1
Lúc 8 giờ, Lee Sang-hyuk đến bệnh viện đúng giờ và lấy dấu vân tay.
Lúc 8:10, Sang-hyuk thay quần áo, ngồi xuống và bắt đầu kiểm tra các trường hợp.
9h, phòng khám chuẩn bị bắt đầu hoạt động nhưng thực tế không có nhiều người đến khám.
10h, anh cầm sổ ca bệnh và bắt đầu công việc kiểm tra hàng ngày mà không có sự khác biệt nào.
Ở đây không có bác sĩ, y tá ra vào, cũng không có người nhà chen lấn xô đẩy. Chỉ có hai thái cực của âm thanh ở đây, im lặng và gay gắt.
Lee Sang Hyuk đi trên gạch trong bệnh viện, và đôi giày da được chăm sóc cẩn thận của anh ấy phát ra âm thanh đều đặn, nhấp và xoay, giống như một con lắc, giống như cuộc sống không thay đổi của Lee Sang Hyuk.
Bệnh nhân của Lee Sang Hyeok đều luôn ở một tráng thái giống nhau, đều đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trong sự bàng hoàng, không trả lời các câu hỏi của anh ta, hoặc chỉ buồn ngủ sau khi tiêm thuốc an thần. Đó là điều bình thường, đó là tiêu chuẩn ở đây.
Lee Sang Hyuk đánh dấu vào từng hồ sơ bệnh án một cách máy móc, và dấu tích có nghĩa là công việc của ngày hôm nay đã kết thúc một chút.
Bae Jun Sik, bạn thân của Sang Hyeok luôn phàn nàn rằng anh ấy không có cảm xúc, giống như một người máy. Nhưng đây không phải là bản chất của cuộc sống sao?Cuộc sống là những gì không thay đổi.
Lee Sang Hyuk nghĩ vậy, dấu tích trên sổ đã đến cái cuối cùng. Lee Sang Hyuk đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn tên đó, đứng hồi lâu rồi thở dài.
Wang Ho, đây là bệnh nhân khác biệt duy nhất trong cuộc đời anh ấy.
"Anh Sang Hyeok, chào buổi sáng!" Wang Ho đứng ở bên cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Thấy Lee Sang Hyuk bước vào, anh vui vẻ chào Lee Sang Hyuk.
"Hôm nay em đã ăn rất ngon!" Han Wang Ho cầm lấy bệnh án trong tay Lee Sang Hyuk một cách quen thuộc, bắt đầu điền vào các mục trên đó.
"Ăn uống điều độ, uống thuốc đúng giờ, không nói lung tung, ngủ đúng giờ..." Wang Ho ngẩng đầu suy nghĩ một chút, "Ừm, cái này có chút không đúng. Tại sao bác sĩ các anh luôn có các tiêu chuẩn kỳ quái như vậy, tại sao phải hơn sáu giờ đã ngủ, trong khi ba giờ em mới có thể ngủ!"
Lee Sang-hyuk nhìn Han Wangho tự mình điền vào nội dung, như thể biến mọi vòng quanh khu vực thành một điều thú vị như một bảng câu hỏi, anh ấy không cảm thấy có gì sai trái ở nơi mình đang ở, và sống hạnh phúc và tự do. Han Wang Ho giống như một mặt trời nhỏ mà Lee Sang Hyuk chưa từng thấy trước đây, kiên trì tỏa sáng ánh sáng của chính mình trong một góc tối đầy bụi bặm như vậy.
Nhưng thực tế, Lee Sang Hyuk mới là người hiểu rõ nỗi đau của anh nhất.
Rối loạn căng thẳng sau sang chấn, một thuật ngữ gần như đã hủy hoại Wang Ho.
Khi anh trai Kyung Ho gửi anh ta đến đây, anh ta đã phải vật lộn rất nhiều, nhưng Wang Ho đã chạy ra khỏi bệnh viện và Kyung Ho phải rất vất vả để thuyết phục em trai của mình ở lại nơi này. Anh ta sẽ tự làm đau mình nếu bị nhốt ở nhà, và phản ứng căng thẳng của anh ta sẽ còn nghiêm trọng hơn nếu ai đó được thuê người để trông chừng anh ta.
Phản ứng căng thẳng của Wang Ho khác với những người khác, anh ta không la hét hay la hét, anh ta cứ đi trong một không gian, anh ta không ngủ, không nói chuyện hay ăn uống, anh ta cứ bước đi, không ai có thể ngăn cản anh ta. Kyung Ho thực sự không còn lựa chọn nào khác nên đã gửi Wang Ho đến bệnh viện nơi Lee Sang Hyuk đang làm việc cũng là, bạn học cấp ba của Kim Hyuk Kyu.
Ban đầu, Lee Sang Hyuk hỏi bệnh sử của bệnh nhân theo thói quen, nhưng Kyung Ho do dự và từ chối nói ra.
"Không sao, vậy chúng ta có thể giúp Wang Ho. Nếu Wang Ho không thể nói, chúng ta phải nói thay anh ấy." Hyuk Kyu nắm lấy bàn tay run rẩy của Kyung Ho.
Về chi tiết, đó cũng là một câu chuyện bình thường và có phần khác thường. Kyung Ho và Wang Ho đã ly thân kể từ khi cha mẹ họ ly hôn khi họ còn nhỏ. Wang Ho luôn giữ liên lạc với Kyung Ho, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói điều gì xấu về cuộc sống. Mãi cho đến khi Kyung Ho rủ anh đi gặp mặt nhưng luôn bị từ chối vì nhiều lý do, và khi anh từ chối nghe điện thoại, Kyung Ho mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Khi Kyung Ho đá tung cánh cửa lồng nơi Wang Ho bị giam giữ, anh ấy nhận ra rằng chính người được gọi là cha của mình, người luôn trò chuyện với anh ấy, và tất cả số tiền mà anh ấy đưa cho Wang Ho hàng tháng đều bị lấy đi.
Không chỉ vậy, khi Kyung Ho tìm thấy Han Wang Ho dưới tầng hầm, anh khó có thể nhận ra đây chính là đứa em trai giống như mặt trời nhỏ sẽ theo anh từng bước. Kyung Ho không bỏ qua tên cặn bã đó, nhưng tổn thương mà Wang Ho phải gánh chịu là không thể bù đắp.
Song Kyung-ho và Kim Hyuk-kyu không thể đột ngột bật đèn trước mặt anh ấy và họ không thể gây ra quá nhiều tiếng ồn. Han Wang Ho gần như không ăn không ngủ nhưng vẫn làm ra vẻ ngoan hiền. Vẫn là một ngày nọ, Hyuk-kyu quên lấy thứ gì đó sau khi ra ngoài, và khi anh ấy về nhà, anh ấy đã thấy Wang Ho nôn mửa trong nhà vệ sinh. Anh ta dường như không thể chịu đựng nổi thức ăn trong bụng dù chỉ một giây, ăn và ngủ đều là cực hình đối với anh ta.
Lee Sang Hyuk bình tĩnh lắng nghe câu chuyện và đưa ra chẩn đoán một cách bình tĩnh.
Đây là câu chuyện về một người đàn ông có cuộc đời bất hạnh, không phải là câu chuyện đầu tiên Lee Sang Hyuk được nghe và cũng sẽ không phải là câu chuyện cuối cùng.
Đây là trạng thái bình thường trong công việc của Lee Sang Hyuk.
Lee Sang Hyuk nhìn Han Wang Ho trước mặt mình, anh ta ngây thơ, hoạt bát và vui vẻ, dường như anh ta không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào của việc bị tra tấn.
Đây là điều mà Lee Sang Hyuk chưa từng thấy trước đây.
Nhưng Lee Sang-hyuk biết rằng Wang Ho bị đau bụng âm ỉ sau khi ăn một lượng rất nhỏ mỗi ngày. Bộ não thiếu ngủ trầm trọng lâu ngày cũng cạn kiệt, nhắc nhở Han Wang Ho về sự tồn tại của anh với đau đớn. Suy dinh dưỡng mãn tính và thiếu ngủ khiến anh có rất ít thể lực. Trọng lượng của tấm sắt kẹp hồ sơ bệnh án chỉ có thể được giữ bởi Wang Ho bằng hai tay. Mỗi đêm là khoảng thời gian dày vò nhất đối với Wang Ho. Anh ấy đã trải qua một đêm đau khổ một mình, nhưng sau bình minh, anh ấy mọc lên như một mặt trời nhỏ, hoàn toàn không nhìn thấy sương mù của màn đêm.
"Anh Sang Hyuk?" Han Wang Ho vung tay lên trước mặt Lee Sang Hyuk, "Em xong rồi!"
"Ồ, tốt." Lee Sang Hyuk lấy lại tinh thần và cầm lấy tập hồ sơ bệnh án. Từng khúc xương trên tay Han Wang Ho lướt qua tập hồ sơ bệnh án đều có thể nhìn thấy rõ ràng, những mạch máu mỏng manh chảy dưới da, mu bàn tay trắng nõn đầy vết bầm tím, đó là dấu vết do dung dịch dinh dưỡng để lại. Nếu Wang Ho không thể ăn uống đủ chất, anh ta sẽ phải dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống của mình.
Anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ, anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ để tồn tại.
Trong trường hợp đó, hãy tự giúp anh ấy.
"Sang Hyuk, đến giờ ăn trưa rồi." Bae Joon-sik đến văn phòng của Lee Sang Hyuk với hộp bento do vợ sắp cưới làm.
" Sang Hyeok à, nên có bạn gái đi chứ, để được có người nấu cơm mỗi ngày"
"Tôi có thể tự làm được." Lee Sang Hyuk thu dọn hộp cơm.
"Hả?" Bae Jun Sik biết Lee Sang Hyuk có thể nấu ăn, nhưng anh không hiểu tại sao tự mình phải chọn phong cách sống như thế. Hay là bản thân ở gần với những bệnh nhân ngày ngày gào thét, biểu hiện không bình thường đã khiến bản thân cũng không được bình thường
"Hôm nay cậu tự ăn đi, tôi đi đến phòng bệnh." Bác sĩ Lee nghiêm nghị đi về phía phòng bệnh với hộp cơm nhiều màu sắc.
Han Wang Ho đang ngồi trên giường, mân mê đống cơm trên bàn, nghĩ cách vứt chúng đi thì Lee Sang Hyuk mở cửa bước vào.
"Sang Hyeok huynh? Anh làm sao lại tới đây?" Wang Ho có chút nghi hoặc.
Lee Sang Hyuk lấy đi phần cơm mà Wang Ho đã chọc vào bánh gạo, và mở từng hộp cơm trên bàn.
"Anh không biết em thích ăn cái gì, nên làm nhiều loại thức ăn khác nhau cho" Giọng điệu của Sang Hyeok vẫn lãnh đạm, nhưng tay lại nhẹ nhàng đưa chiếc đũa cho Wang Ho
Han Wang Ho lần đầu tiên đứng ngẩn ngơ nhìn đôi đũa trước mặt, không biết có nên cầm lấy hay không.
"Anh Sang Hyuk, anh cố gắng thế này để làm gì? Em không ăn được gì cả..." Wang Ho lấy chiếc đũa từ tay Lee Sang Hyuk, nhưng anh vẫn không động đũa.
"Em uống một ngụm súp trước đi." Sự kiên nhẫn không ngừng nghỉ của Lee Sang Hyuk đã phát huy tác dụng xuất sắc vào lúc này. Wang Ho nhìn cái muỗng đưa tới bên miệng, không nhịn được mở miệng. Với miếng đầu tiên, sẽ có miếng thứ hai. Lee Sang Hyuk đút cho Wang Ho từng miếng một, từ súp đến rau cho đến thức ăn chính, và anh ấy đút cho Wang Ho một nửa.
Sau khi ăn xong, Lee Sang Hyuk dọn dẹp đống lộn xộn. Wang Ho nhìn theo bóng lưng của Sang Hyeok đang thu dọn đồ đạc của mình và thúc giục anh ta nhanh chóng rời đi.
Anh thực sự muốn phun ra bữa ăn.
"Ăn no rồi , em chợp mắt một chút đi" Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Lee Sang Hyuk không có ý định rời đi: "Trưa có nắng, không cần quay đầu cũng không cần sợ." Lee Sang Hyuk lấy một cuốn sách y tế chuyên nghiệp và ngồi trong sảnh. Trên ghế sofa trong phòng của Wang Ho, "Anh ở đây với em."
"A?" Phản ứng đầu tiên của Wang Ho là cự tuyệt, "Không cần anh Sang Hyeok, em một mình đều ngủ rất ngon." Nếu như Lee Sanghyuk ở đây, chắc bản thân sẽ bại lộ việc trằn trọc không ngủ được
"Ngủ đi." Lee Sang Hyuk không muốn nói thêm câu nào nữa. Wang Ho nhìn Sang Hyeok, và không còn cách nào khác đành cam chịu nằm xuống giường.
Lee Sang Hyuk vén rèm sa trên cửa sổ, ánh nắng chói chang ban đầu nhẹ nhàng lọt vào, khiến thế giới trở nên dịu dàng. Wang Ho nằm trên giường, nhìn bộ dáng nghiêm túc tập trung của Lee Sang Hyuk mà suy nghĩ lung tung. "Người như Sang Hyeok huynh thật sự khó ngủ sao? Không ngủ được thì nghĩ đến cái gì? Cuộc sống như thế này không phải chán sao? Anh Sang Hyeok không mặc chiếc áo blouse trắng này sẽ trông như thế nào?" Đương nhiên, Wang Ho hầu như không dám hỏi những câu hỏi này. Làm ơn đi, anh trai Sang Hyeok thực sự hơi lạnh lùng, rất lạnh lùng, rất lạnh lùng.
Không có sự lạnh lẽo và bóng tối, không có sự sợ hãi và cô đơn trong tâm trí của Wang Ho. Trong khi suy nghĩ lung tung về Lee Sang Hyuk, Wang Ho dần dần nhắm mắt lại.
Xem ra trong mộng cũng không đáng sợ như vậy.
Trằn trọc một hồi, trên giường tiếng hít thở dần dần trở nên đều đều. Lee Sang Hyuk ngẩng đầu khỏi cuốn sách và nhìn Wang Ho đang hít thở sâu.
Sang-hyuk đứng dậy và ngồi bên giường của Wang Ho.
Đã 30 phút rồi.
Quả nhiên, Wang Ho đột nhiên thở gấp, toàn thân đổ mồ hôi, không tự chủ được liều mạng giãy giụa, nhưng cắn chặt môi không phát ra tiếng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mỗi lần Han Wang Ho ra tay đều không có người phát hiện. Sự suy sụp của anh luôn âm thầm, không ai biết, không ai đau, tất cả đau đớn đều do anh gánh chịu.
Lee Sang Hyuk nắm lấy tay anh, vòng tay qua vai anh, an ủi cơ thể đang run rẩy của anh.
Nó chỉ là một số biện pháp xoa dịu cần thiết. Lee Sang Hyuk đã nói điều này với chính mình. Sau đó hắn ôm Wang Ho vào lòng, an ủi thân thể đang run rẩy của mình.
Wang Ho thân thể dần dần không còn run rẩy, hô hấp cũng không còn gấp gáp. Anh không thức dậy, và vẫn ngủ thiếp đi một cách lặng lẽ. Thay vì thức dậy với những cơn ác mộng dày vò, anh tiếp tục có những giấc mơ mà anh không biết là ngọt ngào hay đau đớn. Mãi cho đến khi hô hấp trong lồng ngực dần ổn địnhtrở lại, Lee Sang Hyuk mới nhẹ nhàng buông ra.
Wang Ho lau mồ hôi lạnh trên đầu, sắc mặt tái nhợt vì vừa rồi bị tra tấn, nhưng đây đã là kết quả tốt rồi. Ít nhất anh có thể ngủ lâu hơn một chút.
Để lại mảnh giấy ghi số điện thoại của mình, Lee Sang Hyuk trả lại chiếc áo khoác trắng và tiếp tục công việc của mình.
Đó chỉ là một bệnh nhân, không khác gì bất kỳ ai khác.
Đặc biệt là vì...... Điều đầu tiên tôi làm là nhờ Hyuk-gyu giúp tôi.
Kể từ đó, Lee Sang Hyuk sẽ đi cùng Wang Ho ăn trưa mỗi ngày vào buổi trưa. Đôi khi Lee Sang Hyuk đến phòng bệnh tìm Wang Ho, và đôi khi Lee Sang Hyuk quá bận rộn, Wang Ho sẽ thoải mái chạy đến văn phòng của Lee Sang Hyuk. Nhờ tính cách như tảng băng trôi của Lee Sang Hyuk, sẽ không có ai quấy rầy anh trong thời gian anh nghỉ ngơi. Nhưng luôn có ngoại lệ cho mọi thứ.
Đó là một buổi trưa khác, và Wang Ho chạy đến văn phòng của Lee Sang Hyuk đúng giờ.
Cửa chậm rãi bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ đi vào trước. Có lẽ là bởi vì suy dinh dưỡng, Han Wang Ho tóc không được khỏe lắm, nó mỏng mềm, nhìn rất ngoan ngoãn. Rồi một đôi chân trần bước vào. Lee Sang Hyuk nhíu mày, Wang Ho vội vàng giải thích: "Em không phải cố ý không mang giày, em thật sự quên mất!"
Lee Sang Hyuk không tiếp tục nói gì. Hắn biết Wang Ho không thích đi giày. Mang giày khiến anh ta cảm thấy bị cầm tù và không thể đi lại được.
Ở một khía cạnh nào đó, Wang Ho giống như một thiên thần nhỏ. Nó vừa mang dáng vẻ của một thiên thần nhỏ vừa có tính cách của một thiên thần nhỏ. Chỉ là số phận không thể khiến con người trở nên hoàn hảo, luôn thích đùa giỡn với mọi người.
Lee Sang Hyuk đứng dậy và chỉ vào chiếc ghế của mình. Wang Ho chạy vào với một nụ cười và nhảy lên ghế của Lee Sang Hyuk. Mặc dù đã cố gắng ăn uống, nhưng cân nặng của Wang Ho vẫn không tăng lên, nhưng anh ấy không cần thêm bất kỳ loại dung dịch dinh dưỡng nào, và những vết bầm tím trên tay cũng dần mờ đi.
"Sang Hyuk, vào buổi tối..." Bae Jun Sik, người đàn ông duy nhất trong toàn bệnh viện có thể đẩy cửa Lee Sang Hyuk bất cứ khi nào anh ta muốn, nuốt lời ngay khi mở cửa.
Wang Ho nhìn tiểu bác sĩ Bae đang sửng sốt, vẫy vẫy tay nói "Chào anh ".
Đôi mắt của Bae Joon-sik lang thang giữa Lee Sang-hyuk và Han Wang-ho, người đang ngồi xổm trên ghế của Lee Sang-hyuk. Qua lại, nghiêm túc hơn so với lần đầu tiên gặp họ. Không có gì sai với hai người này, nhưng câu hỏi đặt ra là tại sao họ lại ở trong cùng một không gian? Mà Wang Ho đối với nơi này tựa hồ rất quen thuộc, trước mắt màu sắc hộp cơm trông cũng không có gì lạ. Hóa ra là dành cho Wang Ho
"Có chuyện gì với cậu vậy?" Lee Sang Hyuk bối rối hỏi sau một thời gian dài không nhận được tin nhắn từ bạn mình.
"Ồ, không, không," Bae Jun Sik theo bản năng muốn nói không, nhưng đột nhiên nhớ tới mệnh lệnh của mẹ mình, "Ồ không, vâng."
"Mẹ tao mời mày tối nay tới nhà tao ăn cơm, mẹ tao muốn giới thiệu với mày với một người bạn gái." Wang Ho nghe được lời nói của Bae Jun Sik , dừng lại một chút. Anh ấy ngước nhìn Lee Sang Hyuk, và Lee Sang Hyuk nhìn Bae Jun Sik.
"Đừng nhìn tao, mày biết đấy, tao không thể trái lệnh của mẹ tao. Lời khuyên của tao dành cho mày thì mày cũng không được trái lời, nếu không mẹ tao sẽ nói chuyện với bà của mày, và sau đó sẽ là cả hai chúng ta." người đau khổ." Bae Jun-sik giơ tay tỏ vẻ ngây thơ. Lee Sang Hyuk chỉ nhìn anh, không lắc đầu cũng không gật đầu nhưng Bae Jun Sik biết rằng Lee Sang Hyuk đã mặc nhiên đồng ý.
"Vậy tao sẽ không quấy rầy thế giới của hai người, cứ yên tâm đi." Bae Jun Sik phất phất tay áo.
Bữa trưa này, Wang Ho gần như lơ đãng, ngoại trừ những gì Lee Sang Hyuk đút vào miệng, anh ta sẽ ăn, còn lại không cắn một miếng nào.
"Sang Hyeok huynh, anh sẽ đi sao?" Wang Ho do dự hồi lâu, vẫn là nhịn không được hỏi.
ang-hyuk nhìn vào mắt Wang Ho, đôi mắt thường ngày tràn đầy ánh sáng giờ có vẻ hơi khó đoán.
"Em không muốn anh đi sao?" Sang Hyuk nhìn Wang Ho rõ ràng bị chọc thủng suy nghĩ, nhưng vẫn là điên cuồng lắc đầu, "Không không không, anh có đi hay không liên quan gì đến em, ha ha ha ."
"Anh sẽ đi, vì là mẹ của Bae Jun Sik nói, anh không thể từ chối." Lee Sang Hyuk đưa ra câu trả lời của mình.
"Ồ. . . " Wang Ho gật đầu, "Thật tốt, anh Sàn Hyeok xứng đáng có một người bạn gái tốt để yêu thương"
Suy nghĩ nhỏ nhoi chưa từng bị chọc thủng của Wang Ho lặng lẽ nảy mầm.
Nhiều ngày trôi qua, trạng thái thể chất và tinh thần của Wang Ho dần dần được cải thiện, và anh ấy dần có thêm một chút da thịt. Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.
Một ngày bình thường khác, Lee Sang Hyuk đến trạm y tá để lấy đồ. "Nhân tiện, bác sĩ Lee, hôm nay có người đến thăm bệnh nhân giường 98." Bệnh nhân giường 98 là Han Wang Ho.
"KYung Ho hay là Hyuk Kyu?" Kyung Ho cùng Kim Hyuk Kyu thường xuyên tới thăm Han Wang Ho, chuyện này cũng không có gì mới lạ. Lee Sang Hyuk chỉ thản nhiên hỏi.
"Không có." Y tá lắc đầu, "Là một người đàn ông trung niên em chưa từng gặp qua, ông ta tới hỏi xem Wang Ho ở phòng nào."
Tay của Lee Sang Hyuk đột ngột dừng lại.
"Có phải ông ấy nói ông ấy là cha của Han Wang Ho không?" "Đúng vậy, sao anh biết bác sĩ Lee?
Lee Sang Hyuk luôn tỏ ra bình tĩnh và tự chủ, đây là lần đầu tiên anh bối rối như vậy.
Wang Ho giống như mặt trời nhỏ, lúc này có lẽ đang đợi hắn đến, khi cửa mở ra, thứ hắn nhìn thấy chính là ác ma mang đến cho hắn ác mộng.
Lee Sang Hyuk không dám nghĩ nhiều nữa, càng tăng nhanh tốc độ.
Trước khi đến cửa phòng bệnh, tiếng hét của Wang Ho đã vang vọng trong hành lang trống rỗng. Lee Sang Hyuk chưa bao giờ nghe thấy tiếng hét đau lòng như vậy từ Wang Ho.
Trái tim của Lee Sang Hyuk cũng bị xé nát bởi tiếng hét này.
Lee Sang Hyuk mở cửa phòng bệnh, và thấy Wang Ho đang co ro trong góc phòng, tay ôm đầu la hét. Còn người mang đến cho anh cơn ác mộng vẫn đang từng bước tiến lại gần.
"Wang Ho, là ta, ta là ba ba, con không nhận ra ta sao?" Mỗi một câu nói đều giống như một con dao, đâm vào Wang Ho đã khó khăn khâu lại trái tim.
Giúp với, giúp với, ai có thể giúp tôi với, giúp tôi với, giúp tôi với.
Lee Sang Hyuk đá bay người đàn ông cứ tiếp cận, bất kể danh tính của anh ta có thể làm điều đó hay không, bất kể tác động sẽ ra sao.
Bây giờ anh ta chỉ muốn bảo vệ Wang Ho trong lãnh thổ của mình.
Một thân hình ấm áp quen thuộc bao trùm lấy Han Wang Ho, anh ngẩng đầu lên, nhìn Sang Hyeok đang ở gần bên mình mà nước mắt lưng tròng, ôm cổ Sang Hyeok khóc lớn.
Cuối cùng cũng có người đến cứu anh.
"Cậu là ai? Bác sĩ trong bệnh viện cũng có thể đi lo chuyện người nhà của người khác!"
"Không sao, không sao, có anh ở đây." Lee Sang Hyuk không quan tâm đến lời nói của người đàn ông, chỉ tập trung an ủi mặt trời nhỏ, vết thương đã liền lại trong vòng tay anh.
"Cậu có nghe thấy không, tôi sẽ đem con của tôi đi khỏi nơi này!" Lời nói về nhà tựa hồ càng chọc tức Wang Ho, hắn bắt đầu nôn khan, la hét, không tự chủ được run rẩy.
Lee Sang Hyuk không thể chịu đựng được nữa.
"Thưa ông, tôi không biết ông là ai, nhưng bệnh nhân của tôi hiển nhiên rất không muốn tiếp xúc với , trong trường hợp này, tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ em ấy, về phần ông nói muốn đưa em ấy về nhà, trước hết ông có thể chứng minh mối quan hệ của ông với em ấy, em ấy cũng không muốn quay trở về nhà với ông. Thứ hai, "Sự tức giận của Lee Sang Hyuk đã lên đến đỉnh điểm, "Ông có thực sự nghĩ rằng đó là nhà của em ấy không?"
Người đàn ông đó vẫn muốn tiếp tục làm trắng đen lẫn lộn, muốn mang Han Wang Ho đi. Tuy nhiên, Kyung Ho, người đã chạy đến sau khi nghe tin đã đá ông ta xuống đất.
"Sao ông còn có mặt mũi xuất hiện ở đây nữa?" Kyung Hi không cần nắm bắt tỷ lệ mà Lee Sang Hyuk nên nắm bắt, bây giờ anh chỉ muốn đánh chết người đàn ông này. Hãy xem, mà không để lại bất kỳ sức mạnh. Hyuk Kyu giữ Kyung Ho, nếu không anh ấy sẽ chết thật.
Sang Hyeok mặc kệ tất cả những thứ trong phòng bệnh, một tay ôm lấy Han Wang Ho đang nằm trên vai, đứng dậy đi ra ngoài.
Lee Sang Hyuk bước vào văn phòng với Wang Ho trên tay.
Hắn muốn đem Wang Ho đặt ở trên ghế sa lon, lại bị Wang Ho ôm chặt cổ hắn như rơm cứu mạng, nức nở không chịu buông tay. Hắn chỉ có thể ôm Wang Ho ngồi ở trên ghế, hai tay vuốt ve lưng Wang Ho , xoa dịu tâm sợ hãi cùng lo lắng.
Một lúc lâu sau, tiếng nức nở của Wang Ho mới dần lắng xuống, hô hấp cũng không còn gấp gáp nữa, dần dần bình tĩnh lại.
Song Kyung-ho và Kim Hyuk-gyu đã gọi cảnh sát đến bệnh viện và bắt giữ người đàn ông. Hai người họ phải đi theo anh ta để đưa ra tuyên bố, vì vậy Kim Hyuk-gyu đến văn phòng của Lee Sang-hyuk để nói chuyện với anh ta.
Đây là những gì Hyuk Kyu nhìn thấy khi anh ấy mở cửa.
Kim Hyuk Kyu không nói, bắt gặp ánh mắt của Lee Sang Hyuk, chỉ ra cửa, ra hiệu mình đi trước. Lee Sang Hyuk gật đầu, nhưng không nói.
Sau khi đóng cửa lại, Hyuk Kyu nắm lấy tay nắm cửa suy nghĩ rất lâu, mãi đến khi Kyung Ho gọi anh mới hoàn hồn.
Bạn cảm thấy thế nào, có điều gì đó không ổn giữa hai người này ...
Kể từ đó, Wang Ho gần như trở nên trầm lặng, ngay cả Lee Sang Hyuk cũng không còn chủ động tiếp cận anh nữa. Mặc dù anh ấy vẫn mỉm cười khi nhìn thấy Lee Sang Hyuk, nhưng mỗi inch trên khóe miệng anh ấy đang cố gắng để tăng lên trong trái tim của Lee Sang Hyuk. Anh có thể nhìn thấy nỗi đau đằng sau lớp ngụy trang của Han Wang Ho, và anh muốn bảo Han Wang Ho hãy khóc bất cứ khi nào anh muốn, nhưng anh cũng biết rằng Wang Ho là một người không muốn rơi nước mắt.
Hiếm khi Lee Sang Hyuk không biết phải làm gì nữa.
Trời đã khuya, Lee Sang Hyuk ăn tối và bắt đầu đọc sách như thường lệ. Nhưng không chỉ tại sao, đêm nay anh luôn trằn trọc không yên, suy nghĩ của anh bất thường trôi về bóng dáng nhỏ bé trong phòng bệnh. Anh ấy sẽ sợ một mình sao? Loại cảm xúc này đối với Lee Sang Hyuk không quen thuộc, anh có thể dùng những từ ngữ lạnh lùng để miêu tả loại cảm xúc dao động này, nhưng lại không thể hiểu được loại cảm xúc này. Anh ấy đã chọn nhờ người bạn tốt của mình là Bae Jun Sik giúp đỡ, và bác sĩ Bae là một người hoàn toàn khác với anh ấy.
Khi Lee Sang Hyuk nói với Bae Jun Sik về vấn đề của anh ấy và dự định có một cuộc thảo luận học thuật. "Bên kia đang gõ" của Bae Jun Sik đã bật trong một thời gian dài, rồi chậm rãi gửi vài từ.
"Có phải mày đang yêu?"
Lee Sang Hyuk nhìn hai từ xa lạ này và do dự một lúc lâu.
đang yêu? yêu? đó là như thế nào? Lee Sang Hyuk không biết.
Hiếm khi Lee Sang Hyuk rơi vào tình trạng bối rối.
Lee Sang Hyuk mở cửa bệnh viện vào đêm khuya. Y tá trực tại trạm y tá có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Lee Sang Hyuk, bởi vì lịch trình của bác sĩ Lee luôn có trật tự, chắc chắn không bao gồm việc đến bệnh viện vào lúc nửa đêm, và đây là lần đầu tiên anh ấy đến bệnh viện. thấy Lee Sang Hyuk trong bệnh viện vào lúc muộn như vậy.
"Bác sĩ Lee? Sao anh lại ở đây?"
"Tôi quên một thứ, đến lấy đi." Lee Sang Hyuk rất ít khi nói dối, lúc này anh cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Đứng trước cửa phòng khu 98, Lee Sang Hyuk do dự một lúc rồi đưa tay gõ cửa.
Không ai đáp lại, và không có âm thanh nào trong phòng. Lee Sang Hyuk có chút khó chịu, người trong phòng có lẽ đã ngủ say, muộn như vậy lại quấy rầy hắn là không thích hợp. Anh xoay người định rời đi, nhưng mới đi được vài bước, điện thoại đột nhiên vang lên.
Mặc dù anh ấy đã thêm một người bạn vào danh bạ nhưng chưa bao giờ gửi tin nhắn cho người kia, nhưng ảnh đại diện của hạt đậu nhỏ vẫn sáng lên.
"Tôi rất sợ."
"Tôi nhớ bạn nhiều lắm."
Lee Sang Hyuk không nhìn thấy Wang Ho khi anh mở cửa. Chiếc giường trống không, thậm chí không có chăn. Sang Hyeok chậm rãi đi vào vài bước, liền nhìn thấy một cục chăn bông nằm co ro trong góc, vẫn còn hơi run rẩy.
Lee Sang Hyuk từ từ ngồi xổm xuống, chăn bông càng thêm run rẩy.
"Là anh , Lee Sang Hyuk." Lee Sang Hyuk ôm lấy quả cầu chăn, và người trong chăn.
Wang Ho chui ra khỏi chăn với vẻ mặt không thể tin được.
Wang Ho khó hiểu: "Em không phải, em vừa nhắn tin cho anh , anh làm sao lại xuất hiện?"
"Bởi vì," Lee Sang-hyuk không biết làm thế nào để nói với Han Wang-ho rằng anh ấy đã đến bệnh viện vào lúc nửa đêm khi nghĩ về sự hiện diện ma quái của mình tại bệnh viện, vì vậy anh ấy đột nhiên nghĩ đến câu chuyện mà anh ấy đã đọc trước đó. ngày khi ông về nhà để nói với cháu trai của mình, "bởi vì ta là vị thần với trái tim mềm mại và đã xuất hiện với con khi ta nghe thấy tiếng gọi của con." Đó là những gì bản thân mình nên nói phải không? Lee Sang Hyuk có chút không chắc chắn
Wang Ho thấy Sang Hyeok nghiêm túc nói những lời đáng yêu như vậy, không khỏi bật cười: "Thật ngây thơ, anh đang dỗ trẻ con đấy à?"
Sang Hyeok thật sự không giỏi xử lý tình huống hiện tại, anh ôm Wang Ho lên giường, đôi chân co quắp đã lâu giờ tê liệt vì máu ứ đọng.
"Có phải em không ngủ được vào ban đêm không?" Sang Hyeok hỏi trong khi nhẹ nhàng xoa chân cho Han Wang Ho
"Không sao, em đã quen rồi." Wang Ho vẻ mặt vẫn như cũ hờ hững, "Dù sao em không buồn ngủ, không sao. Vừa rồi... là ngoài ý muốn, em còn tưởng rằng anh nhất định ngủ say, cho nên không xem được, cứ coi như tin nhắn quấy rối đi, đừng lo. Hì..." Lực tay của Lee Sang Hyuk đột nhiên tăng lên, Han Wang Ho hít một hơi đau đớn.
"Anhk hông thích em như thế này." Lời nói đột ngột của Lee Sang Hyuk khiến Han Wang Ho hoảng sợ, "Anh không thích em... trông như thế nào?" Wang Ho thận trọng hỏi.
Đúng vậy, bộ dáng như vậy ai sẽ thích mình..... Wang Ho tâm tình sa sút đến cực điểm.
"Không thoải mái thì phải nói, sợ thì phải nói, muốn dựa vào thì phải nói, luôn tỏ thái độ không quan tâm, em thật sự không quan tâm thật sao? ?" Giọng nói của Lee Sang Hyuk mang theo vài phần tức giận: "Em thật sự muốn anh đi sao?"
Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn chút nào. Wang Ho trong lòng hét lớn, nhưng vẫn là không có mở miệng nói chuyện.
Anh không muốn gây rắc rối cho bất cứ ai, không phải cho anh trai mình, hay cho người trước mặt anh.
Chắc chắn sẽ rất khó chịu khi được thích bởi một người như mình.
Lee Sang Hyuk nhìn Han Wang Hoo muốn nói điều gì đó, và không muốn nói thêm với anh ta. Thật là một mặt trời bé nhỏ, cậu chỉ là một khối băng nhỏ bé, bọc lấy sự mỏng manh mềm mại của mình trong một nội tâm dường như cứng rắn, thậm chí không muốn bị người khác ôm lấy hay tan chảy.
Nếu vậy, hãy cố gắng hơn một chút.
"Về nhà với anh, em có muốn không?" Lời nói tối nay của Lee Sang Hyuk có chút ngoài ý muốn, Han Wang Ho không khỏi suy nghĩ lung tung.
Lee Sang Hyuk đã gọi điện trực tiếp cho Song Kyung Ho.
"Alo, Kyung Ho." Khi điện thoại reo, là giọng của Hyuk Kyu, "Là tôi đây. Cậutìm Kyung Ho làm gì?"
Không sao cả, ai trong hai người cũng vậy thôi, nên Lee Sang Hyuk trực tiếp nêu lý do: "Tôi muốn đưa Han Wang Ho về nhà. Em ấy không thể ngủ một mình trong bệnh viện, tôi sẽ chăm sóc em ấy, đảm bảo sự an toàn và sẽ trả lại em ấy nguyên vẹn."
Có một khoảng dừng ở đầu dây bên kia, và sau đó giọng nói nhẹ nhàng đặc trưng của Kim Hyuk-gyu vang lên, "Hãy giữ an toàn và giữ liên lạc nếu có bất cứ điều gì xảy ra."
"Cảm ơn."
"Hyuk-gyu, ai vừa nghe điện thoại vậy?" Song Kyung-ho bước ra khỏi phòng tắm, lau mái tóc úng nước.
Hyuk Kyu liếc nhìn điện thoại, "Không sao, chỉ là gọi nhầm số."
Sang-hyuk, đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho cậu
Han Wang-Ho vẫn còn bối rối khi bị Lee Sang-Hyuk quấn chặt và nhét vào trong xe, thậm chí anh còn có cảm giác như mình bị bắt cóc khi Lee Sang-Hyuk cúi xuống thắt dây an toàn cho anh.
Không, anh trai của anh ấy, không, anh dâu của anh ấy đã bán anh ấy như vậy? Wang Ho nhìn phong cảnh xa dần bên ngoài cửa sổ xe, lại nhìn vẻ mặt khó coi của người bên cạnh, yên lặng nuốt nước miếng.
Thật đáng sợ, anh Sang Hyeok thật đáng sợ. Nhưng không biết vì sao, hắn không có sợ hãi như vậy, mà ngược lại là vui mừng. Đã lâu hắn không ra ngoài, ngoài cửa sổ ánh đèn nê-ông cùng dòng xe cộ qua lại khiến hắn vô cùng tò mò.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại, Lee Sang-hyuk xuống xe và đi đến chỗ người phụ lái, Wang Ho chưa kịp nói gì thì anh đã ôm lấy Wang Ho. Hán vương người nhỏ gầy, ôm hắn cũng không tốn bao nhiêu công sức. Sang Hyeok cân nhắc Wang Ho trung thực, và bấm thang máy lên tầng trên.
Wang Ho được Lee Sang Hyuk đặt lên ghế sofa ngoan ngoãn và nghe lời, quan sát môi trường xa lạ xung quanh anh ta. Quả thật, nó lạnh lùng y như người trước mặt. Nhưng nó được pha trộn với một số dịu dàng không thể nhận thấy.
Nhà của Lee Sang Hyuk là một căn hộ tiêu chuẩn dành cho người độc thân, không có gì thêm ngoài những vật dụng cần thiết cho cuộc sống. Lee Sang Hyuk rót một cốc nước nóng, nghĩ ngày mai quay lại mua ít sữa, Wang Ho gần như cần bổ sung dinh dưỡng, hắn vẫn còn quá gầy. Lee Sang Hyuk đưa nước nóng cho Han Wang Ho, Han Wang Ho ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng Lee Sang Hyuk vẫn không nói.
Lee Sang-hyuk không phải là người cứng rắn, cao ngạo lạnh lùng, nhưng thực sự không biết làm thế nào để giải thích cho Wang Ho tại sao lại đưa anh ta về nhà. Anh ấy đã gặp đủ loại bệnh nhân nhiều năm như vậy rồi, lẽ ra anh ấy không nên mềm lòng như vậy. Tại sao, tại sao mình lại mang Wang Ho về nhà? Bản thân Lee Sang Hyuk cũng không hình dung ra được.
Wang Ho cười nói: "Sang Hyeok huynh, ngươi thật đáng yêu."
"Ah?"
"Sang Hyeok huynh, nhìn anh đau khổ như vậy thật sự rất đáng yêu."Có phải là em đang làm phiền anh không? Hiếm khi thấy Sang-hyuk huynh hư thế này."
Nếu Lee Sang Hyuk không lên tiếng lần nữa, có lẽ Wang Ho sẽ lại bước vào vòng xoáy bất tận của chính mình và không thể thoát ra.
Lee Sang Hyuk: "Wang Ho, em có biết cảm giác thích là như thế nào không?"
Wang Ho cười nói: "Em biết, em biết chính là thích anh Sang Hyeok"
Lee Sang Hyuk không ngờ Han Wang Ho lại trả lời thẳng thừng như vậy, anh hơi kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta.
Wang Ho tiếp tục cười nói: "Ai lại không thích bác sĩ đối xử tốt với mình? Ai cũng sẽ thích người đối xử tốt với mình."
"Nếu anh nói ta thích em thì sao?" Lee Sang Hyuk nhìn vào mắt Wang Ho, "Anh nói nghiêm túc, em biết ý của anh mà."
Wang Ho nụ cười trên mặt đông cứng lại: "Em có cái gì để thích, anh Sang Hyeok, đừng đùa nữa."
"Em không biết khi nào bệnh của em mới khỏi, em không muốn kéo bất kỳ người nào xuống dưới đáy vực cùng em. Anh Sang Hyeok, anh là người tốt, anh cần những người xứng đáng bên cạnh hơn em." ngón tay và cúi đầu, quay đầu đi không nhìn Lee Sang Hyuk nữa.
"Han Wang Ho, anh không cho phép em nói như vậy về bản thân." Lee Sang Hyuk không thích nhìn thấy Han Wang Ho như thế này.
"Wang Ho, em cùng những người khác không giống nhau, anh gặp qua rất nhiều người, nhưng em là khác biệt nhất, em là người đặc biệt nhất "
"Anh không thể đồng cảm với em, anh không thể chia sẻ nỗi đau của em, nhưng anh có thể ở bên em khi em đau đớn, và cùng em trải qua tất cả thời gian đen tối."
"Thẳng thắn mà nói, anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy. Khi anh nghĩ đến cảnh em phải đối mặt với bóng tối vô tận và những cơn ác mộng một mình, anh ước rằng nỗi đau sẽ đè nặng lên mình, và anh không muốn em gục ngã một mình vì nỗi đau này. Nhưng mỗi khi mặt trời mọc, em dường như lại là mặt trời nhỏ của anh."
"Nhưng Wang Ho, có đôi khi, em thật sự không cần làm như vậy, dm sẽ làm anh khó chịu, rất đau khổ."
"Wang Ho, anh thực sự không biết phải nói gì nữa, chỉ là," Sang Hyeok gãi đầu, "Em bằng lòng ở bên anh, em sẽ tin anh chứ?"
Wang Ho lặng lẽ nhìn Sang Hyeok, không nói hay cử động. Lee Sang Hyuk, người có đôi mắt mờ ảo và vô thực, trở nên bối rối vì nước mắt. Wang Ho cuối cùng đã phá vỡ rào cản cuối cùng và bật khóc.
"Tại sao anh, tại sao anh lại..." Wang Ho nước mắt giàn giụa, dựa vào vai Lee Sang Hyuk, bao nhiêu uất ức bao năm nay đều trút hết vào giờ phút này. Giờ phút này, trong ngôi nhà ấm áp và trong vòng tay của người yêu, bóng tối và nỗi đau của quá khứ đã được giải phóng và giải thoát. Cậu bé Wang Ho bị nhốt trong căn hầm cũ kỹ và không thể nhìn thấy ánh sáng, cuối cùng cũng gặp được người có thể soi sáng cho mình, và cuối cùng anh không còn cô đơn nữa. Anh chờ đợi người anh hùng vô song và người cứu mình.
Han Wang Ho khó nói rằng anh đã trải qua vô số đêm khuya khó khăn một mình, nghĩ rằng ngày mai anh sẽ gặp Lee Sang Hyuk, ôm hy vọng nhỏ nhoi này và buộc mình phải chịu đựng thêm một chút nữa, và anh sẽ gặp Sang Hyeok sau khi kiên nhẫn một chút.
Anh ấy không nói rằng anh ấy cũng mơ mộng về việc nếu Lee Sang Hyuk cũng thích anh ấy, và người yêu của Sang Hyuk sẽ hạnh phúc như thế nào. Wang Ho hầu như không nói gì, nhưng bây giờ không thành vấn đề.
Nếu tình yêu có thể đáp lại, đó là điều hạnh phúc nhất trên thế giới.
Wang Ho trong mắt vẫn là sáng ngời.
Chỉ là lần này, không còn là con đom đóm yếu ớt mà chính anh ta đang phải vật lộn để chống đỡ.
Đó là ngọn lửa tình yêu giữa hai người đang cháy rực.
Wang Ho đã được vị thần ánh sáng của đời mình
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro