Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phan Tổng Của Anh

- Bây giờ ý chị sao ?
- Nằm yên !
- Không sợ ngộp thở ?
- Nói nữa chị giết em !
Chàng trai cắn môi cười mỉm , bạo gan ôm chặt cô gái trong lòng . Rất may , anh vẫn còn toàn mạng _ tim vẫn còn đập và chưa đứt hơi thở vì hành động ấy .
Sáng hôm sau _ một ngày KHÔNG bình thường .
Ngày mà chim bay hốt hoảng , mưa rơi tầm tã , sấm chớp vang trời , trên lầu nhà Phan Thị có tiếng quạ kêu : ngày đó sếp tổng biết yêu rồi .
- Hôm nay sao lạ dợ , cảm giác như sắp có tai họa vâyh đó . Trời mưa bão , sấp chớp , quạ kêu .... thấy ghê quá à...
- Đừng có hù tôi....hôm bay sếp tổng tới công ty đó !
- Không phải chử... hông lẽ hôm nay , bão ập tới ?
- Tới dưới nhà rồi....dọn dẹp trang nghiêm , nhanh lên !
Ai nấy cuống cuồng sắp xếp mọi việc , chốp lấy cái tốc độ thần thánh lau dọn mọi thứ , một nhành hoa cũng không thể để lệch . Tư thế nghiêm trang sẵn sàng , ai cũng muốn nín thở vì căng thẳng .
Thang máy vừa dừng lại , một tiếng sấm vang trời , dọa đám nhân viên một phe thốt tim . Ắc hẳn một điều bàng hoàng sắp tới .
Thật vậy _ sau cánh cửa thang máy mở ra là một hình ảnh lạ . Có vẻ Phan Tổng của bọn họ bị dính mưa _ không lạ . Lạ ở hành động của chàng trai vẫn thường xuyên đi bên cạnh cô . Anh Tuấn dùng chiếc khăn tay lau những giọt nước mưa còn mắc lại trên tóc và gương mặt cô _ đưa tay chỉnh lại mái tóc cô . Nghe đâu loáng thoáng : "Cẩn thận để nhiễm bệnh !"
- Phan Tổng ! _ Bọn họ đồng thanh . Như mọi lần , cô chỉ đi ngang lấy tài liệu rồi trở về nơi tuyệt mật trên cao kia .
Cũng may là như vậy , nếu không bọn họ sẽ tắc thở mất .
- Thấy gì hông ?
- Đâu có mù đâu....trời ơi , hăm lẽ bão thật ha trời ?
- Tui còn tưởng Phan Tổng không thích đàn ông chứ !
- Nếu thật như vậy , tui cũng không cần kiếm mấy công tử nhà giàu....nguyện cong luôn...
- Có cũng đâu đến lượt cô !
- Tui nói vậy thôi ! Mà hai người đó có tư tình thật hả ?
- Ai biết ! Tui đoán vậy ! Anh Tuấn đi theo giúp Phan Tổng lâu nay , như hình với bóng . Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén ... huống hồ ai lại dám...
- Nếu có thì ổng cũng ghê gớm thiệt ! Núi băng cũng làm tan chảy được !
- Núi băng gì ? Ai làm tan băng ? _ Cái giọng này , nhị thiếu của Phan gia _ Phan Lâm _ cậu em quý tử của Phan Tổng bọn họ .
- Cái tên đó , với chị tôi có chuyện gì sao ?
Không khí trở nên im lặng như tờ... không ai dám nói nửa lời . Đưa mắt nhìn nhau có chút sợ .
- Mau nói ! Nếu không tôi đuổi hết các người !
- Chúng tôi không biết ! Có biết đi nữa cũng không thể nói . Ở đây cậu không phải người nắm quyền...
- Cô tên gì ? Mai không cần đi làm nữa !
- Phan Tổng thuê tôi về , chỉ để lo tiếp đãi những người như cậu . Ngoài anh Tuấn và Phan Tổng , không ai có quyền đuổi tôi !
- Được lắm ! Tôi lên tìm chị tôi !
Cậu ta đem cái tức giận lên tầng cao nhất , cũng quên mất mục đích thực sự tới đây là gì . Lên đến nơi , mất khoảng 10 phút mới có thể vào được bên trong . Bởi thay vì đẩy cửa đi vào , cậu ta cứ kéo mạnh nó ra _ thật là....nói sao cũng không thấy bọn họ giống chị em .
Bên trong căn phòng thiếu đi ánh sáng tự nhiên , rộng lớn với cấu hình vòm _ một tiếng động cũng có thể để ra một tiếng vọng xa . Thật vậy , khuất sau kệ sách , nghe rõ ràng tiếng hai vật chất rắn va chạm vào nhau _ giống như khi ta lấy thìa gõ vào bát hay chén sứ . Đúng hơn thì là tiếng chiếc thìa va vào thành cốc khi ta khuấy cái gì đó . Phan Lâm vẫn núp đằng sau kệ sách nhìn vào quan sát .
- Cái gì dợ ?
- Uống đi , phòng cảm đó !
- Mấy giọt mưa thôi....đâu phải đi lội nước về !
- Phòng bệnh hơn chữa bệnh ! Em không sợ nhưng tôi sợ phải chăm síc người ta lắm !
- Ai cho anh cái quyền nói chuyện với em cái kiểu đó hả ?
- Không phải em cũng gọi "anh" đó sao ? Phan Tổng của anh ?
- Vô lại...
- Đúng đó ! Bây giờ em mới biết hả ?
- Đúng là không nhìn ra....đồ bán bánh tráng , lật mặt nhanh thấy sợ ! Không hiểu trúng ngải gì yêu anh !
- Hả ? Em nói gì ?
- Không nói gì hết ?
- Nói lại đi....anh muốn nghe !
- Không !
- Nhất định không nói ?
- Không nói ! Không nghe ráng chịu !
- Được !
- Nè... làm gì đó ? Tên vô lại này ...
- Vô lại rồi thì ngại gì bị em mắng ? Có chuyện này muốn làm lâu rồi !
- Ưm....
Không biết trong phòng có người thứ 3 , anh bắt đầu công việc "bạo hành" _ ghè chặt vai cô hôn xuống . Mạnh bạo đến mức ngang tàng , cắn xuống môi , xuống cổ cô thấy cảm giác như muốn bật máu .
- A....đau em ! Cái đồ bạo lực nhà anh không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả....
- Không mắng anh là "đồ vô lại" nữa hả ?
- Vô lại .....
- Cũng được ! Nói lại anh nghe ....
- Vô lại vô lại vô lại .... đồ vô lại !
Anh bật cười , lần nữa ghé sát xuống : "Anh thực sự vô lại đó....bé con....một tên vô lại không biết sẽ làm gì em" _ gần đến lúc môi chạm môi , anh bị cô đẩy ra , lấy tay chắn ngang miệng .
- Sao hả ?
Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên gương mặt cô , ghé sát tai người kia .
- Em yêu anh ! Yêu anh đó đồ vô lại !
Anh bật cười thỏa mãn , nhẹ nhàng hơn hôn lên môi cô . Phan Tổng cũng chịu hợp tác hơn , không còn phản kháng , "đánh đập" anh như hồi nãy .
__________/_////___/////____💋
Pr nè .... 😜

Tặng kèm nè....😝

Love...♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro