#6
Sau buổi học căng thẳng, tôi cảm thấy bụng mình réo lên vì đói. Cả buổi sáng tôi đã dồn hết sự tập trung vào bài phát biểu của Faker, đến mức quên mất mình chưa ăn gì.
"Hôm nay đi ăn gì đây?" bạn tôi hào hứng hỏi khi cả hai bước ra khỏi cổng trường.
Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: "Đi ăn gà rán không? Tự nhiên thèm quá."
Bạn tôi lập tức đồng ý, thế là cả hai nhanh chóng rẽ vào một quán gà rán gần trường.
Bên trong quán, không khí rộn ràng với mùi thơm hấp dẫn của gà chiên giòn. Tôi vừa ngồi xuống đã gọi ngay một phần gà cay kèm khoai tây chiên.
"Ê, mà sáng nay Faker ngầu thật nhỉ?" bạn tôi vừa cắn miếng gà vừa nói. "Không ngờ ảnh mặc vest lại đẹp vậy luôn."
Tôi giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn còn xao xuyến.
"Ừ… đúng là khác với hình ảnh thường ngày thật."
Bạn tôi nhìn tôi chằm chằm.
"Này, có gì đó mờ ám nha. Sao hôm nay thấy cậu lạ lạ?"
Tôi suýt nữa làm rớt miếng gà.
"Làm gì có!" Tôi cười gượng, cố gắng đánh trống lảng. "Ăn đi, đừng nói linh tinh."
Bạn tôi nhún vai, tiếp tục ăn. Tôi thở phào, nhưng trong lòng vẫn không khỏi rối bời.
Dù tôi có cố gắng thế nào, hình ảnh Faker sáng nay vẫn cứ hiện lên trong đầu tôi…
Tôi cắn một miếng gà cay, vị tê nhẹ lan trên đầu lưỡi, nhưng không hiểu sao trong đầu tôi vẫn quanh quẩn hình ảnh sáng nay—bộ vest lịch lãm, giọng nói trầm ổn, và khoảnh khắc Faker thoáng nhìn về phía tôi.
Mình nghĩ nhiều quá rồi… chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi.
"Ê, cậu có nghe tớ nói không đấy?"
Tôi giật mình, ngước lên nhìn bạn mình, lúc này đang khoanh tay, nhìn tôi đầy nghi hoặc.
"Hả? Cậu nói gì cơ?"
"Tớ hỏi là lúc nãy khi đứng lên đặt câu hỏi, cậu có hồi hộp không?" Bạn tôi chồm người tới, ánh mắt sáng rực như thể sắp khai thác được bí mật động trời nào đó.
Tôi vội vàng lắc đầu. "Không, bình thường thôi mà."
"Xạo ghê, tớ còn thấy tay cậu run run nữa kìa!" Bạn tôi bật cười. "Mà thật sự, tớ không ngờ cậu lại hỏi đúng câu đấy đấy. Công nhận cậu can đảm ghê."
Tôi chỉ biết cười trừ. Thật ra lúc đó tôi có nghĩ gì nhiều đâu, chẳng qua là vô thức buột miệng ra thôi…
"Bây giờ nghĩ lại, Faker đúng là người quá hoàn hảo nhỉ?" Bạn tôi thở dài. "Không chỉ giỏi chơi game, đẹp trai, mà còn có khí chất nữa."
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ chọc chọc miếng khoai tây trên khay.
"Cậu nghĩ gì thế?"
"Không có gì…" Tôi chậm rãi đáp. "Chỉ là… cảm thấy anh ấy rất đáng ngưỡng mộ."
Bạn tôi bật cười. "Trời ạ, cái này thì ai cũng biết rồi!"
Bầu không khí giữa chúng tôi trở nên nhẹ nhàng hơn. Cả hai tiếp tục ăn, bàn luận về trận đấu sắp tới của T1, về chuyện trường lớp, về những kế hoạch cho cuối tuần.
Đến khi ăn xong và đứng dậy rời quán, tôi chợt nhận ra rằng, dù đã cố gắng dời sự chú ý sang chuyện khác, nhưng hình ảnh Faker vẫn cứ lẩn quẩn trong tâm trí tôi không cách nào xóa đi được.
Sau khi ăn xong, tôi và bạn rời khỏi quán gà rán, tản bộ dọc theo con phố quen thuộc. Tiết trời buổi chiều mát mẻ, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng phủ xuống, nhuộm cả con đường bằng một màu cam dịu dàng.
"Ê, mai cậu có đi làm không?" Bạn tôi hỏi.
Tôi gật đầu. "Có chứ. Hôm nay nghỉ một ngày mà thấy nhớ cửa hàng ghê."
Bạn tôi bật cười. "Nhớ công việc hay nhớ ai đó hay ghé qua cửa hàng hả?"
Tôi khựng lại một chút, rồi giả vờ không nghe thấy. "Nói linh tinh gì thế? Đi nhanh lên, trễ rồi."
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi đến trạm tàu điện. Tôi chuẩn bị quẹt thẻ để vào thì bất chợt…
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Tim tôi như khựng lại một nhịp.
Faker.
Anh ấy đang đứng ngay gần đó, cũng là khu vực dành cho người chờ tàu. Vẫn là phong thái điềm đạm thường ngày, nhưng không còn bộ vest nghiêm túc nữa mà thay vào đó là áo hoodie đen đơn giản và quần jean thoải mái.
Tôi vội quay mặt đi theo phản xạ.
Bạn tôi cũng đã nhìn thấy và huých nhẹ vào tôi. "Này này, Faker kìa! Trùng hợp dữ vậy?!"
Tôi nuốt khan. Đúng là trùng hợp thật.
Nhưng có nên lại gần chào không nhỉ? Hay cứ giả vờ như không thấy?
Tôi còn đang do dự thì bất ngờ, Faker cũng quay đầu về phía tôi.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi cứng đờ tại chỗ.
Anh ấy… có nhận ra tôi không?
Một giây trôi qua.
Rồi hai giây.
Tôi chuẩn bị cúi đầu chào theo phép lịch sự thì bất ngờ, Faker nhẹ nhàng gật đầu với tôi trước.
Một hành động nhỏ thôi, nhưng khiến tôi đứng hình hoàn toàn.
Bạn tôi bên cạnh há hốc miệng. "Ủa… hình như Faker vừa chào cậu đó?!"
Tôi cảm thấy tai mình nóng bừng.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tôi vẫn đứng ngẩn ra ở lối vào trạm tàu, trong đầu trống rỗng. Faker… vừa chào tôi sao?
Bạn tôi bên cạnh không giấu nổi sự phấn khích, huých nhẹ vào tay tôi. "Này, cậu không định đáp lại hả? Người ta chào cậu trước đó!"
Tôi giật mình, lúng túng cúi đầu đáp lại, dù lúc này tim tôi đang đập loạn nhịp. Faker không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng quay sang nhìn về phía bảng thông báo giờ tàu. Nhưng tôi cảm giác rõ ràng là… anh ấy đã nhận ra tôi.
Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được.
Tôi và bạn tôi cùng quẹt thẻ bước vào khu vực chờ. Tôi cố gắng không quá chú ý đến Faker, nhưng mỗi khi liếc mắt sang bên kia, tôi vẫn thấy bóng dáng quen thuộc ấy đứng đó, điềm tĩnh, không hề vội vã.
Bạn tôi thì khỏi phải nói, cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý. "Ê, sao tự nhiên tớ thấy hồi hộp thay cậu luôn á. Hay là đến bắt chuyện đi?"
Tôi lắc đầu nguầy nguậy. "Không… không được đâu. Người ta đang nghỉ ngơi, mình làm phiền thì kỳ lắm."
Bạn tôi cười khúc khích. "Vậy mà bình thường cậu cứ tỏ ra là fan ruột của Faker. Bây giờ có cơ hội nói chuyện thì lại không dám hả?"
Tôi trừng mắt nhìn bạn. "Fan thì cũng phải giữ khoảng cách chứ!"
Bạn tôi định nói gì đó thì tàu đến. Cửa tàu mở ra, dòng người bên trong nhanh chóng bước xuống, nhường chỗ cho những người mới lên. Tôi và bạn cũng nhanh chóng tiến vào, kiếm một chỗ đứng gần cửa.
Lúc này tôi mới nhận ra—Faker cũng lên cùng chuyến tàu này.
Anh ấy đứng cách tôi chỉ một đoạn ngắn, tay đút vào túi áo hoodie, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi không biết là do ánh đèn trong tàu hay do tâm trí tôi đang bị ảnh hưởng, nhưng khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy Faker trông bình dị hơn rất nhiều so với hình ảnh trên sân khấu. Không phải là một tuyển thủ lẫy lừng, mà đơn giản chỉ là một chàng trai Hàn Quốc đang trên đường về nhà sau một ngày dài.
Tàu bắt đầu lăn bánh. Không gian bên trong im ắng một cách lạ thường, chỉ có tiếng bánh xe sắt lăn trên đường ray kêu lách cách. Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, cố gắng không nghĩ quá nhiều, nhưng trái tim tôi cứ đập thình thịch.
Bất ngờ, có một cơn rung nhẹ khi tàu chuyển bánh qua đoạn đường cong. Tôi hơi loạng choạng một chút, theo quán tính nghiêng người về phía trước.
Và trong khoảnh khắc ấy…
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay tôi, giúp tôi lấy lại thăng bằng.
Tôi sững người, ngẩng đầu lên.
Faker.
Anh ấy vừa đỡ tôi.
Tôi mở to mắt, trong khi Faker chỉ đơn giản gật đầu, như thể việc này không có gì to tát. Sau đó, anh thu tay lại, tiếp tục đứng yên như trước.
Nhưng riêng tôi thì… đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Bạn tôi đứng bên cạnh cũng há hốc miệng, nhìn tôi rồi lại nhìn Faker, như thể không tin vào mắt mình.
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, cố gắng trấn tĩnh.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro