Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Đúng giờ hẹn, Kim Hyukkyu đứng ở cổng trường đợi Lee Sanghyuk.

Từ xa đã thấy anh lái chiếc Maybach bắt mắt đi về phía này, chỉ một lát sau xe từ từ dừng lại trước mặt cậu, người kia hạ kính xuống nhận lỗi: "Xin lỗi em, cuộc họp ban nãy kết thúc hơi muộn."

Kim Hyukkyu lắc đầu tỏ ý không sao, trước khi lên xe cậu đã nhìn đồng hồ rồi, mới năm giờ hai phút mà thôi. Cậu bỏ đồ đạc trong tay lại ghế sau, tự ngồi vào ghế lái phụ rồi thắt dây an toàn. Lee Sanghyuk ở bên cạnh nhìn Kim Hyukkyu, đợi đến khi cậu thoải mái dựa vào lưng ghế, lấy điện thoại ra bắt đầu xem tin tức mới khởi động xe lái đi.

"Tối nay mình ăn gì?" tiếng Kim Hyukkyu biếng nhác vang lên, đây là liều thuốc an thần vô cùng hữu hiệu với Lee Sanghyuk đã ngâm mình cả ngày trong công việc. Thần kinh căng chặt của anh ngay lập tức được thả lỏng. Thấy Lee Sanghyuk hồi lâu không đáp lại, Kim Hyukkyu chọc chọc vai anh tiếp tục hỏi, "Anh muốn ăn ngoài hay ăn ở nhà?"

Lee Sanghyuk bấy giờ mới phản ứng lại, vội nhìn cậu rồi đáp: "Ăn ở nhà đi, để anh bảo dì nấu cơm."

Nghe được câu trả lời xong Kim Hyukkyu bèn gật gật đầu, mở app lên đặt cho mình một ly trà sữa. Đến bước thanh toán rồi cậu lại thoát ra, đặt thêm một cái bánh ngọt vị dâu tây. Cậu biết Lee Sanghyuk vốn không có cảm tình gì đặc biệt với mấy món ăn vặt này, duy chỉ có bánh kem là được anh yêu thích hơn một chút.

Vì Lee Sanghyuk không thích có người lạ trong nhà nên bọn họ thuê người giúp việc theo giờ. Dì giúp việc một tuần đến làm việc vào hai ngày cố định, giúp họ dọn dẹp đơn giản một chút. So với Lee Sanghyuk bận bịu không về nổi nhà, giảng viên đại học như Kim Hyukkyu có cuộc sống bình thường hơn nhiều. Lịch trình chín giờ đi năm giờ về càng khiến cậu có nhiều thời gian ở nhà quán xuyến mọi việc hơn. Đương nhiên Lee Sanghyuk không cần cậu phải đụng tay làm gì hết, cậu chỉ cần tự chăm mình và nuôi béo ba con mèo là được.

Hodu có vẻ thích Lee Sanghyuk hơn cậu. Gusan và Maru thì chỉ cọ cọ chân Kim Hyukkyu một chút rồi chạy biến đi mất, riêng Hodu cứ đi quanh Lee Sanghyuk, theo họ từ cửa vào đến tận phòng khách. Đợi Lee Sanghyuk ngồi lên sô pha xong nó cũng nhảy lên đùi anh ngồi, vừa nhìn anh vừa kêu meo meo. Được Lee Sanghyuk vuốt ve hai cái thì nó hếch mũi lên, vịn vào tay áo anh bắt đầu tự rửa mặt.

Chủ tịch Lee sát phạt quyết đoán trên thương trường lúc này đang bị sự nhiệt tình của chú mèo cam tấn công làm cho luống cuống tay chân, không cách nào phản kháng lại. Anh nhìn sang Kim Hyukkyu cầu cứu, Kim Hyukkyu cười khẽ rồi ngồi xuống bên cạnh anh, gọi Hodu hai tiếng. Mèo con đạp lên đầu gối Lee Sanghyuk để nhảy sang phía Kim Hyukkyu, sau đó mềm rũ nằm ngửa bụng chờ Kim Hyukkyu đến hầu hạ nó.

Kim Hyukkyu cúi đầu gãi cằm chú ta: "Nhóc con này thích làm nũng, không giống mấy bé mèo khác."

Giọng cậu khi nói chuyện vẫn luôn rất nhẹ, gần giống như tự nói với bản thân mình hơn, người bên cạnh cần phải toàn tâm toàn ý lắng nghe mới biết cậu đang nói gì. Lee Sanghyuk tự nguyện nghe, vì vậy mỗi lời người kia nói anh đều đặt cả trong lòng.

Anh đưa tay vuốt ve mớ lông mềm mại trên bụng Hodu. Bầy mèo được Kim Hyukkyu chăm rất khéo, đứa nào cũng béo múp míp, không giống như cậu, cả người bói không ra nổi hai lạng thịt. Mèo con có năng lực khiến con người thả lòng mọi phòng bị, anh và Kim Hyukkyu một người xoa đầu, một người gãi bụng, đầu gối chạm vào nhau cùng chơi với nhóc con một lúc lâu. Cho đến khi Hodu quay đầu đi, Kim Hyukkyu không có chỗ đặt tay nữa nhưng lại không muốn phá vỡ bầu không khí khó khăn lắm mới có được này, nên đành mân mê lông bụng bé mèo. Xoa xoa một hồi, anh xoa lên mu bàn tay cậu. Lòng bàn tay Lee Sanghyuk ấm áp, anh vuốt nhẹ một cái dọc tay cậu rồi làm bộ như không có chuyện gì đứng bật dậy, quay người nói để mình đi hâm nóng đồ ăn.

Kim Hyukkyu bất giác nhếch khóe miệng rồi liếc mắt nhìn anh. Đúng như dự liệu, tai Lee Sanghyuk hồng rực lên rồi.

Chồng cậu Lee Sanghyuk, dù họ đã kết hôn sáu năm rồi nhưng anh vẫn sẽ vì những đụng chạm cơ thể nhỏ bé của hai người mà xấu hổ.


Lúc Kim Hyukkyu dọn đến ngồi nhà này sau khi lễ cưới, dì giúp việc đã làm việc ở đây rồi.

Dì ấy nói, trước khi lập gia đình, Lee Sanghyuk không bao giờ về nhà ăn cơm, chỉ để dì dọn dẹp phòng ốc thôi. Vậy nên tay nghề nấu nướng của dì giúp việc không có đất dụng võ, cũng không biết rõ về khẩu vị của anh. Kim Hyukkyu trời sinh dễ mến, dì thấy cậu nhỏ nhỏ gầy gầy, nảy ra ý định vỗ béo cho cậu, ngày nào cũng nấu thật nhiều món ngon để cậu ăn.

Vậy nên vào những ngày hai người hẹn nhau, nếu quyết định ăn ở nhà, bữa cơm mà dì giúp việc làm sẽ toàn là món Kim Hyukkyu thích ăn.

Kim Hyukkyu thấy Lee Sanghyuk chỉ ăn mỗi cơm trắng với canh rong biển trước mặt bèn gắp thêm đồ ăn cho anh. Nhưng Lee Sanghyuk lại vẫn chỉ ăn mỗi đồ ăn cậu gắp chứ không tự mình động đũa lấy thêm món gì.

Kim Hyukkyu thấy không ổn nên chủ động hỏi: "Anh không thích ăn mấy món này sao?"

"Không sao, em cứ kệ tôi," Lee Sanghyuk lắc đầu rồi lại gắp đồ ăn cho cậu, "Em ăn ngon là được rồi."

"Nhưng chúng ta đang hẹn hò mà," Kim Hyukkyu buông bát đũa xuống, chân thành nói với Lee Sanghyuk, "Nếu đổi một cách nói khác thì, em thích gì anh đều biết hết rồi, vậy anh cũng nên nói cho em biết mình thích gì, như thế mới công bằng chứ?"

Lee Sanghyuk cảm thấy Kim Hyukkyu đúng là không thẹn với cương vị giảng viên triết học của mình. Lý lẽ kỳ quái được cậu nói ra trôi chảy đến nỗi làm cho Lee Sanghyuk phải chịu thua, khiến anh không tìm được bất cứ lý do nào để phản bác.

Anh nhìn vào mắt Kim Hyukkyu, nói với cậu: "Thịt rang chua ngọt."

Kim Hyukkyu gật gù, càng tự tin với phán đoán của mình hơn: "Quả nhiên là anh thích đồ ngọt."

Lee Sanghyuk cũng không biết cậu đã đoán ra cái gì, nhưng vẫn thẳng thắn thừa nhận: "Ừm."

Sau đó anh thấy Kim Hyukkyu giống như làm ảo thuật mà lấy ra một chiếc bánh kem từ trong tủ lạnh, đặt xuống trước mặt anh rồi đứng chờ khen ngợi hệt như Hodu đang vểnh đuổi. Lee Sanghyuk nhớ lại ban nãy về nhà cậu có đặt đồ bên ngoài, anh còn tưởng cậu chỉ mua trà sữa cho mình thôi.

Vậy nên, tình huống bây giờ biến thành Kim Hyukkyu ngồi đối diện với Lee Sanghyuk nhìn anh ăn bánh kem, trên môi là nụ cười mẹ hiền

Thực ra Lee Sanghyuk không hề khó hiểu. Ví dụ như anh rất thích chiếc bánh kem này nên ăn hết rất nhanh, ăn xong lúc thu dọn bàn còn cố ý nhìn thương hiệu bánh, có vẻ cực kỳ vừa lòng.

Anh không giống người đã lăn lộn ở thương trường lâu ngày, có tâm tư suy tính cũng viết hết lên mặt. Anh kết hôn với Kim Hyukkyu là để có thêm sự ủng hộ của hội đồng quản trị, hiển nhiên là mấy vị cổ đông lớn tuổi đều rất vừa lòng với tiểu thiếu gia nhà họ Kim. T1 và tập đoàn nhà họ Kim là một mối liên minh rất đắt giá, khiến bọn họ càng thêm tin tưởng vào khả năng thừa kế của Lee Sanghyuk.

Cuộc liên hôn thương mại của hai người không có quá nhiều mục đích cá nhân kèm theo như những người khác. Họ không ký hiệp nghị trước khi cưới, cũng không hạn định phải kéo dài bao nhiêu thời gian thì tiến hành ly hôn. Lee Sanghyuk không cần gì ở Kim Hyukkyu, cũng càng không cần gì ở tập đoàn nhà cậu. Vậy nên trong cuộc hôn nhân này, quan hệ của hai người giống như hai người bạn bình thường thoải mái ở chung nhà, không làm phiền lẫn nhau, còn có thể trở thành điểm tựa và tin tưởng đối phương.

Đương nhiên dùng từ bạn bè bình thường để mô tả mối quan hệ này cũng không hoàn toàn chính xác. Dù sao hai người ngủ chung trên một chiếc giường, sẽ ôm, sẽ hôn, sẽ ân ái.

Kim Hyukkyu cho rằng, mối quan hệ của họ nhìn chung là sự xa cách về tâm hồn và sự gắn bó giữa thể xác, là kiểu quan hệ phản Platonic


*Platonic Love: chỉ tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tình dục giữa hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro