Chap 22
"Yujin !! Chiều nay khi đi làm về em sẽ về nhà ăn cơm với bố mẹ, tối Jin nhớ mua cái gì đó ăn rồi về nhà nha"
Wonyoung đang đứng trước gương, tay cầm chai nước hoa xịt xịt, ngắm nghía lại bản thân một chút, cô đã thay quần áo xong và bây giờ chuẩn bị đi làm
"Ừ"
"Dám ừ với em hả"
Wonyoung quay xuống nhìn thì thấy Yujin đang tập trung đọc cái gì đó không thèm quan tâm đến cô, cô bực nhọc đi đến giật quyển sách trên tay Yujin quăng xuống giường rồi leo hẳn lên người Yujin ngồi, tay vòng qua cổ chị
"Dám bơ em"
"Không có"
"Còn chối nữa hả"
"Không..... ưmmmm"
Wonyoung ấn môi mình vào môi chị, cả hai đắm chìm vào nụ hôn đầu tiên trong ngày
Yujin cũng đáp trả mãnh liệt, dạo gần đây mấy chuyện hôn hít này đối với cô đã trở nên quá thành thạo, cô kéo sát em lại và siết chặt, mút lấy môi em một lúc rồi chủ động đưa lưỡi đi vào bên trong khoang miệng, mùi nước hoa của em cứ xộc vào mũi, em lúc nào cũng thơm hết
Không kiềm chế được bản thân, bàn tay cô bắt đầu di chuyển, cô tìm đến ngực em, khẽ bóp nhẹ một cái, cô dường như không cảm nhận được gì vì tay cô cách da thịt em còn có một lớp áo ngực nữa
"Ưmmm Jin"
Yujin khẽ đưa tay lên tính gỡ cúc áo đầu tiên nhưng bị Wonyoung ngăn lại
"Em vừa mới thay xong, em còn phải đi làm nữa"
Yujin uể oải gật đầu
Đang vui mà
Làm mất hứng à
Wonyoung hôn nhẹ lên môi chị một cái rồi đứng lên đi lại bàn lấy túi xách và ra ngoài, Yujin cũng đi theo
"Nghe em dặn này !!"
"Chiều nay khi tan làm em sẽ về nhà ăn cơm cùng bố mẹ, trưa khi học xong thì nhớ ăn trưa rồi tối sau khi làm về thì ghé chỗ nào đó ăn tối rồi trở về nhà nhé !! Đừng có mà đi lung tung. Biết chưa !!"
Yujin gật gật đầu
Hỏng biết mình là người yêu hay là con của Wonyoung nữa
"Em đi cẩn thận nhé !!"
"Em biết rồi"
.
.
"Chào bố mẹ"
Wonyoung bước vào nhà với một nụ cười thật tươi tắn
Nhưng nhìn lại hai người kia thì có vẻ như không được vui, nhất là bố
"Ngồi xuống đi". Ông Jang nghiêm giọng
"Có chuyện gì nghe có vẻ nghiêm trọng thế ạ ?"
"Con đang ở chung cư sao ?". Ông Jang hỏi
"Vâng !! Con đã nói với bố mm....."
"Ở cùng ai ?". Chưa kịp nói hết câu bố cô đã ngắt lời
Nghe vậy cũng đủ hiểu bố cô đã biết cô ở cùng ai đó khác nữa rồi không thể nói dối được
"À !! Con ở cùng một cô gái là....ừm thì là "chị em thân thiết", con rất thân với người đó". Câu nói có phần ấp úng
"Chị em thân thiết sao ? Không phải con chỉ thân với mỗi Yuri thôi hả ?"
"Thôi mệt bố mẹ quá !! Chuyện chỉ có thế thôi sao bố mẹ làm mặt căng thế ?"
Ông Jang bắt đầu nổi giận
"Hẹn hò với Minjae đi"
Lại nữa
"Bố ơi là bố !! Sao bố cứ nói chuyện đó mãi thế ?". Wonyoung nhăn nhó
"Một là hẹn hò với Minjae, hai là quay trở về nhà, chị em thân thiết mà hôn nhau ở ngoài đường sao ?". Ông lớn giọng
Nghe tới khúc này Wonyoung liền hoảng hốt
Thôi toang rồi
Bố cô thấy khi nào vậy không biết ?
Wonyoung chưa trả lời gì hết, cô ngồi suy nghĩ một lúc xem phải giải thích như thế nào
"Chuyện gì đang xảy ra vậy Wonyoung , sao con lại đi hôn con gái". Jang phu nhân đi đến ngồi xuống bên cạnh đứa con của mình
"Thì...thì...lúc bố mẹ thấy đó chỉ là vô tình thôi"
"Còn chối nữa hả ? Để bố đi hỏi con bé đó là biết ngay chứ gì sẵn tiện làm cho ra lẽ"
"Thôi bố"
"Con chỉ có hai lựa chọn, vệ sĩ ta đã gọi đứng sẵn ở ngoài, hôm nay con không thể thoát ra ngoài đâu"
Jang phu nhân ngồi bên cạnh huýt vào tay Wonyoung một cái, bà nhướn mày ra hiệu bảo Wonyoung phải gật đầu đồng ý đi rồi mọi chuyện sẽ tính sau
Wonyoung nhăn nhó thở dài
"Được rồi con sẽ hẹn hò với Minjae"
"Tốt lắm !! Chuẩn bị đi Minjae sẽ đến đón con"
Gì đây ? Làm như mọi chuyện đã được sắp đặt trước hết rồi vậy
"Con lên phòng một tí"
Wonyoung mệt mỏi cầm túi xách đi lên phòng
Một lúc sau Minjae đến
Cô buộc phải xuống nhà và đi cùng Minjae, tạm thời cứ vâng lời ông Jang vờ hẹn hò với Minjae là được, chứ cô không thể bị bố giam cầm ở trong nhà rồi không thể gặp được Yujin, điều đó thật tồi tệ
.
.
Nghe lời Wonyoung dặn, tan làm ở nhà hàng thì cũng là 21h30, cô chợt nhớ lại cái túi đồ của mình hôm qua bỏ quên ở ngoài đường nên quay lại chỗ đó tìm
????
Mà xui
Nó mất tiu rồi, không còn ở chỗ đó nữa
Thôi vậy !!
Yujin quay trở lại cửa hàng tiện lợi
Mua một túi khác rồi tung tăng đi về nhà
Đi sắp đến đại sảnh của chung cư thì cô chợt khựng lại
Cô thấy Wonyoung vừa bước xuống xe của chàng trai nào đó, chàng trai đó cũng vô cùng ga lăng, bước xuống xe trước rồi chạy sang mở cửa xe cho Wonyoung
Hai người còn cười cười nói nói gì đó nữa
Tự nhiên trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu, cô muốn tiến lại kéo tay Wonyoung lùi về phía sau mình rồi hỏi thẳng mặt tên đó là ai nhưng không dám
Yujin đứng từ xa nhìn cho đến khi Wonyoung bắt đầu đi lên nhà
Cái tên đáng ghét đó cũng rời đi
Cô hít một hơi thật sâu vào rồi chuẩn bị đi lên
Đi được vài bước thì cái bụng yêu quí của cô kêu một cái "rột" rồi lại kêu cái "rột" thứ hai, thứ ba
Bây giờ mới chợt nhớ ra khi nảy tính đi ăn, mà lo đi tìm túi đồ, mua đồ xong lại quên mất việc phải ăn
Đãng trí thiệt sự
Quay ngược trở ra đi mua cái gì đó bỏ bụng đã, để không thì Wonyoung lại mắng mình nữa
Ra ngoài cửa hàng tiện lợi mua một miếng kimbap tam giác và một lon nước
Ngồi lại ở một chiếc ghế ven đường vừa ăn vừa nhớ đến cảnh tượng Wonyoung với tên kia lúc nảy cười nói vui vẻ với nhau mà tức gần chết
È È È
Chiếc điện thoại trong túi rung lên làm cô giật mình
Là Wonyoung gọi
"Alo". Miệng còn đang nhai nên giọng nói có hơi òm òm
"Đi đâu mà giờ này chưa về nữa hả ?". Một giọng nói the thé hết sức ngọt ngào phát lên ở đầu dây bên kia
Tui tưởng đâu mẹ Yujin sống lại
Yujin giật mình thồn hết miếng kimbap vô trong miệng rồi đứng lên vừa chạy vừa nói
"Về liền !! Về liền !!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro