng lại không nói ra. Mắt Hyunseo đỏ au, làn môi đang chúm lại hơi hơi dẩu lên.

"Nhưng mà tôi chỉ có cái này."

"Vậy chị muốn thứ gì nào? Tôi không có gì khác để cho chị"

"Tôi muốn đem tất cả mọi thứ tôi có cho chị. Chị hiểu chứ?"

Gaeul khẽ "Ừ". Lẽ dĩ nhiên, nàng hiểu tâm tình ấy là thế nào.

"Trừ bản thân ra, tôi chỉ có thế này. Tình cảm của tôi chị đã không chịu nhận, thứ này cũng không được sao? Vậy tôi, tôi biết cho chị cái gì đây? Tôi có thứ gì chị bằng lòng nhận cho không?"

Gaeul suýt nữa thì buột miệng.

"Thứ gì tôi cũng không thể nhận."

Hyunseo ngẩn người, có chút gì đó lóng lánh chợt lóe trên hàng mi dài rợp của em. Gaeul chưa kịp trông rõ thì em đã quay người đi, tay vẫn giữ yên trong túi, dáng vẻ đầy kiên cường, nói thật khẽ.

"Tôi biết rồi, không cần thì thôi vậy. Chúc chị ngủ ngon."

"Tôi đi ngủ đây, chị đừng xếp hành lý nữa, tôi không xách theo đâu. Tôi không cần chị thương hại."

Gaeul thở dài, bắt lấy vai em kiên quyết kéo em xoay lại, đôi mắt đã hoàn toàn đỏ hoe và những giọt nước mắt cô nhóc cố nén lại khiến nàng thấy đau như có vết thương nào đó đang toác ra.

Nàng dùng động tác hiền hòa nhất của người lớn ôm đứa trẻ đang thổn thức vì sự bất lực buông xuôi của chính nó vào lòng, xoa xoa tấm lưng đã vững chãi, nhưng không hiểu sao vẫn yếu ớt trước mặt nàng.

"Ngốc à, không phải như em nghĩ đâu. Tôi..."

Hyunseo dường như đã đè nén rất lâu, nay mới bộc phát ra, níu chặt lấy áo nàng mà rấm rứt khóc. Gaeul và em cứ ôm miết lấy nhau, nàng chỉ thấy mỗi lúc một mủi lòng, đến nỗi bất kể thế nào cũng khó mà thốt nên cái từ "Không" ấy.

Không chịu nhận nghĩa là vứt bỏ, nàng biết nếu mình không nhận, suốt thời gian dài đi xa, Hyunseo sẽ cô độc đến nỗi cả chút hoài tưởng cho em nương vào cũng không có.

"Ngoan nào."

Gaeul xoa đi xoa lại lưng em giống như đang vỗ về con thú nhỏ.

"Được rồi, để tôi giữ hộ em nhé. Chờ đến lúc em cần nhất định phải nhớ đến lấy, nghe chưa?"

Nàng cũng lo ngại Hyunseo còn quá trẻ, được thừa hưởng một khối gia tài ngoài khả năng em có thể tiếp nhận, cũng không phải là một chuyện tốt. Nàng giữ hộ em một, hai năm cũng không phải là việc không thể.

Với Hyunseo, bất kỳ lúc nào lòng nàng cũng tràn ngập sự yêu chiều không bờ bến của người chị.

***

Từ xa xa dõi theo dáng người mỗi lúc một gầy gò biến mất sau cổng tòa cao ốc, Yujin chẳng nói chẳng rằng mà bắt đầu bẻ lái, ngoặt đầu xe về hướng ngược lại.

Cô cũng biết bản thân cứ tựa như những kẻ chuyên rình trộm, nhưng lại không ngăn nổi mình cứ vô thức chạy tới đây.

Vừa rồi ở siêu thị cô lại tình cờ gặp người ấy - khả năng Gaeul có thể xuất hiện ở siêu thị đó rất cao, chẳng những thế còn rất đều đặn, cách khoảng đôi ngày lại đến một chuyến, ngay cả khoảng cách giữa mỗi lần đều cơ bản giống nhau, chỉ trừ lần trước không hiểu sao lại không tới, hại cô mất hai tiếng đồng hồ đợi công cốc.

Cô chỉ đứng ngay sau nàng một gian hàng, lẳng lặng nhìn theo. Bất luận ở nơi công cộng hay chốn riêng tư, Gaeul đều rất nhã nhặn lịch sự, sau khi lấy món hàng nào rồi lại thấy không phù hợp nàng cũng sẽ không bỏ bừa lên gian hàng gần mình như những khách hàng khác, mà luôn kiên nhẫn vòng xe lại cất nó về chỗ cũ.

Cô thích nhìn vẻ nghiêm túc và trách nhiệm ăn sâu trong con người nàng, thích ánh mắt nàng lướt nhìn một cách ngẫu hứng khi đi giữa hàng hàng lớp lớp những gian hàng, thích sự ngây ngô mỗi lần nàng cầm quả cam đặt trước mũi ngửi xem chúng có tươi không, thích cái dáng líu quýu tay chân khi nàng muốn giúp nhặt những con cá trắm đen rớt xuống đất đang giẫy đành đạch nặng xị ở khu thuỷ sản, thậm chí thích cả bộ dạng nàng khẽ đặt bàn tay bên môi ho nhẹ lúc chọn hàng. Mỗi điều cỏn con nơi nàng cô đều thích.

Thích đến nỗi vô phương át chế. Có những lúc nhìn rồi lại nhìn, cô sẽ có cảm giác không thở nổi.

Cô cũng biết kể từ ngày đó đến nay, nàng đều sống trong căn hộ của tiểu thư họ Lee, mãi đến mấy hôm trước khi Hyunseo đi rồi, nàng vẫn tiếp tục ngụ lại đó.

Mỗi lần nhìn thấy nàng lái xe "quay về" chỗ kia như một thói quen, Yujin liền nhịn không nổi muốn mắng ầm lên.

Nếu là trước kia, chẳng kịp động não cô đã ào ào xông tới, nhưng hiện giờ chỉ có thể ngồi trong xe đối diện kính chắn gió vô tội mà nổi cơn vần vũ. Không phải cô không dám, mà là cô vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Sau khi xông ra rồi thì sẽ thế nào đây?
Cướp Gaeul về ư? Cướp về rồi thì sao? Phải làm thế nào với nàng ấy?

Nếu lần này cướp Gaeul trở về, thì phải giữ được nàng mãi mãi.

Nếu cô vẫn chưa chuẩn bị tốt cho ngày sau, thì không thể đón Gaeul trở về.

Không thể cứ tiếp tục đeo dính kiểu ám muội nhọc nhằng như lúc trước nữa.

Từ nhỏ cô đã được dạy phải chịu trách nhiệm với nhất cử nhất động của bản thân, nhưng chỉ mình Gaeul là cô quên đặt vào ranh giới đó. Bởi thế mà cô mới tùy hứng đến vậy, cố tình càn quấy đến vậy, sống bản năng đến vậy.

Nhưng thật ra, Gaeul mới chính là người cô phải có trách nhiệm nhất.

Yujin mím môi, dùng sức nhấn ga.
Cô thương Gaeul, nhưng cô căn bản không phải đồng tính luyến ái, ngoài nàng ra, những ả đồng tính khác chẳng có lấy chút tí ti sức hút với cô.

Thế nhưng... muốn cô thừa nhận bản thân mình hiện tại đang ấp ủ tình yêu mãnh liệt như vậy với một nữ nhân, muốn cô bước tới bước ấy, từ nay về sau trở thành một kẻ trong cái quần thể vốn xa lạ với mình, việc đó cần rất nhiều dũng khí.

Cô chẳng thể ngăn mình thôi vùng vẫy, ngay cả lúc đang nhìn trộm Gaeul cũng vậy. Loại đau đớn ngọt ngào này, hay phải nói là loại ngọt ngào đớn đau này, gần như nhấn chìm cả con người cô.

Song một khi đã quyết định thì không thể quay đầu lại. Con người khi đứng trước một sự việc chỉ được một lần chọn lựa, không có đường vãn hồi đều không thể nhắm mắt làm bừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro