Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝑣𝑎̣𝑛 𝑙𝑎̂̀𝑛 𝑦𝑒̂𝑢 𝑒𝑚

Tác giả: 七月

Chia tay hai năm, tôi và Sanghyeok gặp lại nhau.

Anh vẫn tự phụ vô song như cũ, đi bên cạnh là cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp.

Mà tôi, trên người loang lổ vết thương được che đậy dưới lớp áo len xám.

"Anh là Wangho phải không? Em từng nghe Sanghyeok nhắc đến anh."

"Hồi đó hai người yêu nhau trong trường ngọt ngào thật ấy. Em còn rất ghen tị."

Cô bạn gái xinh đẹp của anh đột nhiên mở miệng, khoác tay anh làm nũng:
"Nhưng mà Sanghyeok, hiện tại người anh yêu nhất chính là em, đúng không?"
____________________________

01.

Đã gần hai năm kể từ khi tôi và Sanghyeok chia tay.

Tôi vốn nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy trong cuộc đời này nữa.

Đặc biệt là trong một tình huống tồi tệ như vậy.

Tôi mặc một len xám bạc màu, suốt ngày bận rộn với khói lửa, đầu tóc bù xù, ám mùi khói dầu.

Không ai biết ẩn dưới lớp áo len bạc màu, trên người tôi đầy những vết sẹo cũ sẹo mới đè lên nhau.

Sanghyeok vẫn mặc một bộ âu phục màu đen và áo sơ mi trắng như thường lệ, anh vẫn phong độ và đẹp trai như vậy.

Bên cạnh cô là một cô gái trẻ và xinh đẹp.

Cô diện váy color-block đen trắng và túi đen vàng cổ điển, kiểu tóc tinh tế, trang điểm nhẹ nhàng.

Thoạt nhìn, cô ấy trông giống như một tiểu thư nhà giàu.

Tôi vô thức cúi đầu và co người lại.

Tôi hy vọng rằng anh ấy sẽ không nhìn thấy tôi, hay nói đúng hơn là không nhận ra tôi.

Nhưng anh ấy ngồi xuống ngay đối diện tôi.

Cô bạn gái bên cạnh anh nhìn tôi chằm chằm.

"Em là Miyeon, bạn gái của Sanghyeok."

"Anh là Wangho phải không? Em từng nghe Sanghyeok nhắc đến anh."

Cô ta xinh đẹp và đáng yêu, ngồi xuống rồi mà tay vẫn bám chặt lấy Sanghyeok, trông giống như một con chim nhỏ đang bám lấy người khác.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, lịch sự cười với cô ta: "Ừm, tôi là Wangho."

"Hồi đó hai người yêu nhau trong trường ngọt ngào thật ấy. Em còn rất ghen tị."

Cô bạn gái xinh đẹp của anh đột nhiên mở miệng, khoác tay anh làm nũng: "Nhưng mà Sanghyeok, hiện tại người anh yêu nhất chính là em, đúng không?"

02.

Có một sự im lặng ngay lập tức bao quanh.

Nhiều người nhìn tôi.

Đôi mắt của Sanghyeok cũng rơi trên mặt tôi.

Tôi cảm thấy đau cổ họng rát, nhưng trên khuôn mặt tôi vẫn nở một nụ cười thờ ơ.

"Đương nhiên rồi."

Sanghyeok vừa nói, vừa rời mắt khỏi mặt tôi, nhìn sang bạn gái ngồi bên cạnh, trong mắt hiện lên nụ cười dịu dàng.

"Sao trước kia anh không phát hiện ra em lại dễ ghen như vậy chứ."

Anh gõ nhẹ vào chóp mũi của Miyeon, giọng nói đầy tình cảm.

Tầm nhìn của tôi đột nhiên mờ đi.

Trước đây khi yêu nhau, anh ấy luôn thích kiểu này, chỉ vào chóp mũi tôi, cười nói tôi hơi ghen tuông, hơi ngốc nghếch.

Nhưng.

Đã hai năm rồi.

Wangho à, mày còn đang trông chờ gì nữa đây?

Mong đợi người đàn ông bị mày ruồng bỏ một cách phũ phàng vẫn còn yêu mày như trước?

Đừng mơ nữa.

Tôi không nhớ chính xác bữa tiệc đã kết thúc như thế nào.

Miyeon nhìn thấy tôi đang đợi xe buýt bên đường và khăng khăng đòi đưa tôi về.

Tôi lắc đầu và từ chối nhiều lần, nhưng Miyeon vẫn không bỏ cuộc.

Sanghyeok, người đang đứng hút thuốc, nói: "Nếu cô ấy muốn đưa em về nhà thì em lên xe đi."

"Thực sự không cần đâu..."

"Không cần thì thôi."

Sanghyeok lạnh lùng nhìn tôi một cái, sau đó quay người đi về phía xe: "ta đi thôi."

Miyeon nắm lấy cánh tay tôi và nói: "Anh Wangho, muộn như thế này không an toàn, để bọn em đưa anh về đi."

Trong thâm tâm tôi biết rất rõ rằng Miyeon cố tình thể hiện tình cảm trước mặt tôi.

Thật ra cô ta bận tâm làm gì, với bộ dạng bây giờ của tôi, cũng không đáng để cô ta bận tâm.

Tôi hơi say, Miyeon kéo tôi như thế này, tôi chóng mặt đến mức không thể đứng dậy.

Cô ta không có dấu hiệu bỏ cuộc.

Tôi tự cười nhạo mình và loạng choạng lên xe.

Xe đi được nửa đường, Miyeon nghe điện thoại và nói Sanghyeok dừng xe bên đường.

Nhìn cô ấy lên xe vội vã rời đi, tôi không khỏi có chút sững sờ.

"Em cũng xuống xe đây, gần tới nơi rồi..."

Sanghyeok từ kính chiếu hậu liếc nhìn tôi một cái, trầm giọng nói: "Anh vừa nhận được tin trong bệnh viện có một ca phẫu thuật gấp."

Tôi hơi mù mờ.

"Em đến bệnh viện cùng anh, đợi anh đưa em về."

"Không cần phiền phức như vậy đâu."

"Em ở ngoài đường, buổi tối không an toàn."

"Chồng em sẽ tới đón em."

Anh đạp phanh thật mạnh, bánh xe cọ xát với mặt đất gần như xuất hiện những tia lửa.

"Wangho."

Sanghyeok trầm giọng gọi tên tôi và quay sang nhìn tôi.

Lòng tôi đau như bị một con dao cùn cứa phải.

"Em xuống xe đây, tạm biệt."

Tôi vừa mở cửa, Sanghyeok đã nhanh chóng tháo dây an toàn bước xuống xe.

Đi vòng ra ghế sau, anh nắm cổ tay tôi rồi trực tiếp ấn cả người tôi vào ghế sau.

"Chồng?"

Sanghyeok nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: "Wangho, em kết hôn với ai, khi nào, nói!!!"

03.

"Nếu em nhớ không lầm, chúng ta chia tay đã hai năm rồi. Sanghyeok, chuyện của em không liên quan gì đến anh."

Tôi vùng vẫy thật mạnh, cố thoát ra khỏi vòng tay anh.

Nhưng sức mạnh của anh ấy quá lớn, tôi cố gắng nhiều lần vẫn không thể thoát ra được.

Tôi chỉ có thể bất lực nhìn Sanghyeok trước mặt, anh ấy giống hệt như trong trí nhớ của tôi.

Điều này làm tôi vô cùng hoài niệm và bi thương.

Toàn thân tôi được bao bọc bởi hơi thở của anh, mọi thứ vẫn như trước, mùi thơm của sữa tắm hương cam.

Từ trước đến giờ tôi thích loại này nhất, anh cười tôi ngây thơ nhưng vẫn đổi nhãn hiệu quen thuộc và dùng cùng loại với tôi.

Áo sơ mi trắng và cà vạt đen là sở thích của tôi.

Với đôi mắt say sưa, tôi thậm chí còn nhìn thấy chiếc kẹp cà vạt của anh ấy, chiếc kẹp này rất giống với chiếc tôi đã tặng cho anh ấy.

Tầm nhìn của anh đột nhiên mờ đi.

Tôi nghiến răng, không muốn khóc trước mặt anh.

"Sau khi chia tay anh ba tháng."

"Wangho...em không có trái tim."

Sanghyeok chậm rãi buông tay, hai mắt đỏ hoe, lảo đảo lui về phía sau một bước.

Trong đêm tối, anh châm một điếu thuốc.

Những tia lửa bập bùng nơi đầu ngón tay anh, tôi nhớ anh chưa bao giờ hút thuốc.

Nhưng bây giờ, anh ấy hút thuốc rất dữ dội.

"Bớt hút thuốc đi, không tốt cho sức khỏe đâu."

Tôi thì thầm thuyết phục, buộc mình phải rời mắt khỏi khuôn mặt anh ấy.

Tôi muốn gặp lại anh ấy, nhưng tôi biết, tôi nên đi.

Sanghyeok dựa vào hàng rào bên đường, nhìn tôi xoay người chậm rãi rời đi.

Khi tôi đi được khoảng hai hoặc ba mét, anh đột nhiên đuổi kịp tôi trong khi tay vẫn đang kẹp điếu thuốc.

Anh vòng tay qua ôm eo tôi, anh cúi đầu, cằm tựa vào hõm vai tôi.

Tôi cố đẩy anh ra, nhưng anh siết chặt quá.

"Wangho..."

Anh nhắm mắt lại, rất thấp giọng nói: "Ly hôn, trở về bên anh, được không?"

04.

"Sanghyeok?" Tôi kinh ngạc.

Anh ấy tính tình lạnh lùng, kiêu ngạo, khi tôi nhất quyết đòi chia tay, anh ấy tức giận không muốn, nhưng vẫn nhất định không chịu cúi đầu làm hòa.

Nhưng bây giờ...

Tôi không thể tin rằng anh ấy nói câu này.

"Đừng lộn xộn nữa, thả tôi ra, tôi phải về nhà..."

"Wangho, anh không cho em đi, không cho em về nhà."

Anh ôm tôi chặt hơn, cúi đầu cắn nhẹ vào vành tai tôi.

"Em muốn về nhà làm gì? Em cho rằng anh sẽ để em quay về chung giường với chồng của em sao."

Thanh âm của anh khàn khàn trầm trầm, đoạn cuối tràn ngập vẻ không cam lòng cùng ủ rũ: "Wangho, em là người của anh, em là của Sanghyeok..."

Khi anh nói câu cuối cùng, anh đột nhiên xoay người tôi lại.

Trời rất tối, trời lại ít sao.

Đôi mắt của Sanghyeok đỏ hoe, anh ấy ôm lấy mặt tôi và cẩn thận vén mái tóc rối bù của tôi ra sau tai.

Sau đó, trước khi tôi kịp đẩy anh ra, anh đã cúi đầu hôn tôi.

Nó giống như đang có một cái gì đó nổ tung bên tai tôi.

Đầu óc tôi rối bời.

Cách biệt đã lâu.

Không lúc nào tôi không nhớ đến anh.

Anh là người đàn ông đầu tiên tôi yêu và là người đàn ông đầu tiên tôi trao thân.

Trong lòng tôi, anh luôn là duy nhất.

Tôi nghiện nụ hôn nhẹ nhàng mà mạnh mẽ của anh, thậm chí thần kinh tôi tê liệt, không muốn tỉnh, chỉ muốn chìm sâu.

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên.

Tôi hốt hoảng đẩy anh ra và vội vàng trả lời điện thoại.

Ngay khi kết nối, tiếng khóc của đứa trẻ xen lẫn với tiếng mắng mỏ khó chịu và thô bạo của người đàn ông, đột nhiên ập đến.

"Wangho, muộn như vậy mà chưa về, chết ở đâu rồi?"

"Đứa nhóc này gào khóc cả tối rồi, về mang nó cút đi cho tôi!"

Tôi cầm điện thoại mà như bị rút hết máu ra khỏi người, tay chân lạnh toát.

Vô thức nhìn Sanghyeok trước mặt, vẻ mặt âm trầm.

Anh ấy rõ ràng đã nghe thấy tất cả những lời nói tục tĩu này.

Anh ấy sẽ nghĩ gì về tôi?

05.

Tôi xấu hổ đến mức trả lời bâng quơ "Về ngay" rồi vội vàng cúp máy.

"Em...em về đây, anh lái xe cẩn thận."

Nói xong tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh, xoay người bỏ chạy.

Sanghyeok không đuổi theo tôi nữa.

Về đến nhà, tôi ôm Minseokie đang khóc, mặt mũi con bé lem nhem như mèo, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại rồi khóa trái.

Minseokie nhanh chóng ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi, tôi nhìn thấy vài vết xước trên mặt con bé, toàn thân tôi run lên.

Phòng bên cạnh truyền đến tiếng chửi thề và tiếng đồ đạc rơi vỡ.

Tôi ra khỏi phòng và đứng ngoài cửa nhà bếp mười phút.

Sau đó đi vào và lấy một con dao làm bếp.

Tôi mở cửa và bước vào phòng của Ba, ồ đúng rồi, Ba là bố tôi, là bố của tôi.

Nhưng bây giờ, trong mắt tôi, ông ta không đáng gọi là bố, thậm chí không đáng là một con người.

"Mày làm gì ở đây?" Ba say khướt nằm trên giường, không ngẩng nổi đầu lên.

Tôi bước đến chỗ Ba với con dao làm bếp trong tay, chém con dao vào đầu giường ông ta.

Ông ta giật mình đến mức nhảy dựng lên, la hét và chửi bới, định đánh tôi.

Tôi nhặt con dao nhà bếp lên và chém ông ta một cách liều lĩnh.

Gặp loại đàn ông như thế này, bạn mạnh mẽ thì ông ta sẽ yếu đuối, còn không thì ông ta sẽ hành xử còn không bằng loài cầm thú.

Sau khi cánh tay bị chém chảy máu, toàn thân Ba ngay lập tức trở nên mềm nhũn.

"Lần này tôi chỉ cảnh cáo ông, nếu ông dám làm Minseokie bị thương dù chỉ một chút, lần sau tôi chặt đứt cổ của ông."

Máu của ông ta bắn tung tóe trên mặt tôi, bây giờ tôi trông giống như một ác ma.

Ba gật đầu như gà mổ thóc.

Tôi quay lưng đi và rời khỏi phòng ông ta với con dao làm bếp dính đầy máu.

Đứng trong phòng tắm, xả nước dưới vòi hoa sen.

Tôi lại nghĩ đến Sanghyeok tối nay.

Cách anh ấy nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, cách anh ấy hút thuốc.

Anh ấy ôm tôi và nói, Wangho, em ly hôn rồi quay về bên anh có được không.

Tôi ngẩng mặt lên và để dòng nước lạnh cuốn đi những giọt nước mắt trên mặt.

Dòng nước chảy qua những vết thương cũ và mới loang lổ trên cơ thể tôi.

Sự bướng bỉnh và nổi loạn trong máu xương của tôi dường như đột ngột trỗi dậy vào lúc này.

Wangho, mày không nên sống như thế này một lần nữa.

Cùng lắm thì cá chết lưới rách là xong.

Hai ngày sau, tôi bận tăng ca ở cửa hàng.

Đột nhiên nhận được một tin nhắn Wechat.

Đó là ảnh chụp màn hình trên vòng bạn bè..

Đăng bởi Miyeon.

"Cảm ơn anh họ thân yêu đã mua cho tôi chiếc Hermes đầu tiên trong đời, tôi yêu anh họ đẹp trai và giàu có của mình nhất!"

Kèm theo đó là bức ảnh Miyeon đang cười tươi như hoa ôm chiếc túi yêu quý của mình.

Ngoài ra còn có những lời khen ngợi từ Sanghyeok bên dưới.

Tôi hơi mờ mịt..

Sanghyeok... là anh họ của Miyeon?

Chà, đêm đó...

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, là một dãy số xa lạ.

Tôi nhấn trả lời.

"Wangho, em có rảnh không? anh muốn gặp em."

"Được."

Sanghyeok hẹn gặp tôi ở bờ sông.

Anh đứng bên lan can quay lưng về phía tôi, gió đêm thổi khiến tà áo anh hơi phồng.

Để lộ vòng eo săn chắc.

Tôi lẳng lặng đứng nhìn cách đó không xa, có mấy cô gái đi ngang qua cũng không khỏi liếc trộm anh.

Một số người muốn đi tới bắt chuyện với anh.

Tôi nhớ đến hồi tôi còn học đại học, anh ấy quyến rũ bao nhiêu người như vậy, làm tôi ghen tị không biết bao nhiêu lần.

Sanghyeok luôn rất yêu chiều tôi.

Hầu như tránh tiếp xúc với bất kỳ cô gái nào nếu không cần thiết.

Anh là người bạn trai tốt nhất, ân cần nhất, thâm tình nhất.

Không ai có thể sánh được với anh ấy.

Đêm đó, cảnh anh ấy thân mật với Miyeon gần như khiến trái tim tôi tan nát.

Nhưng vào lúc này, tôi dường như lại cảm nhận được nhịp tim của mình.

Có lẽ hai năm qua đã quá khó khăn.

Có lẽ tôi đã nhớ anh ấy quá nhiều.

Tôi đi phía sau anh, không gọi anh mà nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh.

06.

Toàn thân anh run lên, rồi những ngón tay mảnh khảnh của anh hạ xuống nắm lấy bàn tay lạnh cóng của tôi.

Tôi áp mặt vào lưng anh, cọ nhẹ.

"Sanghyeok... anh bắt nạt em."

" xin lỗi em wangho."

"Em giận rồi, không muốn nói chuyện với anh."

"Một ly trà sữa khoai môn có đủ không?"

"Không đủ......"

"Em cũng thèm món giò heo quay ở cổng trường, loại cay cay á."

Cả hai chúng tôi nói điều đó gần như đồng thanh.

Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích của anh khiến tôi không thể không muốn đánh anh một cái.

Sanghyeok nắm chặt tay tôi, xoay người ôm tôi vào lòng.

Anh cúi đầu hôn tôi.

Tôi ngước mặt lên đáp lại anh.

"Sanghyeok, đêm nay em muốn ở bên anh."

"Em không muốn về với chồng con sao?"

Sau khi nụ hôn sâu kết thúc, anh thở nhẹ một hơi, cúi đầu chạm vào trán tôi, hình như khẽ cười một tiếng.

Tôi ôm chặt eo anh: "Anh cứ nói đi, có đồng ý hay không."

Sanghyeok nhìn tôi rất lâu, nhưng tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy, nên từ từ quay mặt đi.

"Wangho."

"Ừm."

"Kể từ khi bắt đầu yêu em, chỉ cần đứng trước mặt em, toàn bộ giới hạn của anh đã không còn nữa rồi."

Anh hơi nghiêng người hôn nhẹ lên môi tôi: "Anh đồng ý."

Sanghyeok đưa tôi trở lại nơi ở của anh ấy.

Anh mới từ nước ngoài trở về thành phố này, gia đình anh đã mua một căn nhà ở trung tâm thành phố khi anh học đại học.

Khi hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đã sống chung với nhau một năm.

Dù đã chia tay được hai năm nhưng nơi này như xưa.

Tôi vừa bước vào cửa, Sanghyeok đã ôm tôi và ngồi lên chiếc tủ ở ngay cửa ra vào.

"Hai năm qua anh... không đến đây sao?" Tôi hỏi anh.

Trong khi hôn tôi, Sanghyeok mơ hồ thì thầm: "Em không cảm nhận được sao?"

Tất nhiên tôi có thể cảm nhận được nó, tôi chỉ không thể tin được.

Tôi đáp lại nụ hôn của anh, hai chân của tôi quấn lấy eo anh

Ôm eo anh: "Sanghyeok..."

"Ừm?"

"Anh sẽ không thích em..."

Tôi nắm tay anh, nhẹ nhàng vén chiếc áo len lên, để đầu ngón tay anh đặt trên vết sẹo ở bụng dưới của tôi.

"Em đã sinh con, anh sẽ chán ghét em sao?"

Anh ấy rõ ràng đã sửng sốt trong giây lát, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, anh ấy cắn tôi dữ dội cho đến khi môi tôi bị cắn rách và chảy máu.

"Wangho."

Anh thở hồng hộc, hai mắt đỏ hoe, vừa hận vừa kìm lòng được, cuối cùng vẫn là không bỏ được, anh mềm lòng.

"Anh nợ em."

Anh bế tôi lên và đá tung cửa phòng ngủ.

Tôi bị anh nặng nề ném lên giường lớn, một tay anh cởi cúc áo, một tay kéo thắt lưng ra.

07.

Anh nhéo cổ tay tôi đặt lên chiếc gối mềm kê trên đầu, cúi xuống nhìn tôi nói từng chữ.

"Wangho, cho dù em hóa thành tro bụi, em vẫn là người của Sanghyeok anh."

Anh chưa kịp nói xong, tôi đã ngẩng mặt lên chủ động hôn anh.

Chúng tôi đã bỏ lỡ hai năm.

Nhưng vào lúc tình yêu nồng cháy nhất, tôi như được trở về thời mới yêu.

Sanghyeok là một người rất lạnh lùng và thờ ơ, nhưng tôi là một ngoại lệ.

Hoạt bát, hồn nhiên, thích nói và hay cười.

Khi đó, rất nhiều người thích anh ấy, nữ sinh khoa chúng tôi, nữ thần trường bên cạnh, thậm chí cả nữ sinh trường khác.

Nhưng Sanghyeok đã từ chối tất cả.

Sau này tôi nghĩ rằng sở dĩ tôi có thể ở bên anh ấy có lẽ là do tôi mặt dày hơn những cô gái khác.

Mỗi lần tôi gặp anh ấy ở trường, tôi sẽ hét to tên anh ấy và chào anh ấy..

Ban đầu anh ấy không để ý đến tôi lắm.

Nhưng số lần quá nhiều, anh ấy bị tôi quấn lấy, không thể làm gì được.

Có khi tôi chào anh ấy, anh ấy sẽ đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ.

Có khi tôi lại "dũng cảm" ngồi đối diện với anh trong căng tin và bắt chuyện với anh.

Anh ấy đặt chiếc đũa trên tay xuống và lần đầu tiên gọi tên tôi.

"Wangho."

"Oa, anh còn nhớ tên em, Sanghyeok!"

"Xin lỗi, lúc này anh không muốn bắt đầu một mối quan hệ nào hết."

"Là bởi vì anh không muốn yêu, hay là, anh chỉ là không muốn yêu em?"

"Xin lỗi."

Anh nói rồi đứng dậy, cầm đĩa rời đi.

Tôi chưa bao giờ là loại bạch liên hoa thích khóc.

Nhưng ngày hôm đó, không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi nhìn anh quay lưng kiên quyết rời đi.

Chợt nước mắt tôi trào ra.

Dù tôi có mặt dày đến đâu, tôi cũng không thể tiếp tục làm phiền anh ấy như thế này.

Vì sự từ chối thẳng thừng này mà tôi đã chán nản một thời gian dài.

Trước đây, tôi luôn vắt óc suy nghĩ để tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ.

Sau đó tôi bắt đầu cố gắng hết sức để tránh anh ấy.

Khuôn viên trước đây nhỏ đến mức hầu như mỗi ngày tôi có thể gặp Sanghyeok hai hoặc ba lần.

Nhưng bây giờ khuôn viên đã trở nên rất rộng, đã hơn hai tháng rồi, tôi không gặp anh ấy một lần nào.

Cho đến Giáng sinh.

Tôi gặp Sanghyeok ở tầng dưới trong ký túc xá.

Anh đang tiễn một cô gái về ký túc xá.

Khoác trên mình chiếc áo khoác đen, anh mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cô gái đó.

08.

Ly trà sữa nóng trên tay tôi rơi xuống đất với một tiếng "cạch".

Hôm đó tuyết rơi nhiều, một lớp tuyết mỏng rơi trên mũ và khăn quàng cổ của tôi.

Khi Sanghyeok quay đi, anh ấy nhìn thấy tôi đang đứng trong tuyết.

Có lẽ mắt tôi quá đỏ, nước mắt rơi quá nhiều.

Anh do dự một lúc, rồi bước đến gần tôi.

"Wangho."

Tôi vô thức quay lại và định bỏ chạy.

Sanghyeok nắm lấy cổ tay tôi.

"Trà sữa của em..." Anh chỉ vào cốc trà sữa vỡ trên tuyết.

Mí mắt tôi hơi đỏ lên vì khóc: "Anh định đền cho em à?"

Anh im lặng vài giây: "Em thích hương vị gì?"

"Đậu đỏ nghiền nhân khoai môn."

"Tốt."

Tôi đứng ở cổng trường với ly trà sữa trên tay, khi cúi đầu uống, nước mắt lại rơi.

Tôi thực sự muốn hỏi có phải anh đang trong một mối quan hệ với ai đó không.

Nếu là thật thì tôi sẽ rơi vào hôn mê mất.

"Wangho, sao em lại thích khóc thế?"

Sanghyeok đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: "Sanghyeok..."

"Thực ra, anh hơi hối hận về ngày hôm đó."

"Hối hận?"

"À, anh ở bên ngoài căng tin, anh thấy em đang ngồi đó khóc."

Khi Sanghyeok nói đến đây, anh đột nhiên mím môi cười: "Nếu như anh nói cách em khóc ngày hôm đó rất buồn cười, em có tức giận không?"

"Em đã khóc rồi mà anh còn trêu chọc em nữa..."

"Wangho." Sanghyeok đột nhiên tiến lên một bước, lại lau đi nước mắt trên mi tôi.

"Có lẽ chúng ta có thể thử."

"Cô gái vừa rồi?"

"Bạn cùng lớp, làm thí nghiệm muộn quá, giáo viên lo không an toàn nên bảo anh đưa cô ấy về."

Giữa làn tuyết rơi, thanh âm trầm mặc của anh vang lên hết câu này đến câu khác, giữa đôi lông mày tuấn mỹ ẩn chứa một tia dịu dàng.

Tôi gật đầu trong sự bàng hoàng và trở thành bạn gái của anh.


09.

Tin tức tôi và Sanghyeok bắt đầu hẹn hò nhanh chóng lan truyền khắp trường.

Mọi người đều ngạc nhiên.

Bởi vì Sanghyeok và tôi tính cách vô cùng trái ngược.

Và tôi không phải là một người xinh đẹp hoàn hảo.

Vì vậy, nhiều người đã chặc lưỡi và tỏ ra khó hiểu, nữ sinh trường chúng tôi đã khóc ba ngày vì chuyện này.

Thậm chí còn có những nữ sinh từ trường khác đến trường của chúng tôi chỉ để xem tôi có siêu năng lực gì mà có thể hạ gục Sanghyeok.

Tóm lại, tình yêu của chúng tôi dường như không được ai hoan nghênh.

Nhưng mối quan hệ của tôi với Sanghyeok lại ngày càng tốt hơn.

Sau đó, chúng tôi thuê một căn hộ gần trường để sống cùng nhau.

Tôi nhớ rất rõ đêm đầu tiên chúng tôi sống chung.

Sanghyeok hôn tôi dịu dàng hết lần này đến lần khác.

Anh ấy nói: "wangho, chờ em tốt nghiệp rồi chúng ta đính hôn nhé."

Nhưng khi tôi chuẩn bị ra trường, tôi chia tay anh.

10.

Khi chuông báo thức trên điện thoại reo, tôi theo phản xạ gần như ngồi dậy.

Nhưng vừa ngồi dậy, eo đau nhức khiến tôi khẽ rên lên một tiếng.

"Vẫn còn sớm, ngủ thêm một lát đi."

Sanghyeok ngái ngủ và ôm tôi vào lòng.

Anh nhắm mắt hôn tôi: "Ngoan."

"Anh ngủ tiếp đi, em phải dậy rồi."

"wangho?"

"Ở nhà còn có chuyện."

Tôi chạm nhẹ vào lông mày của Sanghyeok.

Còn Minseokie, tôi đã nói trước là buổi tối sẽ không về, có dì của tôi ở nhà chăm sóc con bé.

Nhưng tôi vẫn hơi lo lắng.

Sanghyeok chậm rãi ngồi dậy, tóc trên trán xõa xuống, che đi đôi mắt và đôi mày đẹp đẽ.

Cả người trông nhẹ nhàng và mềm mại hơn.

"Anh đưa em về."

Anh nắm lấy tay tôi không buông.

"Không cần, em tự về được." Tôi lập tức từ chối.

Anh không nói, cũng không nài nỉ nữa.

Tôi đứng dậy, tắm rửa, mặc quần áo và rời đi.

Khi tôi về đến nhà, dì và Minseokie vẫn đang ngủ.

Ba đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, một tay quấn băng gạc, nồng nặc mùi rượu và ngáy khò khò.

Tôi bước tới và đá thẳng vào chân ông ta.

Ba bị đá tỉnh, mở mắt ra và thấy đó là tôi, nhảy dựng lên và muốn lao đến.

Tôi chỉ lạnh lùng nhìn ông ta: "Muốn mất thêm một cánh tay thì cứ đánh tôi đi."

Ông ta nhìn tôi chằm chằm chửi rủa, giơ tay lên, nhưng lại đặt xuống.

"Đi chợ rau mua rau thịt, buổi tối dùng."

"Wangho!"

"Ba, tôi cảnh cáo ông, khoản nợ 8 vạn tệ kia là lần cuối cùng, nếu ông dám cản trở tôi kiếm tiền, tôi sẽ phế cả người ông."

Nói xong, tôi đi thay quần áo đi làm, đi vào bếp sau bận rộn.

Bây giờ gian hàng chợ đêm nhỏ này là nguồn thu nhập lớn nhất của gia đình chúng tôi.

Tôi tính toán xong rồi, bây giờ đang là mùa cao điểm, chỉ cần cắn răng chịu khó làm việc hai tháng là có thể trả hết 8 vạn tệ.

Và sau khi trả hết nợ, Ba có thể được đưa ra khỏi danh sách nợ tín dụng đen.

Tôi không phải lo lắng nữa, tương lai của tôi với Minseokie sẽ không bị ảnh hưởng bởi Ba.

Và Sanghyeok.

Thực ra tôi biết chỉ cần tôi mở miệng với anh ấy, đừng nói 8 vạn, cho dù là 18 vạn hay 80 vạn, anh ấy cũng sẽ đưa cho tôi.

Nhưng tôi không muốn lấy tiền của anh ấy.

Không phải vì cái gọi là lòng tự trọng, cũng không phải là tự hành hạ bản thân.

Vì tôi có thể tự mình trả hết nợ, nên tôi không muốn mắc nợ Sanghyeok nữa.

Nếu muốn có thể ở bên nhau.

Tôi cũng muốn ít nhất hai chúng tôi không quá chênh lệch.

11.

Chợ đêm về đêm luôn nghi ngút khói.

Tôi bận đến nỗi cứ phục vụ thức ăn và rượu cho khách mà không thèm ngước mắt lên.

Khi hàng xiên nướng của anh họ bận quá, tôi lại phải đi giúp, tôi còn chẳng có tý kinh nghiệm nào.

Sanghyeok đứng bên cạnh anh ấy một lúc lâu trước khi tôi nhìn thấy anh.

Nhưng tôi không thể quan tâm đến anh ấy lúc này.

Cho đến khi nhóm khách này rời đi, tôi mới tạm thời rảnh rỗi.

"Anh có muốn ăn gì không? Xiên nướng chỗ bọn em ngon lắm đấy!"

Tôi thẳng thắn nhìn Sanghyeok và mỉm cười.

Mặc dù bây giờ Ba là một kẻ tồi tệ, nhưng ông ta đã kinh doanh quán ăn hơn mười năm rồi, kỹ năng nấu nướng của ông ta không tệ.

Anh họ tôi đã học được từ ông ta và hiện là đầu bếp trong quán.

Sanghyeok không nói lời nào, tôi vẫn nhớ rằng anh ấy là một người khá sạch sẽ.

Loại quán ven đường này, ngày xưa khi còn đi học tôi rất vất vả mới lôi anh đi cùng được, thế là anh cùng tôi đi ăn.

"Không cần để ý đến anh."

Sanghyeok đột nhiên đưa tay ra, tôi vội vàng né tránh: "Không được, tóc em dính đầy khói dầu, bẩn lắm."

Anh chợt cụp mắt cười nhẹ.

"Đi đi, anh chờ em ở đây."

Tôi nhìn một tốp khách khác đến, không nói nhiều, tôi quay người bước vào quán.

Trên thực tế, Sanghyeok như thế này cũng tốt.

Bây giờ tôi cảm thấy khá ổn.

Tôi sợ anh ấy bắt gặp, sợ anh ấy hỏi tôi sao mà làm việc vất vả như vậy, còn sợ anh ấy hỏi tôi có thiếu tiền không, sợ anh ấy đưa tiền cho tôi.

Tôi bận đến hơn mười một giờ mới rửa mặt, thay áo khoác rồi ra ngoài.

"Cũng rất lâu rồi."

"Em đã từng đợi anh như thế này."

Tôi choáng váng, quả thật, trước đây tôi luôn chờ giống vậy.

Bởi vì bài tập về nhà của tôi quá dễ, bài tập của anh ấy lại nặng nên tôi thường đợi rất lâu.

Nhưng tôi tự nguyện làm điều đó, bởi vì tôi thích anh ấy.

"Em có mệt không?"

"Không sao, em quen rồi."

"Anh mua trà sữa cho em."

Anh đưa cho tôi ly trà sữa đậu đỏ khoai môn nghiền mà tôi rất thích.

Khi tôi đang uống trà sữa, Sanghyeok đột nhiên hỏi tôi một câu.

"Trước khi chúng ta chia tay, mẹ anh có tìm em và nói chuyện gì không?"

12.

Tôi cắn ống hút, một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên: "Không trách dì, lúc đó dì nói không sai."

"Sao em không kể cho anh nghe về gia đình em?"

"Lúc đó muốn nói với anh, anh là bạn trai của em, là người em tin tưởng và muốn dựa vào nhất. Lúc đó, thực sự suy nghĩ đầu tiên của em là đi tìm anh."

Tôi mỉm cười, nỗi đau ngày xưa tưởng chừng như nguôi ngoai, giờ sao có thể nói ra nhẹ tênh như vậy.

"Vậy sao em không đi?"

Tôi chớp mắt, cố nén những giọt nước mắt chực trào ra.

"Xảy ra sự cố, tai nạn xe nên không gặp được anh."

"Em bị thương ở đâu? Wangho, sao em không nói gì với anh..."

Sanghyeok nắm lấy tay tôi, tôi có thể nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh ấy.

Tôi biết điều đó, nếu không phải vì vụ tai nạn, nếu không vì vụ tai nạn ô tô đó thì làm sao tôi có thể biết được mình đang mang thai.

Sanghyeok và tôi có thể sẽ không xa nhau tận hai năm..

"Không nghiêm trọng, chỉ là trầy da một chút mà thôi, lúc đó cũng không cần nhập viện, anh yên tâm."

Tôi thậm chí còn nhảy tới trước mặt anh ấy vài lần: "Anh nhìn xem, em có thể chạy nhảy là được rồi."

"Wangho, anh đã tìm hiểu từ lâu rồi, thực ra em chưa kết hôn."

"Ừm."

"Nhưng em đã có một đứa con gái, tính thời gian ..."

"Sanghyeok, cho em hai tháng, sau hai tháng, em sẽ nói cho anh biết tất cả, được không?"

"...Được."

"Vậy... bây giờ em có thể mượn phòng tắm của anh để tắm được không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, cười có chút ranh mãnh.

Sanghyeok nhìn tôi một lúc rồi nhẹ gật đầu: "Đương nhiên."

Tôi từ nhà tắm bước ra thì anh ôm hôn tôi.

Rất thấp giọng hỏi: "Buổi tối không trở về, con của em sẽ không làm loạn sao?"

"Dì của em mấy ngày nay đều ở đây."

"Vậy tối mai em có đến đây không?"

"Được, chỉ cần anh có thể chịu được."

Sanghyeok cười thầm bên tai tôi: "Chưa biết ai mới là người yếu đuối đâu."

"Bây giờ không giống trước kia nữa rồi, anh cho rằng hai năm này em khổ luyện là vô ích sao? Thể lực của em tốt hơn trước rất nhiều."

"Vậy sao?"

"Anh có muốn thử không?"

Tôi quay lại, nắm lấy vạt áo choàng tắm của anh ấy và nhẹ nhàng đẩy anh ấy xuống giường.

Ngay lập tức, tôi nhấc chân và ngồi trên eo anh ấy.

"Sanghyeok..."

Tôi nắm những ngón tay mảnh khảnh của anh ấy và từ từ cúi xuống.

Đêm nay còn dài.


13.

Còn 18 ngày để tôi trả nốt 2 vạn 8 của khoản nợ.

Tôi lại thấy biển số xe quen thuộc.

Mẹ của Sanghyeok mặc một chiếc váy đẹp và xách một chiếc túi hàng hiệu.

Thật là hết chỗ nói với khu hàng ăn này.

Bà ấy cau mày nhìn tôi, người tôi nồng nặc mùi khói dầu: "Có chỗ nào sạch sẽ hơn để ngồi không?"

"Có một quán cà phê bên kia đường."

Bà ấy liếc nhìn quán cà phê nhỏ nghèo nàn: "Thôi được rồi, ngồi đây đi."

Tôi cầm khăn giấy cẩn thận lau ghế: "Bà lee, mời ngồi đây."

Bà ấy không nói gì, cau mày và ngồi xuống.

"Bà lee tìm tôi có chuyện gì không?"

"Tất nhiên là có rồi."

"Muốn tôi rời khỏi Sanghyeok?"

Bà ấy hơi nhướng mày: "Cậu khá tự giác đấy."

Tôi thở dài: "Sao bà không thử thuyết phục con trai bà nhỉ?"

"Nếu có thể thuyết phục nó thì tôi tìm tới cậu làm gì."

Tôi lại thở dài: "Lần này sợ là không có khả năng."

"Wangho, thật ra tôi không hận cậu, nhưng cậu cũng biết..."

Bà ấy là một danh môn khuê các, thực sự không thể nói lời nào quá nặng lời.

Nhưng tôi biết rất rõ bà ấy định nói gì, có lẽ tôi thực sự không thuộc về gia đình này.

Tôi cũng nghĩ về vấn đề này.

Lần đầu tiên yêu anh, tôi đã nghĩ về nó.

Chỉ cần Sanghyeok không quan tâm, thì tôi cũng không quan tâm.

Nhưng nếu anh ấy có chút do dự và quan tâm, tôi sẽ từ bỏ.

Rất rõ ràng.

Hai năm trước, khi gia đình tôi tương đối khá giả thì anh không như vậy.

Bây giờ trông tôi thật thất bại, còn anh thì không.

Thế là đủ rồi.

"Bà lee, thực xin lỗi, không thể đồng ý với bà."

"Tại sao hai năm trước cậu lại đồng ý?"

"Bởi vì vào thời điểm đó, tôi không chắc chuyện của cha tôi sẽ có kết quả ra sao. Tôi lo lắng rằng nếu ông ấy phải ngồi tù, điều đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Sanghyeok, cũng như tương lai của con cái chúng tôi."

"Nhưng bây giờ, tôi sắp trả hết nợ rồi."

"Nhưng Wangho, cậu có bao giờ nghĩ rằng với gia cảnh của mình, Sanghyeok sẽ rất xấu hổ không."

Tôi đang định nói gì đó thì Minseokie đột nhiên ôm một đống kẹo đường chạy về phía tôi.

14.

"Mẹ, kẹo hồ lô, mẹ ăn đi..."

Đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm của con bé đưa những viên kẹo vào miệng tôi.

Tôi cười, cúi đầu cắn một miếng táo gai: "Ngon quá, Minseokie ngoan lắm, con ra chỗ khác chơi đi."

"Wangho... nó là con gái của cậu?"

"À phải, nó là con gái tôi."

Tôi bình tĩnh nhìn bà ấy và ôm Minseokie vào lòng.

"cậu... cậu không bỏ đứa bé đó đi?"

"Bác sĩ nói tôi bị xe đụng, khắp người đều bị thương, nhưng đứa nhỏ vẫn sống khỏe mạnh, số mệnh nhất định mang nó đến với tôi."

Tôi khẽ vuốt mái tóc đen của Minseokie: "Xin lỗi, lúc đó tôi thật sự không thể nhẫn tâm hơn được nữa."

Bà lee từ từ đứng dậy, như thể bà muốn nói điều gì đó.

Nhưng nhìn Minseokie đáng yêu, bà ấy vẫn không nỡ nói ra.

"Bà có muốn ăn kẹo hồ lô không?" Minseokie đột nhiên đưa kẹo hồ lô sắp chảy ra đưa cho bà ấy.

Bà theo bản năng muốn tránh đi, nhưng vẻ mặt của Minseokie quá ngây thơ và dễ thương.

Bà ấy do dự một chút, cúi xuống vuốt tóc Minseokie: "Ngoan, bà không ăn, con ăn đi."

Minseokie vui vẻ tiếp tục liếm kẹo.

Bà ấy nhìn tôi, rồi nhìn Minseokie, một lúc sau, bà ấy quay người rời đi.

Vào cuối tháng, tôi gửi số tiền còn nợ cuối cùng vào tài khoản.

Sau đó liên hệ với tòa án.

Ba sẽ được đưa ra khỏi danh sách nợ tín dụng.

Vụ án đã khép lại và tảng đá cuối cùng đã được dỡ bỏ khỏi đầu tôi.

Tôi thấy bầu trời trong xanh và những đám mây trắng, tôi cảm thấy sảng khoái.

Lần đầu tiên sau hai năm,tôi thấy dễ thở hơn bao giờ hết.

Tôi gọi cho Sanghyeok, nhưng không ai trả lời.

Tôi không nghĩ nhiều về điều đó, khi đóng cửa hàng vào buổi tối, tôi gọi lại cho anh ấy.

Nhưng anh vẫn không có nghe máy.

Tôi hơi bối rối và đã gửi tin nhắn cho anh ấy trên Wechat nhưng không có hồi âm.

Cho đến hai giờ sáng.

Đột nhiên anh gọi video cho tôi.

"wangho, xin lỗi đã đánh thức em."

Anh vẫn mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh, ngồi mệt mỏi trên sàn hành lang.

"Sanghyeok... có chuyện gì sao?"

"Một trong những bệnh nhân nhỏ của anh đã không thể rời khỏi bàn mổ tối nay."

Đôi mắt anh đỏ như máu, trong màn hình tôi thấy tay anh run run, trong mắt có một tầng hơi nước.

"Nó mới bảy tuổi, là một đứa trẻ rất thông minh đáng yêu... anh cảm thấy có lỗi, rất có lỗi, cảm thấy mình thật vô dụng, wangho..."

Sanghyeok dựa vào tường và lấy tay che mặt.

"Sanghyeok, đừng nghĩ như vậy, anh đã cố gắng hết sức, anh đã làm rất tốt, thật đấy, Sanghyeok đừng quá trách bản thân mình."

"Bây giờ em đi tìm anh, Sanghyeok, anh đợi em."

Tôi không cúp video, chỉ mặc áo khoác lao ra ngoài.

Khi tôi đến bệnh viện, Sanghyeok vẫn đang ngồi trên sàn ở hành lang.

Khi anh ấy nhìn thấy tôi, anh ấy đưa tay về phía tôi: "wangho."

Tôi bước đến, không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh.

Sanghyeok vùi mặt vào ngực tôi.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc anh, nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu, anh là bác sĩ, Sanghyeok, anh sẽ luôn trải qua rất nhiều chuyện sinh tử..."

"Anh đã từng quá tự phụ, quá cao ngạo."

"Anh lợi hại như vậy, đương nhiên có tư cách kiêu ngạo."

"Nhưng anh sẽ không như vậy nữa, wangho, cuối cùng anh cũng nhận ra mình nhỏ bé như thế nào."

"Đúng vậy, con người như chúng ta rất nhỏ bé, cho nên anh nên hòa giải với chính mình đi, Sanghyeok, anh đã làm đủ rồi."

"Anh chỉ không biết làm thế nào để đối mặt với cha mẹ của đứa trẻ, họ rất tin tưởng anh."

"Bọn họ sẽ hiểu cho anh. Trên đời này, trừ cha mẹ của đứa bé ra, anh chính là người mong muốn đứa bé phẫu thuật thành công nhất. Họ nhất định sẽ hiểu."

"Bọn họ sẽ hiểu sao?"

"Họ sẽ hiểu mà"

15.

Tôi đã đúng, khi tôi và Sanghyeok rời bệnh viện.

Cha mẹ của đứa trẻ theo anh ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe.

Họ nắm tay Sanghyeok và nói rất nhiều lời cảm ơn, mẹ của đứa trẻ đã khóc và cảm ơn anh không ngừng.

Sanghyeok dường như cũng đang khóc.

Nhưng có lẽ anh ấy không muốn tôi thấy anh ấy khóc, anh ấy từ chối nhìn vào mắt tôi cho dù thế nào đi chăng nữa.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, đan những ngón tay với anh.

Theo sát anh ấy cho đến khi anh ấy bình tĩnh lại.

Ánh trăng đêm đó thật đẹp.

Trên sân thượng lớn của chung cư, tôi nép vào vòng tay anh.

Những ngón tay anh luồn qua áo tôi và đặt lên vết sẹo do sinh mổ, vuốt nhẹ.

"Sinh con có đau không?"

"Đau lắm. Em nghe người khác nói sinh mổ không đau, đều là nói dối."

Anh ôm tôi chặt hơn: "Anh xin lỗi".

"Anh không sai, em đương nhiên cũng không sai."

Có thể là do vận may đến với chúng tôi hơi khó khăn một chút.

Nếu Ba mở nhà hàng và bắt đầu kinh doanh, nhưng lại nghĩ đến việc kiếm tiền một cách khó khăn, ông ta lại dễ bị lừa, đến lúc đó họ hàng và bạn bè xung quanh cũng bị lừa mất.

Sau vụ việc đó, nếu Ba không bị rồi mang nợ, tính khí của ông ta cũng không thay đổi chóng mặt bạo lực như thế.

Tôi cũng sẽ không bao giờ chia tay với Sanghyeok.

Tôi thích anh ấy rất nhiều, làm sao tôi có thể chia tay anh ấy.

"Ừm,wangho không sai, nhưng anh vẫn sai."

Khuôn mặt của Sanghyeok thật dịu dàng dưới ánh trăng.

"Nếu như khi đó em nói chia tay anh, anh nhất định sẽ không đồng ý."

"Cho dù chúng ta chia tay, anh cũng không nên tức giận mà ra nước ngoài du học."

"Khi đó anh còn quá trẻ và kiêu ngạo, không học được cách mềm mỏng."

"Đó là bởi vì anh không làm đủ tốt để trở thành một người bạn trai có năng lực."

Nhưng tôi lắc đầu: "Những điều này đều không sai. Ai khi còn trẻ không có lòng tự trọng cao? Sanghyeok, anh chỉ có một lỗi."

"Là gì?"

"Lần trước anh không nên mang em họ đi cùng, không nên lừa dối em như vậy, kích thích em."

Dù hiểu lầm đã sớm được giải tỏa nhưng tôi vẫn không thể quên được.

Nhìn thấy anh ấy và Miyeon rất thân mật đêm đó khiến tôi rất buồn.

"Anh vốn không có ý định lừa em, nhưng vừa nhìn thấy em, lại nghĩ đến năm đó em chia tay anh, cho nên nhất thời không nhịn được..."

"Vậy hai năm qua anh thật sự ở một mình sao?"

"Anh tưởng khoảng thời gian qua em đã đủ biết rồi chứ?"

"Thôi đi, em ở chung với anh khi nào."

Sanghyeok không khỏi cười khúc khích, cúi người hôn tôi: "Em bây giờ khác thật đấy."

"Thể lực... quả nhiên tiến bộ rất nhiều, xem ra từ nay về sau có thể thả lỏng một chút."

"Anh đừng có lười biếng đó."

"Vâng, thưa bà lee."

16.

Mẹ của Sanghyeok có lẽ để chúng tôi ở bên nhau vì sự hiện diện của Minseokie.

Khi tôi và Sanghyeok cùng Minseokie trở về nhà họ lee

Cuối cùng, tôi vẫn còn một chút bất an.

Mặc dù gia đình của Sanghyeok không được coi là một gia đình thượng lưu nhưng họ cũng rất giàu có.

Cưới một cô con dâu như tôi, người đang kinh doanh một quán thịt nướng nhỏ ở chợ đêm, bà lee sẽ không còn tự tin ra ngoài đánh bài với người khác.

Nhưng không gì là không thể.

Sanghyeok nói rằng nếu Minseokie và tôi không thể vào nhà họ lee.

Anh đến nhà chúng tôi ở rể.

Bà lee nhất thời tức giận đến nghẹn ngào: "Nhà bọn họ tốt như vậy sao? Có gì mà mê hoặc con thế?"

"Xiên nướng rất ngon." Sanghyeok rất táo bạo.

Bà lee không kìm được, giận dữ tát anh một cái.

Nhưng chính bà là người biết rõ nhất.

Trong hai năm kể từ khi chúng tôi chia tay, anh đã sống như một tu sĩ ở nước ngoài, ngày đêm trong phòng phẫu thuật.

Bà lee nghĩ đến hoàn cảnh của con trai mình lúc đó nên đã tự thuyết phục bản thân sẽ tốt hơn.

Nếu họ buông tay, nhà họ lee sẽ có con dâu và cháu gái đáng yêu, sau này họ đương nhiên sẽ có cháu trai.

Nếu vẫn cứ cắn chết không buông thì con trai cũng sẽ mất luôn.

Sau tất cả, bà lee chỉ có thể nhéo mũi và nhận tôi là con dâu.

Ít nhất, trình độ học vấn của tôi không tệ, bây giờ tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi.

Trở thành một giáo viên hoặc một công chức trong tương lai, trong mắt bà cũng được coi là đàng hoàng.

Sau bữa trưa, tôi và Sanghyeok đưa Minseokie ra vườn chơi một lúc.

Minseokie buồn ngủ, Sanghyeok ôm con bé ngủ.

Động tác bế con còn vụng về nhưng đã thuần thục hơn rất nhiều so với lần đầu.

Tôi vẫn nhớ ngày đó khi Sanghyeok lần đầu tiên nhìn thấy Minseokie.

Minseokie trông giống Sanghyeok, nhưng tính cách lại giống tôi.

Con bé thích những người đẹp trai, thậm chí cả mấy đứa bé trai của nhà hàng xóm, con bé chỉ thích chơi với đứa đẹp trai nhất.

Vì vậy, Sanghyeok dễ dàng chiếm được trái tim bé nhỏ của Minseokie.

Như vậy cũng tốt, ít nhất Minseokie rất nhanh đã tiếp nhận người bố này, hai người rất hợp nhau.

Đêm đó chúng tôi không ở nhà họ lee, nên chúng tôi đưa Minseokie về căn hộ của Sanghyeok.

Minseokie ngủ thiếp đi trên chiếc giường nhỏ.

Sanghyeok nắm tay tôi đi sang phòng khác.

"Minseokie nửa đêm sẽ tỉnh giấc đó."

"Chúng ta sẽ quay lại với con bé sau."

"Em không thể nghỉ ngơi một đêm sao?"

"Wangho, em nợ anh bao nhiêu đêm em có biết không?"

"Ngày mai không phải có ca mổ sao?"

"Buổi chiều còn nhiều thời gian."

"Vậy... chỉ một lần thôi."

Tôi nắm lấy cà vạt của anh ấy và để anh ấy cúi đầu xuống.

Tôi thích hôn anh ấy như thế, hôn lên chiếc cằm và đôi môi xinh xắn của anh ấy.

Giống như khi chúng tôi yêu nhau, nụ hôn đầu tiên của chúng tôi.

Tôi vẫn nhớ ánh sao và lùm cây đêm ấy.

Và những giọt mồ hôi rịn trên trán, những ngón tay run run khi ôm tôi.

Tôi luôn rất dũng cảm, lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, tôi đã chủ động.

Nhưng tôi không có kinh nghiệm và răng tôi đã va vào môi anh.

Chúng tôi ôm nhau trong bóng tối và học cách hôn nhau bằng cách mò mẫm.

Chúng tôi là vô số lần đầu tiên của nhau, vì vậy tôi không thể nào quên.

Tôi nhớ đêm đó tim anh đập nhanh như thế nào.

Và sau hai năm, tim anh vẫn đập nhanh hơn khi anh ôm tôi.

Và tôi vẫn yêu anh như ngày nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro