Chap 4 - END
"Wangho đang nghĩ gì vậy?" Câu hỏi của Lee sanghyuk đưa cậu trở về thực tại. Han Wangho đột nhiên ngẩng đầu, trộn mì trong bát với vẻ mặt giấu diếm, cười khô khan nói: "Không có gì, em vừa nhớ ra một chuyện thôi."
"Em có nghĩ rằng điều gì đó có thể sẽ xảy ra với anh không?" Vẻ mặt Lee Sanghyuk vẫn bình tĩnh, nhưng Han Wangho gần như nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi: "Anh Sanghyuk!"
Lee Sanghyuk không nói gì thêm, nhưng vẻ mặt của Han Wangho vẫn rất tệ. Cậu nói với Lee Sanghyuk: "Đừng nói những điều như vậy."
Lee Sanghyuk không cam tâm. Khi bát mì trước mặt gần cạn và họ chuẩn bị rời đi, anh nhẹ nhàng hỏi Han Wangho: "Có phải em... đã gặp hắn ta vào đêm đó không?"
Han Wangho ngẩng đầu nhìn anh, không thể tin được anh lại có thể suy luận một cách sắc bén như vậy. Một lớp màn chắn bảo vệ tinh thần vô hình hiện ra xung quanh họ. Lông mi của Han Wangho run rẩy, cậu khẽ gật đầu: "Hôm đó em đã mặc áo khoác của anh."
Đôi mắt Lee Sanghyuk chớp chớp và anh gần như hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức. Rằng tại sao Han Wangho lại rời khỏi Seoul Tower, và tại sao cậu không quay trở lại sau Tháp Seoul sau khi đã về lại tổng bộ. Đằng sau tất cả những âm mưu này là một bàn tay vô hình đang giật dây mọi chuyện, khi đó Han Wangho không có khả năng chống cự, vậy nên chỉ có thể tránh Lee Sanghyuk thật xa.
Anh đứng dậy, đi tới trước mặt Han Wangho, nói: "Đi thôi."
Họ đi ăn tối cùng nhau mà không có ai đi theo. Ban đầu Lee Sanghyuk muốn ra ngoài một mình nhưng Han Wangho đã đi cùng anh vì lo lắng.
Hai người thanh toán tiền rồi bước ra khỏi quán ramen. Lee Sanghyuk nhận được cuộc gọi từ Ryu Minseok, nói rằng họ sẽ sớm có mặt ở khu vực gần đó thôi. Han Wangho ngạc nhiên, sau đó quay sang hỏi Lee Sanghyuk: "Tối nay anh còn muốn làm gì nữa không?"
Cậu không nhớ có bất kỳ sự sắp xếp nào tại hiện trường cho Tháp Seoul vào tối nay.
Lee Sanghyuk đứng dưới mái hiên cùng Han Wangho. Anh cao hơn Han Wangho một chút nên có thể nhìn thấy lông mi của cậu hơi run lên vì căng thẳng từ trên xuống dưới. Anh khẽ thở dài, đặt tay lên vai cậu, dùng tông giọng không thể nghe thấy rõ, áy náy nói: "Wangho, thực xin lỗi."
"Tại sao anh lại phải xin lỗi?" Lúc này Han Wangho nghĩ đến rất nhiều chuyện, sắc mặt nhất thời tái nhợt. Cậu dường như nhận ra điều gì đó và nắm lấy tay áo Lee Sanghyuk: "Tối nay anh không dẫn ai ra ngoài... anh cố ý đấy!"
Một giây tiếp theo, những chấn động tinh thần dữ dội từ hai bên dâng trào, vô số dây leo tinh thần mọc ra, tạo thành một cái lồng không thể phá vỡ. Phía sau họ, bảng hiệu đèn của quán mì lặng lẽ tắt đi, người nhân viên đeo khẩu trang, đội mũ đứng trước quầy thu ngân bước ra. Han Wangho đột nhiên quay đầu nhìn hắn, tinh thần lực vô hình hóa thành một lưỡi dao lạnh lùng quét về phía hắn, người đàn ông lùi về sau một bước, lưỡi dao tinh thần xé nát mặt nạ của hắn, nâng vành mũ của hắn lên lộ ra khuôn mặt trung niên nhợt nhạt và hốc hác.
Nhưng vào lúc này, bóng dáng không được cao này lại đè chồng lên bóng đen trong ngõ mấy năm trước. Han Wangho vô thức tiến lên một bước, chặn Lee Sanghyuk ở phía sau, lạnh lùng nói: "Là mày."
"Chúng ta lại gặp nhau rồi." Rõ ràng hắn ta đang nói chuyện với Han Wangho, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Lee Sanghyuk ở phía sau.
Lee Sanghyuk gật đầu, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh: "Chào buổi tối."
"Mục tiêu của anh là tôi," Lee Sanghyuk nói, "không liên quan gì đến cậu ta cả."
Sau một hồi khó hiểu, người đàn ông trung niên đứng trên bậc thang đột nhiên bật cười điên cuồng: "Hahaha! Không liên quan gì đến nó? Đúng vậy, thật sự không liên quan gì đến nó."
"Đáng ra mấy năm trước mày đã phải gặp tao rồi, nhưng rốt cuộc đêm đó tao lại trông thấy nó!" Hắn chỉ vào Han Wangho, vẻ mặt ẩn giấu âm mưu nói: "Bởi vì tao nhận nhầm người cho nên đã bị tống vào trong tù mấy năm sau đó và phải sống một cuộc đời khốn khổ."
"Vậy đây là lý do ông mà trốn thoát à?" Lee Sanghyuk hỏi.
"Đúng vậy, tao đã trốn thoát và nhận ra rằng tao đã biến thành một con quái vật, thứ mà sẽ chết đi nếu như không có sức mạnh tinh thần của một dẫn đường cấp S." Người đàn ông trung niên giơ tay lên, khoe những ngón tay khô khốc như móng vuốt đại bàng, "Họ hút cạn tinh thần lực của tao, biến tao thành con quái vật như thế này chỉ để một ngày nào đó tao sẽ phải giết chết mày nếu như muốn tiếp tục sống sót."
"Nếu như tao không thể giết mày, năng lực của tao vẫn có thể ảnh hưởng đến mày." Trên mặt đất chậm rãi xuất hiện một cái bóng đen to lớn, Han Wangho cảm giác như bản thân đang từ từ chìm xuống vũng đầm lầy. Nhưng Lee Sanghyuk đã nắm lấy tay cậu, quay đầu lại và nở một nụ cười hiếm hoi với cậu vào lúc này.
Lưới tinh thần vô hình được dựng lên bên cạnh họ, phát ra ánh sáng vàng vô cùng mờ nhạt trong màn đêm dày đặc. Nơi xa vang lên tiếng bước chân ồn ào, một luồng tinh thần lực sắc bén xẹt qua bầu trời, là Ryu Minseok cùng với mọi người đang tiến lại gần đây.
Nhưng không một ai có thể tiếp cận nơi họ đang đứng. Lưới tinh thần được dựng bởi hai dẫn đường cấp B và một dẫn đường cấp A chỉ có thể bị phá hủy bởi một dẫn đường cấp S từ bên ngoài, nhưng Lee Sanghyuk lúc này đã bị nhốt ở bên trong. Có điều anh cũng không hề hoảng sợ, chỉ nắm chặt tay Han Wangho, nhìn người đàn ông trung niên điên cuồng cách đó không xa, trong con ngươi hiện ra một tia màu vàng nhạt.
"Tao vẫn luôn tò mò," anh nói, "Tao đã tìm mày rất lâu, vẫn luôn muốn hỏi mày một vấn đề."
"Đêm đó mày đã nhìn thấy gì trong hình ảnh tinh thần của Wangho?"
Người đàn ông trung niên dường như không ngờ rằng Lee Sanghyuk sẽ hỏi một câu hỏi như vậy vào lúc này. Hắn ta rõ ràng rất kinh ngạc, nhưng ngay sau đó hắn cũng mất đi cơ hội trả lời. Bởi vì Lee Sanghyuk đã giơ tay lên, một thanh kiếm vàng tinh xảo từ từ hiện ra từ lòng bàn tay anh. Lưỡi kiếm sắc bén và chuôi kiếm chắc chắn, lơ lửng trên không và khiến cho tất cả mọi người đều bị bất động. Lee sanghyuk khẽ thở dài nói: "Wangho chưa bao giờ để tao đến gần hình ảnh tinh thần của em ấy, cho nên dù lúc đó mày đã nhìn thấy gì đi chăng nữa thì..."
"Hôm nay mày phải ở lại đây."
Thanh kiếm chói sáng gần như kéo dài nửa bầu trời, xé toạc bóng tối cô đặc và đập vỡ chiếc lồng trên đầu họ. Lưới tinh thần được dựng từ sức mạnh tinh thần cực kỳ mạnh mẽ đã vỡ tan thành từng mảnh ngay khi chạm vào lưỡi kiếm, chưa dừng lại ở đó, nó còn lao thẳng về phía người đàn ông trung niên đang đứng trên bậc thang. Cho dù bạn có đứng cách xa hàng trăm mét đi chăng nữa, sức mạnh tinh thần gắn liền với lưỡi kiếm cũng có thể khiến bạn gần như phải quỳ xuống. Rất ít người biết rằng thủ lĩnh của Tháp Seoul cũng là một dẫn đường hung hãn, sở dĩ không dễ dàng rút kiếm ra là vì lưỡi kiếm chạm đến đâu thì máu và cơn mưa nặng hạt sẽ kéo theo đến đấy.
Gần như ngay sau đó, Han Wangho cảm giác được áp lực trên người đột nhiên được giải phóng, chiếc lồng gãy tan biến giữa không trung, thanh kiếm vàng biến mất trước mắt cậu. Nhưng cũng đúng vào lúc đó, một xúc tu linh hồn đen tối trói lấy lưỡi kiếm chưa kịp rút lại của anh, ánh mắt Lee Sanghyuk lóe lên, lưỡi kiếm giống như một con rắn linh hoạt, đâm thẳng vào cánh tay anh.
"Bắt lấy hắn ta, dùng vòng cổ tâm thần sau đó tống hắn ta vào phòng thẩm vấn đặc biệt." Lee Sanghyuk không biết mình cảm thấy thế nào nữa, anh nhìn vết sẹo như mạch máu uốn lượn trên cánh tay với vẻ mặt có chút bất an, vội vàng ra lệnh cho Lee Minhyung đang đi tới: "Gọi người của phòng y tế tới đây."
"Anh Sanghyuk!" Mắt Han Wangho đỏ hoe, cậu kêu lên, lao tới nắm lấy tay áo Lee Sanghyuk, ngơ ngác thì thầm: "Em chỉ muốn bảo vệ anh."
"Em vừa..."
Những người ở bộ phận y tế lao tới và dùng hết sức kéo anh đi. Bàn tay của Han Wangho yếu ớt buông xuống, nhưng lòng bàn tay vẫn hướng về phía Lee Sanghyuk. Tầm nhìn của cậu mờ dần, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào bóng người ở phía xa và nói từng chữ: "Nhưng em... không thể làm được gì....."
7.
Cánh cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, một chàng trai trẻ bước vào.
Chiếc đèn trần được bật vang lên một tiếng "bốp", đôi mắt đã lâu không nhìn thấy ánh sáng khiến hắn phải chảy nước mắt vật lý. Người đàn ông lúng túng dựa vào góc tường, khó khăn ngẩng mặt lên. Mãi đến một lúc sau hắn mới nhận ra rằng có người đến.
"Là mày..." Đã lâu không uống nước khiến giọng hắn khàn khàn, nhưng người đàn ông vẫn hưng phấn mở mắt, hắn ta cố gắng tiến về phía trước khiến những sợi xích trên người phát ra âm thanh lớn của thép bị va chạm. Đầu súng lạnh ngắt dí sát vào trán hắn, người đàn ông ngửa đầu ra sau và tiếng cười "khụ khụ" thoát ra khỏi cổ họng.
"Tao biết...tao biết là tao sẽ gặp lại mày mà..."
Sau một hồi im lặng, cậu bất ngờ đá vào ngực hắn ta. Lực chân của lính gác cấp A trực tiếp đá hắn ta lăn từ góc này sang góc khác của phòng thẩm vấn. Thậm chí người đàn ông còn có thể nghe thấy tiếng xương mình gãy cùng với đó là một cơn đau nhói ở ngực. Mùi máu tanh bốc lên từ cổ họng hắn. Và trước khi kịp hít thở, hắn đã bị nắm lấy cổ áo và bị nhấc lên khỏi mặt đất bằng một tay.
Sau đó người đàn ông mới nhận ra rằng con ngươi đối diện với hắn đã chuyển sang màu đỏ tươi từ lúc nào.
"Nói cho tao biết," Han Wangho lạnh lùng hỏi, "Năng lực của mày có tác hại gì đối với dẫn đường?'
Hắn ngơ ngác nhìn Han Wangho, giống như không hiểu cậu đang hỏi về cái gì. Nhưng chỉ trong chốc lát, cậu đã mất kiên nhẫn, sốt ruột đẩy hắn vào tường, "Nói!"
Bàn tay đang bóp lấy cổ hắn ta từ từ siết vào mạnh hơn, đến mức khiến phần da thịt quanh cổ bị chèn vào bên trong lòng bàn tay. Vẻ mặt cậu không dao động nhiều, nhưng giọng điệu lại nghiêm túc giống như muốn băm người trước mắt ra thành nghìn mảnh: "Trên tay mày dính mạng sống của nhiều người như thế, cho dù tổng bộ có muốn can thiệp đi chăng nữa thì đường sống của mày cũng hết cứu rồi."
"Cho nên nếu như mày không muốn chết ngay lập tức thì hãy nói cho tao nghe."
Hắn ta bị ép vào tường, và chiếc vòng cổ đặc biệt đã chặn sức mạnh tinh thần của hắn ta nên bây giờ hắn ta cũng chỉ là một người bình thường với thể chất yếu ớt, không thể thở được sau khi bị siết cổ. Người đàn ông ngước nhìn đôi mắt đỏ tươi đó, sau một lúc sững sờ, hắn ta đột nhiên bật cười.
"Ha...haha! Mày không biết à?"
"Mày không biết?"
"Biết cái gì?" Han Wangho cau mày, bóp cổ hắn mạnh hơn. Ngay cả ủy viên Tháp Seoul đi cùng với cậu cũng có chút sợ hãi, sợ rằng cậu sẽ bóp cổ người ta đến chết ở đây. Kẻ tù tội tuyệt vọng chỉ quỳ trên mặt đất, sau khi cười đủ, hắn có chút ngượng ngùng ho hai tiếng, phun ra một ngụm máu tanh ngọt ngào: "Ha... Mày không biết... Mày rõ ràng không biết hắn ta cũng yêu mày đúng chứ?'
Han Wangho mở to mắt, giống như vừa nghe được điều gì không thể tin được. Cậu vô thức buông tay ra, lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào người tù đang quỳ bên bờ tường sắp chết, gằn từng chữ: "Mày vừa nói gì?"
"Khụ... khụ khụ khụ khụ..." Người đàn ông bị cậu ném xuống đất bắt đầu ho dữ dội, thở hổn hển như ống van bị rò rỉ. Một lúc sau, hắn ta có chút khó khăn che đậy vết bầm tím trên cổ, ngẩng mặt lên và nở một nụ cười mơ hồ.
"Ừ... người dẫn đường mà tao nhìn thấy trong hình ảnh tinh thần của mày mấy năm trước," người đàn ông liếc nhìn khuôn mặt Han Wangho, nhấn mạnh từng chữ một, "hắn ta yêu mày."
Hắn ta dựa lưng vào tường, thở hổn hển một cách yếu ớt, vô thức nhớ lại cảm giác ngây ngất khi lần đầu tiên nhìn thấy dẫn đường cấp S kia. Sức mạnh của hắn cho phép hắn đến gần hình ảnh tinh thần của những dẫn đường khác và khai thác sức mạnh tinh thần của họ bằng cách kết nối với mặt tối bên trong.
Khi đó, hắn đã ác ý suy đoán rằng liệu trong lòng người đứng đầu Tháp Seoul, người luôn chính trực và trong sáng có thể có những mặt tối nào. Nhưng khi đến gần hình ảnh tinh thần của Lee Sanghyuk, dưới đáy biển ý thức tối tăm không ánh sáng, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng của một chàng trai trẻ, rời đi mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Chẳng lẽ vũ khí chiến tranh trong lời đồn cũng có tình yêu như vậy? Người đàn ông ôm ngực ho ra máu, gần như có ý niệm muốn trả thù. Hắn cũng có những ước nguyện mà hắn không thể nào thực hiện được. Trong công việc thường ngày, dưới lồng ngực nguyên vẹn cùng với những vết sẹo đã lành từ lâu là một trái tim tan vỡ.
Đèn huỳnh quang đã tắt, cửa phòng thẩm vấn lại đóng sầm lại. Hắn ngã người về phía sau, nhìn chằm chằm lên trần nhà tối tăm, chìm vào im lặng vô biên.
8.
Han Wangho vừa mới từ phòng thẩm vấn đi ra, còn chưa kịp bình tĩnh lại đã nhìn thấy Ryu Minseok và Lee Minhyung đang đi về phía mình.
Hai người hẳn là phải ở phòng bệnh cùng anh Sanghyuk mới đúng, sao lại ở đây giờ này? Cảm giác hoảng sợ lại dâng lên, Han Wangho theo bản năng tiến lên một bước, vội vàng hỏi: "Anh Sanghyuk đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh đừng lo lắng, anh Sanghyuk đã tỉnh rồi, không có chuyện gì xảy ra hết." Đèn trong hành lang được bật lên mức sáng nhất, khiến vẻ mệt mỏi của Han Wangho càng lộ rõ hơn, đôi mắt cậu vẫn đỏ hoe, đứng đó như một cái cây dễ gãy nhưng không ai dám đến gần.
"Tỉnh rồi?" Nghe vậy, Han Wangho cảm thấy nhẹ nhõm được một chút, những đường gân căng thẳng từ vai, cổ đến thắt lưng lập tức được thả lỏng. Ngay cả Ryu Minseok cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, như vừa tìm lại được linh hồn thất lạc, cậu mới muộn màng nhớ lại những việc mình còn chưa giải quyết: "À nhân tiện, anh còn có báo cáo phải nộp về tổng bộ nên anh về trước..."
"Anh Siwoo nói anh ấy đã viết xong nó rồi." Ryu Minseok định đưa tay kéo Han Wangho nhưng không thành, bị Lee Minhyung ngăn lại.
"Anh Sanghyuk muốn gặp anh."
Han Wangho dừng bước, giống như phải tốn rất nhiều công sức mới có thể hiểu được một câu đơn giản như vậy. Sau một lúc im lặng, cậu đáp "Ồ" một cách khô khan.
Ngay lúc Ryu Minseok và Lee Minhyung còn tưởng rằng cậu sẽ từ chối thì đột nhiên Wangho hỏi: "Anh Sanghyuk đâu?"
Bộ phận y tế của Tháp Seoul đã lâu không bận rộn như vậy, Han Wangho cũng đã lâu không đến đây. Cậu thậm chí còn nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc ở hành lang. Bae Junsik đang mắng Lee Jaewan với vẻ mặt ủ rũ vì Lee Sanghyuk lại mạo hiểm mạng sống của mình. Nhìn thấy Han Wangho đi tới, anh không kịp thay đổi sắc mặt, chỉ cứng ngắc gật đầu với cậu.
"Wangho cũng ở đây sao?" Lee Jaewan nhìn thấy Han Wangho đi tới, mỉm cười chào hỏi: "Sanghyuk ở bên trong, cứ vào đi."
Han Wangho đã lâu không gặp hai anh em này, miễn cưỡng cười cười. Bae Junsik nhìn cậu còn đang do dự đứng ở cửa, thản nhiên nói: "Em còn đứng đây làm gì? Anh nghĩ Sanghyuk đang nóng lòng chờ em bên trong đấy."
Han Wangho lại do dự một lần nữa, quyết định mở cửa bước vào.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, Lee Sanghyuk không nằm trên giường một cách vô hồn như cậu đã tưởng tượng. Anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa dựa vào tường, rèm buông một nửa, toàn thân chìm trong bóng tối vô định xám xịt. Chỉ khi nghe thấy tiếng động ở cửa và nhìn thấy Han Wangho đi vào, ánh mắt anh mới hơi sáng lên.
"Wangho, em vừa đi đâu về vậy?" Lee Sanghyuk nhìn chằm chằm Han Wangho. Cậu cảm giác được trạng thái của anh có chút không đúng, vội vàng đi tới ngồi xổm ở trước mặt anh, khẩn trương thấp giọng hỏi: "Anh Sanghyuk, anh không sao chứ?"
Cuối cùng, cậu cũng không hỏi vết sẹo sẽ mang lại tác dụng phụ gì, vì thế có chút lo lắng nắm lấy tay Lee Sanghyuk, liên tục mò mẫm phần cẳng tay lộ ra ngoài của anh. Phần da này trắng nõn, vết sẹo tối qua đã hoàn toàn biến mất, nhưng Han Wangho vẫn ôm cánh tay Lee Sanghyuk, sóng mũi đau nhức, không kiềm được bật khóc.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Han Wangho, Lee Sanghyuk cảm thấy trong lòng nhói lên một cảm giác khó chịu khó tả. Cuộc đối đầu tinh thần ngắn ngủi đêm qua đã thực sự khuấy động lên làn sóng mà lâu rồi anh không chạm tới trong đáy biển ý thức. Làn nước đục ngầu cuồn cuộn, trong đáy biển đen như mực, những con lươn ham muốn chậm rãi dệt nên mạng lưới rối ren.
"Anh cũng không biết nữa." Anh đáp, sau đó lại thành công nhìn thấy gương mặt lo lắng của Han Wangho. Vì thế anh nắm lấy cổ tay cậu, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: "Anh cảm thấy hình như biển ý thức của mình đã bị tổn thương, Wangho có muốn tự mình xem thử không?"
Ánh sáng trong phòng không quá sáng, Han Wangho ngước nhìn Lee Sanghyuk, cũng không biết rốt cuộc là thứ ánh sáng nào đã thu hút cậu sâu trong con ngươi đó nữa. Cậu gật đầu một cách gần như ám ảnh, sau đó Lee Sanghyuk dùng lực kéo cậu lên khỏi tấm thảm, đẩy cậu quỳ xuống.
"Đến gần anh hơn đi." Lee Sanghyuk nói. Lúc này, trán của họ gần như chạm vào nhau. Han Wangho có thể cảm nhận bản thân đã bị kéo xuống vùng biển động, cậu nhìn thấy mình ở nơi sâu thẳm của làn sóng vàng đó.
Những xúc tu tinh thần quen thuộc tiến đến gần cậu, nhưng không giống như thường lệ, lúc này những xúc tu đấy không hề dịu dàng mà lại quấn lấy cậu một cách mạnh mẽ. Và lần đầu tiên, Han Wangho không hề có cảm giác chán ghét sự đụng chạm thân mật đó mà ngược lại, cậu nhẹ nhàng nắm lấy xúc tu khiến Lee Sanghyuk càng hung hãn hơn.
Lần đầu tiên cậu mở hình ảnh tinh thần của mình ra cho Lee Sanghyuk. Phía trên mặt biển nhấp nhô cùng bầu trời treo lơ lửng là một đại dương sâu thẳm khác. Cậu chìm trong ánh nắng mềm mại như lông vũ, một cái chạm ấm áp và mềm mại được đặt lên môi Han Wangho.
Chiếc hộp vốn luôn đóng thật chặt bị đập vỡ, những viên ngọc trai đen lăn khắp sàn nhà, lộ ra màu sắc rực rỡ dưới ánh nắng. Nhưng Han Wangho vốn không cần chiếc hộp đó nữa, bởi vì cậu đã đợi được người mà cậu từng muốn dùng những viên ngọc trai để đổi lấy.
Lee Sanghyuk ôm cậu thật chặt, người áp sát vào người cậu, run rẩy hỏi: "Wangho, em đi đâu vậy?"
Han Wangho lùi lại một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Một lúc sau, cậu quàng tay qua bờ vai Lee Sanghyuk, ôm cả cơ thể anh vào lòng.
"Em không đi đâu cả."
Han Wangho hứa với Lee Sanghyuk: "Anh Sanghyuk, em ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro