Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Chạng vạng, tại trường mầm non song ngữ Mặt Trời Vàng.

Sắp đến giờ tan học nhưng hầu như không có học sinh lớp số hai nào về cả.

Wangho cầm đồng hồ nhẹ giọng nói với phía đầu dây bên kia: “Ba ơi, tối nay con về muộn xíu được không ạ?”

“Lớp con có một bạn học tên là Jeong Jihoon tổ chức sinh nhật nên con muốn ở lại ăn sinh nhật cùng với cậu ấy ạ.”

Ba Han vui vẻ đồng ý, ông nói với em là tan làm sẽ đến dự sinh nhật ở trường mẫu giáo với em luôn.

Chờ đến khi Wangho cúp điện thoại, cậu bé trước mặt mới căng thẳng hỏi: “Ba cậu có đồng ý không?”

Wangho gật đầu, em nặn ra cái má lúm đồng tiền be bé rồi nói: “Đồng ý rồi.”

Hai mắt Jihoon sáng rực lên, cậu bé cầm lấy chiếc đồng hồ điện tử mà Wangho đưa cho mình, dường như đang do dự điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói: “Wangssi, chờ lát nữa cắt bánh kem, mình ngồi cạnh cậu được hông?”

Wangho hơi sửng sốt, em cũng không thân quen gì lắm với cậu bạn trước mặt, chỉ là lúc chơi trò xe lửa nhỏ đã chơi chung với cậu bé đôi lần.

Vì sức khỏe của em không tốt lắm, vận động mạnh sẽ khiến cho tim em khó chịu thành ra lúc chơi trò xe lửa nhỏ toàn làm liên lụy tới Jihoon.

Wangho cứ nghĩ Jihoon hay mấy bạn trong lớp đều không thích chơi với em chứ.

Em thường xuyên phải nghỉ học, nhiều lúc sinh hoạt tập thể cũng không tham gia được.

Jihoon thấy Wangho không nói gì nên cảm thấy hơi thất vọng, nhưng sau đó cũng nhanh chóng sốc lại tinh thần nói: “Không sao, không ngồi cạnh cũng được.”

“Cậu ở lại chơi sinh nhật với mình là được.”

Dứt lời, không đợi Wangho phản ứng, Jihoon đã chạy mất tiêu.

Wangho ngồi trên băng ghế có hơi bối rối.

Trường mẫu giáo được trang trí rất đẹp với những dải ruy băng và đèn lồng đủ màu sắc, trên chiếc bàn dài có đủ loại đồ ăn vặt và bánh kẹo.

Ba mẹ của Jihoon đều kinh doanh nên trong nhà cũng có chút vốn liếng, gần như tất cả phụ huynh trong lớp lá đều đến tham dự sinh nhật.

Ba mẹ của Jihoon cũng buồn vì không hiểu sao con mình không chịu tổ chức sinh nhật ở biệt thự hay khách sạn mà cứ khăng khăng đòi tổ chức ở trường mẫu giáo.

Nghe con mình nói vì có cậu bạn sức khỏe không tốt lắm nếu không tổ chức ở nhà trẻ thì rất có thể cậu bạn đó sẽ vắng mặt.

Mẹ Jeong nhìn một vòng thì thấy những đứa trẻ xung quanh con mình đều là những cậu bé cao to khỏe mạnh, bà không thấy đứa bé nào có sức khỏe không tốt trong truyền thuyết kia, thế là bà và với chồng mình chọc con trai là sao da mặt mỏng quá, không chịu mời bé gái đó nên mới tổ chức sinh nhật ở nhà trẻ.

Wangho ngồi trong nhóm bạn cùng lớp cúi đầu chơi ghép hình, mãi đến khi ba Han tới mẹ Jeong mới để ý thấy mắt con trai mình sáng rực lên, quấy lấy em bé đó chào hỏi.


Mẹ Jeong dẫn con trai mình đến chào, thế mới biết là hóa ra con mình không nói dối, đúng là có một bạn sức khỏe không tốt thật.

Xinh như một bé búp bê, lúc em cất tiếng gọi bà là dì Jeong ngoan muốn chết đi được.

Nhưng mà trông có vẻ không thân quen với con nhà bà lắm, tiếp xúc trông chả giống bạn thân một chút nào.

Thấy thằng con nhà mình đến cả chào hỏi còn không dám, bà chỉ tiếc không rèn sắt thành thép luôn, cười híp mắt xếp Wangho ngồi cạnh con trai mình.

Chưa được bao lâu, bài hát mừng sinh nhật vang lên trong lớp lá đầy náo nhiệt, hát chúc mừng sinh nhật xong là đến lúc cắt bánh kem, Jihoon đưa miếng bánh kem đầu tiên cho Wangho.

Cầm miếng bánh đầu tiên, Wangho cảm thấy người bạn xe lửa nhỏ này tốt ghê, em nghĩ nếu như sau này cùng đội với Jihoon thì em phải chạy làm sao để không liên lụy cậu ấy nữa.

Sau đó các bạn lần lượt đến tặng quà cho người sinh nhật, Wangho tặng Jihoon một bút màu nước mới tinh.

Cậu bạn ngồi trên xe lửa nhỏ chỉ bỏ duy nhất cái bút màu nước đó của em vào trong cặp sách trong vô số những món quà rực rỡ.

Cùng lúc đó, ở phía bên nhà họ Lee.

Sau khi Sanghyeok biết tối nay Wangho không có thời gian tới là bởi phải dự sinh nhật của một bạn học, thế là cậu đã gọi điện cho mẹ mình ở phía bên kia đại dương.

Trong điện thoại, cậu ngượng ngùng hỏi người mẹ dấu yêu của mình: “Mom, can I celebrate my birthday again tomorrow?” (Mẹ ơi, mai con tổ chức lại sinh nhật được không?)

Mẹ cậu cười dịu dàng hỏi lại: “What do you think?” (Con thấy sao?)

                            *

Sanghyeok quay trở về với cuộc sống như trước.

Không có Wangho nói chuyện, chơi cờ hay chơi trò ghép hình với mình nữa.

Mỗi sáng thức dậy chuyện đầu tiên cậu làm sẽ là chạy ngay đến xem lịch, đếm trên đầu ngón tay của mình xem bao giờ đến ngày Wangho nghỉ.

Cậu cảm thấy nếu tiếng Hàn là thứ mình ghét nhất thì nhà trẻ chính là nơi cậu ghét thứ hai, như thể đang phải đối mặt với một kẻ thù lớn vậy.

Nhà trẻ ở Hàn Quốc giống như một con quái vật há miệng nuốt chửng lấy Wangho, chờ mãi đến ngày nghỉ mới chịu nhả em ấy ra vậy.

Vất vả lắm mới đến ngày Wangho được nghỉ, lúc cậu phàn nàn với Wangho thì em lại không cảm thấy như thế.

Em ôm quả dưa hấu ngồi trên thảm, nghiêng đầu nghiêm túc nói với Sanghyeok trước mặt: “Nhà trẻ là chỗ tụi mình học mà, không phải chỗ xấu đâu.”

“Tất cả bọn mình đều phải đi học ở nhà trẻ, không phải quái thú đâu á.”

Sanghyeok nghe quản gia dịch xong thì mím môi lại không nói lời nào.

Qua một lúc lâu cậu mới hạ giọng nói: “Do you also fold planes for others in kindergarten.” (Cậu cũng xếp máy bay cho người khác ở nhà trẻ hả?)

Wangho cắn cái muỗng nhỏ suy nghĩ một lúc lâu rồi mới lắc đầu.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt không còn quá căng thẳng nữa.

Wangho mở to mắt nói một cách từ từ: “Mình tặng màu nước.”

"…”

Lúc phiên dịch, quản gia sợ cậu không biết bút màu nước của Hàn là gì nên đã giải thích bằng tiếng anh là: “Đó là loại bút có thể vẽ được nhiều màu khác nhau, thường là một hộp có mười hai hoặc hai mươi ba cái.”

“Là loại văn phòng phẩm bình dân, cậu chủ từng thấy rồi đấy.”

Sao Sanghyeok có thể không biết được, cậu còn lén dùng bút màu nước viết xiên vẹo cái tên Wangho lên máy bay giấy nữa.

Nhưng có hộp bút màu có mười hai, thậm chí là ba mươi hai cây bên trong!

Wangho chỉ mới gấp cho cậu một cái máy bay giấy thôi!

Nhìn sơ thôi cũng biết ai có địa vị trong lòng Wangho hơn rồi!

Wangho múc dưa hấu, nghiêng đầu không hiểu tại sao Sanghyeok lại sa sầm mặt mày như thế.

Nhưng mà em đã quen rồi.

Tính tình Sanghyeok hơi kỳ lạ ấy mà.

Wangho cúi đầu, múc một thìa dưa hấu đưa sang cho Sanghyeok, cậu đen mặt há miệng ra theo bản năng, kết quả bị nhét đầy cả miệng.

Wangho hài lòng nhìn Sanghyeok đen mặt đang nhai dưa hấu, thế là mặt của cậu không đen nữa.

Em rút cái muỗng lại, đắc ý nghĩ thầm là dù Sanghyeok tức giận nhưng dễ dỗ dành hơn Bobby nhỏ trong TV nhiều.

Sanghyeok bị nghẹn cả họng dưa hấu đến ná thở, hùng hùng hổ hổ chạy đến bàn làm việc xé liên tiếp mười một tờ giấy, nhất định phải khiến cho Wangho nhận ra tầm quan trọng của việc này.

Kết quả là Wangho gấp được máy bay giấy thứ ba, em dụi dụi mắt buồn ngủ, Sanghyeok bèn đi tới giựt máy bay lại cúi đầu gấp tiếp.

Lúc cậu gấp được cái thứ mười một thì Wangho đã ngủ quên trên ghế sofa.

Sanghyeok nắm tay Wangho, nghiêm túc cầm tay em để hoàn thành nếp gấp cuối cùng của chiếc máy bay đó.

Cậu nhìn mười một cái máy bay được xếp chỉnh tề trước mặt, vừa lòng nghĩ chắc chắn mình là người quan trọng nhất trong lòng Wangho rồi.

Cậu cất mười một chiếc máy bay vào trong ngăn kéo xong rồi chạy đến sofa nhìn Wangho đang ngủ, vừa nhìn vừa nghĩ cách nào để Wangho khỏi phải tới nhà trẻ nữa.

Sau khi cân nhắc tới lui, Sanghyeok vẫn chưa thể nào nghĩ ra một cách tốt, thế là quay đầu khiêm tốn hỏi quản gia của mình, làm sao để Wangho không đi nhà trẻ nữa đây.

“…”

Sanghyeok hào hứng hỏi cậu mua lại luôn cái nhà trẻ đó được không, sau đó đuổi hết tất cả giáo viên học sinh đi để Wangho không phải đi học nữa.

Quản gia nói nhà trẻ đắt lắm.

Sanghyeok cậu có nhiều thẻ ngân hàng, mua một cái đâu có là vấn đề, hồi trước ông nội còn mua cho cậu cả một trường đua, nếu mà không được thật thì để cậu gọi cho ông nội mua dùm.

Quản gia im lặng hồi lâu mới nói, không thể đuổi giáo viên một cách tùy tiện được.

Sanghyeok suy nghĩ một chút, lùi lại một bước, nói không sao, cậu sẽ mua lại nhà trẻ rồi thông báo được nghỉ học mỗi ngày, thế là Wangho có thể chơi với cậu hàng ngày rồi.

Quản gia hít sâu một hơi rồi nặn ra một nụ cười với cậu, nói là không được.

Sanghyeok có hơi giận, nói cái này không được cái kia cũng không được, Hàn Quốc sao mà phiền phức đáng ghét quá.

Quản gia chết lặng nghĩ thầm, thảo nào ông Lee muốn đưa Sanghyeok về Hàn chăm, để thêm vài năm bên bển có khi Sanghyeok sẽ nói mình có mua được nhà Wangho hay không nữa.

Cái này không được cái kia cũng không được, thế là Sanghyeok tựa vào sô pha rồi nghịch đôi hàng mi dài trông không giống người thật của Wangho, cậu ngắm nhìn hàng mi cong vút như cánh bướm.

Wangho lẩm bẩm vài câu nhưng vẫn ngủ hết sức ngoan ngoãn.

Chờ một lúc lâu sau, Wangho tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã bắt gặp đôi mắt màu xanh lam của Sanghyeok đang nhìn mình chằm chằm.

Wangho dụi mắt nghe Sanghyeok nói chuyện với mình.

“Shall I go to school with you?” (Mình đi học cùng cậu được không?)

Nghe quản gia dịch lại, em ngơ ngác suy nghĩ một lúc rồi sau đó lắc đầu.

Sanghyeok sửng sốt, có phần giận dỗi hỏi em tại sao lại không chứ.

“Sanghyeok, nhà trẻ không nhận học sinh bị điểm 0 trong kỳ thi.”

“…”

Mặt cậu đỏ bừng lên, cố gắng phản bác lại với Wangho là lần nào ở Anh cũng đứng nhất cả đấy.

Sau đó Sanghyeok phát hiện mình không biết nói tiếng Hàn, lúc thi chắc bị ăn trứng ngỗng thật.

                           *

“Ba ơi, có cách nào để nhà trẻ nhận học sinh bị ăn trứng ngỗng không ạ?”

Chạng vạng, Wangho nắm tay ba Han đi về thì ngẩng đầu lên hỏi một cách nghiêm túc.

“Sao tự dưng con hỏi vậy?”

Lúc trước vì lo Wangho nghiện xem Bobby trên TV quá nên ba Han mới bịa ra chuyện con đi học phải chăm chỉ vào, nếu không chăm ngoan thì thi sẽ bị ăn trứng ngỗng và không được đi nhà trẻ nữa.

Vì nhà trẻ không nhận học sinh ăn trứng ngỗng đâu.

“Sanghyeok muốn đi học nhưng bạn ấy không biết tiếng Hàn á ba. Bạn ấy thi chắc chắn sẽ ăn trứng ngỗng cho xem.”

“…”

Ông gian nan nói: “Chuyện này chắc ba Sanghyeok lo được…”

Nếu cậu chủ nhỏ nhà họ Lee không đi học thì chỉ có thể vì trời sập xuống nửa thành phố S này thôi, chứ không có cách nào là không đi học được cả.

Có vẻ Wangho không tin lắm nên trên đường về nhà cứ lo lắng không thôi, mãi cho đến khi lên giường đắp chăn em vẫn còn lo lắng.

Dù sao thì Sanghyeok cũng là người bạn đầu tiên của em, mà Sanghyeok không đi học được nên em sẽ rất buồn.

Ba Han vỗ về dỗ dành em, nói là chắc chắn ba Sanghyeok sẽ có cách thôi, ba Sanghyeok cừ lắm nên không thể không đi học được.

Wangho gật đầu trong mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro