Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49: Hộ Thần Của Ngọn Lửa

Hình dáng của luồng năng lượng đang tỏa nhiệt kia thật to lớn, thêm cả hai chiếc sừng cong dài tượng trưng cho loài sơn dương, nó bắt đầu cuộc càn quét bằng Hỏa-Dương-Hiệu-Triệu, một con sơn dương khổng lồ xuất hiện lao về phía ông ấy, sau một cú húc đầu nó mới hướng đến chiếc thuyền ma.

Dù chỉ chạy xuyên qua rồi biến mất, con thuyền của chúng bắt đầu bốc cháy, bọn hải tặc ma bị tan biến khi chạm phải ngọn lửa ấy, nên chúng gọi nhau lui về. Người phụ nữ kia cũng ngừng tấn công và quay về thuyền, chuẩn bị lặn xuống biển. 

Thực thể kia nhanh chóng hành động, ông ta gõ cây búa xuống đất tạo ra cơn địa chấn và một tảng đá Núi-Lửa-Phun-Trào đâm thẳng từ dưới biển lên, xuyên thủng thuyền ma, ngăn cản con đường trốn chạy của chúng.

Đòn tiếp theo ông ta dùng Thổi-Bễ thở ra làn hơi nóng bỏng từ ngọn núi lửa cổ đại, thiêu rụi kẻ địch trước mặt. Tên đồng bọn còn lại vẫn đang mải mê thu nhặt linh hồn những người đã bất tỉnh, đến lúc ném ra Con-Đường-Tăm-Tối để kéo đồng bọn về thì đã quá muộn.

Trong lúc không ai để ý, Seonghyeon nhờ khả năng tàng hình từ Khao-Khát-Săn-Mồi đã tiến đến, bắt lấy chiếc móc kéo từ Án-Tử mà hắn định dùng để chạy thoát, rồi Wooje nắm lấy thời cơ đó sử dụng Chỉ-Thiên nhảy lên đập mạnh cây búa trong tay xuống, làm vỡ bộ giáp và chiếc lồng đèn của hắn.

May mắn thay một phần hồn của Goseong bị hắn thu thập ở sông băng thoát ra được, trở về cơ thể mà Wooje đang mượn tạm. Họ thành công đánh đuổi được kẻ thù khỏi tấm lưng to lớn của Blue.

Thực thể kia quay đầu nói với Sanghyeok vài lời trước khi rời đi: bản thân là á thần hộ vệ Ornn, tên còn lại là Volibear và họ chỉ bảo vệ cho Sungwon được một lần nữa thôi, anh phải nhanh chóng kế thừa Azir để bảo vệ đứa trẻ cho đến khi chị gái Anivia của ông trở lại. 

Cái giá cho mỗi lần bảo vệ như thế này là đứa trẻ của anh phải trả năm năm tuổi thọ cho họ. Vậy là khi Ornn rời đi, Sungwon thật sự đã lớn nhanh như thổi, làm ai cũng ngạc nhiên há hốc mồm.

Điều khó khăn hơn bây giờ là làm sao Sanghyeok có thể nói với Wangho rằng anh để Sungwon bị tấn công nên thằng bé phải trả giá để gọi á thần kì lạ đến bảo vệ một đám người lớn hơn ở ngay trên biển thế này cơ chứ.

Anh ngồi trong tư thế ôm chân nhìn chăm chú vào Sungwon đang yên giấc nãy giờ, khóc thương cho số phận của bản thân ở tương lai khi gặp lại Wangho.

Thuyền viên bị ngất đã được gom lại một chỗ cho thuyền phó Sungu chăm sóc, còn thuyền trưởng Seunghoon tiếp tục xác định phương hướng để Ruhan dẫn Blue trở lại lộ trình hướng đến cảng ở bờ bên kia.

Vấn đề trên biển mà họ đối mặt cũng đã đến, thức ăn và lượng cam dự trữ đã bị nuốt bởi con cá voi lúc trước, nhưng họ lại may mắn tìm được hai thùng cam đã bị phun trào lên cùng chiếc thuyền mắc ở đuôi. Đến chiều, mọi người phải thả lưới tranh một ít cá với Blue để giải quyết phần nào việc thiếu lương thực. 

Tiếng sóng biển cuồn cuộn va đập vào mạn trái cơ thể to lớn của Blue, đánh thức cả những người đang chìm vào giấc ngủ sâu như Seonghyeon. Anh nhìn về phía Ruhan, cậu vẫn còn ngồi canh chừng lộ trình khi mọi người đã ngủ được một giấc rất dài.

Seonghyeon đến ngồi cạnh Ruhan, ôm cả cơ thể cậu trong vòng tay mình rồi đặt vài nụ hôn lên chiếc má mềm mại, làm cho cậu phải tránh né anh vì ngại ngùng, sợ mọi người nhìn thấy.

Khi bình minh ló dạng, họ cũng đến gần bến cảng Soga, vì không thể để tàu thuyền khác thấy Blue nên họ dừng lại ngay bên mũi đá cách đó khoảng rồi dìu dắt nhau bơi vào bờ. 

Hành trình băng qua Iwanzhe của thuyền trưởng Seunghoon chưa bao giờ gian truân như lần đồng hành cùng những người lạ thế này, cậu phải ghi chép lại để sau này còn kể cho bạn bè khi đến tuổi nghỉ ngơi.

Nhóm của Sanghyeok chính thức đặt chân lên Soga, đánh dấu một hành trình dài đã qua và gian nan đang chờ đợi phía trước. Còn riêng Sanghyeok, anh chính thức trở về quê hương với mục tiêu khôi phục vương quốc, tìm lại cha mẹ và mang Wangho trở lại bên cạnh mình.

*****

Geonwoo sau khi thông báo sẽ tách ra khỏi đoàn trước khi mọi người lên tàu thì đã rẽ hướng di chuyển đến Khu Vườn đang được màn chắn bao phủ kia. Cậu theo chỉ dẫn trong thư tìm được lối vào bị che giấu sau những ảo ảnh dày đặc, có một nơi lớp màn chắn kiên cố bị khuyếtt đi nên cậu có thể tiến vào, tìm gặp người đã gửi thư cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro