𝑐ℎ𝑢́ ℎ𝑎𝑖
cp chính fakenut
HE 💕
Tôi làm nũng với ảnh đế đòi anh ấy sấy tóc cho tôi.
Ảnh đế gõ màn hình, cười tủm tỉm nói: " Tôi đang livestream mà."
Khu bình luận như nổ tung: "Sập phòng rồi? Ảnh đế ở chung với bạn gái?"
Ảnh đế dập điếu thuốc trên tay: "Không phải, em ấy là cháu của tôi."
Sau này, nửa quỳ nửa ngồi, hai chân run run, cầu hôn tôi.
Tôi chọc chọc vai anh, cười tủm tỉm nói: "Không được đâu, chú hai à."
1.
Ngày bố mẹ gặp tai nạn xe cộ, tôi chui ra khỏi vòng tay họ, người bê bết máu, không khí lạnh lẽo.
Ngày đám tang, mưa rơi không ngớt, răng tôi va vào nhau vì lạnh.
Sanghyeok cầm chiếc ô màu đen đứng trước mặt tôi và đưa bàn tay trắng nõn ra chờ tôi nắm lấy: "Wangho, về nhà với chú."
Chiếc mũ lưỡi trai màu đen đè mái tóc lòa xòa xuống, che đi đôi mắt đen như mực kia.
Là một người đàn ông rất đẹp trai.
Tôi bất giác đặt bàn tay bé xíu của mình vào bàn tay của anh ấy.
2.
Sanghyeok là học sinh được cha mẹ tôi bảo trợ.
Thỉnh thoảng anh đến nhà tôi ăn cơm, khi đó tôi chỉ biết nằm dài ở cửa lén nhìn anh.
Là thanh niên khó che giấu được vẻ điển trai, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Anh ấy gọi tôi lại, xoa đầu tôi, mày mắt đầy dịu dàng:"Wangho, sao không nói chuyện?"
3.
Sanghyeok đưa tôi về nhà.
Thời gian đó anh ấy đang học ở trường điện ảnh, vì tôi mà chỉ học ở trường vào ban ngày.
Đêm hôm đó sấm sét ầm ầm, tôi chậm rãi đi đến trước cửa phòng anh, do dự liếm liếm môi.
"Chú lee, có thể cho cháu ngủ cùng không?"
Sanghyeok khẽ động mi, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh một cái.
"Wangho, mau lên đi."
Trong bóng tối, tôi đưa mắt nhìn theo khuôn mặt của anh ấy nhiều lần, thầm nghĩ, Sanghyeok là người duy nhất còn lại đối với tôi.
4.
Đến khi tôi học cấp hai, anh ấy đuổi tôi ra khỏi phòng.
Tôi ôm gối, đau lòng nhìn anh: "Sanghyeok, sao chú không cho cháu ngủ cùng nữa?"
Tôi vội vàng lấp liếm: "Cháu mới mười hai tuổi!"
Chú bất đắc dĩ nhìn tôi:"Cháu là một thiếu niên, lớn lên sẽ kết hôn, khi đó sẽ ngủ cùng vợ cháu."
Tôi ngẩng đầu và nhìn chú ấy một cách nghiêm túc.
"Vậy sau này cháu sẽ kết hôn với chú, cho nên...bây giờ cháu có thể ngủ với chú không?"
Sanghyeok mỉm cười lắc đầu, "Không tốt, đợi cháu lớn lên thì chú sẽ già đi, còn cháu vẫn là một thiếu niên xinh đẹp, người theo đuổi cháu chắc phải xếp hàng dài từ đây đến Pháp."
Tôi kiên quyết cự tuyệt:"Không, cháu chỉ chấp nhận chú thôi!"
Sanghyeok cóc vào đầu tôi một cái:"Ngủ đi!"
5.
Tôi và Sanghyeok cãi nhau đến mức tôi tức giận bỏ nhà đi.
Tôi muốn chọn ban tự nhiên, Sanghyeok chỉ vào thành tích môn tự nhiên của tôi, đúng là tôi đứng cuối nhưng chú ấy lại hét vào mặt tôi:"Tại sao cháu không sử dụng bộ não to bằng con kiến của mình để suy nghĩ xem cháu có thể được chọn không?"
Tôi mở to mắt:"Chú coi thường cháu?"
Sanghyeok cười khẩy: "Còn cần phải nói?"
Tôi đóng sầm cửa lại và đá giày của chú ấy ra xa tám mét.
Tôi không có tiền, khó mà bỏ nhà đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn gian hàng hoành thánh nóng hổi rồi nuốt nước bọt trở vào.
Một lúc sau, tôi thận trọng hỏi chủ quán: "Anh trai, em ăn cơm Bawang được không?"
Chủ quán nhìn tôi chằm chằm không nói nên lời và đuổi tôi đi như một con chó.
Vì vậy, tôi đã thề trong lòng rằng nếu Sanghyeok mua cho tôi một bát hoành thánh, tôi sẽ tha thứ cho anh ta.
Một giây tiếp theo, tôi bị cọ mạnh vào trong cánh tay, bên tai tôi vang lên một giọng nói trầm thấp bối rối:"Han Wangho, cháu chạy lung tung làm gì?",
Tôi đắc ý, thầm kêu chú ấy nhận thua đi, Sanghyeok có cãi nhau với tôi thì sau cùng không phải vẫn dỗ tôi sao?
Sanghyeok ôm tôi ngày càng chặt hơn, gần như siết tôi đến ngạt thở.
Trong lúc sững sờ, tôi nghe thấy anh ấy nói "Han Wangho, tôi chỉ còn lại mình cháu."
Khi đó, anh ấy mới bước vào làng giải trí, ngày nào cũng bị coi thường.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng anh ấy: "Sanghyeok, ngoan, có cháu ở đây."
*Bawang gọi là bữa ăn chúa tể, ở TQ trước kia thường sẽ có những người có quyền lực quản lý một khu đô thị hoặc khu dân cư đến hàng quán nào đó ăn uống mà không cần trả tiền. Nếu chủ quán muốn lấy tiền của họ thì sẽ bị đe dọa không cho bán nữa. Khá giống với lấy tiền bảo kê bên mình, nhưng nó là hình thức ăn uống:v*
6.
Sau khi ra trường, Sanghyeok cuối cùng cũng trở nên nổi tiếng nhờ một bộ phim điều tra tội phạm và giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, một pha ngoạn mục.
Tôi phấn khích chỉ vào tấm áp phích của anh ấy bên đường, và khoe với bạn cùng phòng:"Sanghyeok! anh ấy chung một nhà với mình đó!"
7.
Sanghyeok ngày càng bận rộn và hiếm khi về nhà.
Đôi lúc tôi nằm trên ghế sofa và ngủ thiếp đi trong khi chờ đợi.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đã nằm trên giường và tôi biết rằng Sanghyeok nhất định đã về nhà.
8.
Hôm đó vừa tắm xong, tôi vừa thắt đai áo choàng tắm thì có tiếng gõ cửa nặng nề.
Tôi mở cửa, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Sanghyeok nói lỏng cổ áo, đôi mắt tối sầm lại và hơi thở nóng hổi của anh ta áp sát vào tôi.
Ngay lập tức tôi cảm giác được thở đó.
Khuôn mặt lạnh lùng và nhẵn nhụi của anh ta đột nhiên phóng to trước mắt tôi, hơi thở của tôi đột ngột ngừng lại.
Giây tiếp theo, đầu anh lướt qua gò má ửng hồng của tôi và tựa lên vai tôi.
"Wangho, cho chú tựa một lát."
Nói xong anh lặng lẽ không nhúc nhích nữa, tôi chợt nghĩ đến con cún nhà hàng xóm, mỗi lần bị đánh đều có bộ dạng mít ướt như vậy.
"Sanghyeok?"
"Hửm?"
Giọng kết thúc của anh cao hơn, trầm và khàn, lười biếng mà gợi cảm.
Con thú nhỏ trong lòng tôi khẽ nhảy lên. "Tại sao trên người chú lại có mùi nước hoa của phụ nữ?"
Tiếng cười run rẩy của Sanghyeok văng vẳng bên tai tôi: "Cháu làm kiểm tra viên ở đơn vị nào thế?"
"Wangho, chú tìm cho cháu một người cô."
Ngọn lửa trong đầu tôi bùng lên, tôi vươn vai đưa tay đẩy anh ra:"Cháu không muốn!"
Sanghyeok có chút kinh ngạc, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: "Wangho, cháu làm sao vậy?"
Sau đó, tôi đã thấy người "cô" trong đoạn đối thoại với Sanghyeok.
Em ấy tên là Eunjung, là một đóa hoa nổi tiếng trong làng giải trí.
Cô khi đó đang ôm cánh tay của Sanghyeok, đôi lông mày lá liễu và chiếc eo thon, dịu dàng và quyến rũ, giống như một bông hoa mộc lan đang nở rộ.
Hai người họ đang nói chuyện gì đó rất vui, em ấy quay đầu cười nhìn Sanghyeok, đôi mắt sáng lấp lánh ánh sao lay động lòng người.
Tôi sững người một lúc, rồi nhìn xuống bộ đồ ngủ của mình được bọc trong một chiếc áo khoác độn có hoa văn, và khuôn mặt bình thường của tôi trong gương.
Phóng viên không kịp chờ đợi đưa micro lên: "Nghe nói gần đây cô Eunjung sẽ cùng ảnh đế đóng chung một bộ kịch rối cổ trang, có đúng như vậy không?"
Eunjung ưu nhã vuốt ve tóc bên tai, dịu dàng nói: "Nếu Sanghyeok bằng lòng, tôi có thể đi thử giọng."
Sanghyeok?! Tôi suýt cắn vỡ ly nước của mình khi nghe thấy điều này.
Sanghyeok dường như đồng ý với cách xưng hô thân mật của cô ta: "Tất nhiên, hoan nghênh cô, Eunjung."
Eunjung?!
Tôi cắn chiếc ly đang uống dở, tiếng kêu răng rắc như sắp vỡ đến nơi.
"Trời ơi, Eunjung và Sanghyeok quá xứng đôi đúng không nào?"
Bạn cùng phòng nghiêng đầu và kêu lên. "Tớ cũng nghĩ vậy! Hơn nữa tớ rất thích hai người họ, tớ đã đu CP của họ từ khi họ tham gia chương trình giải trí lần đầu tiên!"
Bạn cùng phòng bên kia cũng phụ họa. Tôi không nhịn được nữa, vỗ bàn: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái con khỉ á?"
Bạn cùng phòng nhìn tôi kỳ quái:"Không phải cậu nói Sanghyeok là chú của cậu sao? Anh ấy tìm cho cậu một người cô, cậu không vui sao?"
Tôi rất vui, vui khi nhận được quả dưa to thế này: "Đúng vậy, là chú hai."
"Tại sao là chú hai?"
"Bởi vì anh ấy là Erha."
*Erha là chỉ những con chó Husky ngốc nghếch*
Tôi vừa khóc vừa uống sữa AD ở quán bar.
Chương trình tạp kỹ đầu tiên của Sanghyeok và người phụ nữ đó được phát sóng trên điện thoại.
Một người đàn ông đến và muốn bắt chuyện, nhưng anh ta sững người một lúc khi nhìn thấy hộp sữa trong tay tôi.
"Em bé, chỉ uống sữa thôi là không say được."
Tôi ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh ta:"Anh quan tâm tôi à?"
Lời này vừa nói xong, tôi mới phát hiện mình biết người đàn ông này!
Là bạn trai của bạn thân tôi Siwoo.
"Jaehyuk?"
"Han Wangho?" Vẻ mặt Jaehyuk đột nhiên hoảng hốt.
Tôi nắm cổ áo anh ta, tức giận nói:"Anh phản bội bạn thân của tôi? Anh đến đây để tán tỉnh người khác?"
Thật đáng tiếc, Siwoo là bạn thân nhất của tôi, cả hai chúng tôi đều chia tay cùng một ngày.
Jaehyuk vội xua tay:"Tôi đang làm việc ở đây, cậu nhìn quần áo của tôi đi."
Tôi cúi đầu nhìn, mới phát hiện anh thật sự mặc đồng phục ở đây.
"Sao cậu lại khóc?"
Jaehyuk nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ:"Tình yêu tan vỡ?"
Tốt lắm, cậu ta đoán trúng bóc ngay lần đầu.
Tôi lắc đầu, chúng tôi chưa bao giờ nói về chuyện yêu đương.
"Jaehyuk, tôi có một cái bằng hữu, cậu ấy..."
Tôi còn chưa nói xong, một thân cao gầy đẹp trai lãng tử từ hành lang đi tới, cũng mặc đồng phục ở đây.
"Jaehyuk, cậu đang làm gì ở đây? Tôi bận đến mức tôi sắp phải pha chế đồ uống bằng chân, còn cậu..."
Người đó vừa nhìn thấy tôi liền xấu hổ ngừng nói.
"Để tôi giới thiệu với cậu, Dohyeon, bạn cùng phòng của tôi. Chúng tôi làm chung công việc."
Nói xong, Jaehyuk vỗ vai tôi và nháy mắt:"Độc thân, chẳng qua là không có tình yêu, chẳng sao cả, người sau sẽ tốt hơn, sẽ ngoan ngoãn hơn người trước, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cậu thấy chưa?"
Tôi mặt không đổi sắc, một ngụm uống hết sữa, đứng dậy rời đi: "Tôi chợt nhớ là gas trong nhà chưa tắt."
Tôi vừa bước ra khỏi cửa thì có tiếng bước chân phía sau, có người ngăn tôi lại.
Khi tôi quay lại, tôi thấy Dohyeon đang thở hổn hển: "Wangho, tại sao cậu lại bỏ đi?"
Tôi cau mày: "Đừng gọi tôi như vậy."
Chỉ có Sanghyeok mới có thể gọi tôi như vậy.
Thấy tôi tức giận, Dohyeon có chút sững sờ: "Xin lỗi, tôi có chút nóng lòng, Han Wangho, để tôi đưa cậu về."
Tôi rút cánh tay ra khỏi tay anh ta và từ chối: "Không cần, sẽ có người đón tôi"
Dohyeon không bỏ cuộc: "Tôi biết, chú của cậu là Sanghyeok phải không?
Nhưng anh ấy sẽ quay phim với Eunjung vào tối nay ..."
Nghe thấy cái tên "Eunjung", tất cả sự giả vờ của tôi sụp đổ, trong lòng một nỗi buồn khó tả, quầng mắt lại đỏ hoe.
Dohyeon có chút lúng túng, hốt hoảng lấy ra một tờ giấy, đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng lại kiềm chế rồi đưa tờ giấy cho tôi.
Kể từ đó, Dohyeonc thường xuyên đến gặp tôi.
Tôi cùng anh đi ăn kem, ăn lẩu, xem phim.
Nhưng tôi lặng thinh như người mất hồn.
Dohyeon tìm đủ mọi cách để làm tôi vui.
Nhưng tôi biết, trái tim tôi không ở đây.
Anh ta đưa cho tôi tờ giấy nhưng tôi lại nhớ đến đôi bàn tay của Sanghyeok, gầy hơn và đẹp hơn anh ta, với những khớp xương rõ ràng, mảnh khảnh và trắng trẻo.
Anh mời tôi đi ăn tối, và tôi nhìn dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật nhóc XXX" trước cửa khách sạn mà lòng như bị đốt cháy.
Sanghyeok biết rằng cha mẹ tôi bận rộn và chưa bao giờ tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi, vì vậy anh ấy đã đặt tiệc sinh nhật cho tôi vào ngày tôi tròn mười tám tuổi.
Tấm băng rôn đỏ tươi "Chúc mừng sinh nhật Han Wangho." ở lối vào khách sạn.
Tôi đứng ở phía trước, nhìn chằm chằm câu nói này một hồi lâu, vừa khúc khích cười vừa mừng rỡ, thật tốt khi gặp được Sanghyeok.
Bây giờ tôi có một vài hối tiếc.
Dohyeon đỏ mặt khen tôi xinh đẹp.
Làm tôi nhớ đến Sanghyeok đã từng nhẹ nhàng xoa đầu tôi, dịu dàng nói: "Wangho của chúng ta sau này nhất định sẽ rất xinh đẹp."
Bây giờ tôi đã lớn, tôi cũng được mọi chàng trai khen ngợi xinh đẹp, nhưng Sanghyeok không thích tôi thì có ích gì?
Yêu thầm luôn là nỗi ám ảnh của một người, nhưng tình yêu thầm này lại kéo dài năm năm.
Lần đầu tiên tôi biết yêu là vào năm mười sáu tuổi, hoặc có trước đó nữa như bị giấu đi mất.
Người ta thường nói kẻ đến sau sẽ thắng, nhưng với Han Wangho tôi đây, không có gì là tuyệt đối.
Nhân vật phản diện trong lòng tôi bị lung lay, nói với tôi rằng tôi nên ở bên Dohyeon.
Anh ấy thật tuyệt làm sao.
Tôi và Sanghyeok sẽ không bao giờ có thể.
Tôi nhìn anh bận rộn vì tôi mà lòng càng xốn xang.
Cái đêm Dohyeon thổ lộ tình cảm với tôi, chúng tôi đang ăn sinh tố dâu.
Tôi nuốt ngụm nước đá cuối cùng một cách khó khăn, cũng cảm nhận được vị ngọt của mứt dâu.
Dohyeon lo lắng và mong đợi nhìn tôi, tôi nhìn thấy trong mắt anh phản chiếu một cậu bé ích kỷ và đáng khinh bỉ.
Vừa định mở miệng, nước mắt bất giác rơi xuống.
Dohyeon vội vàng đứng dậy: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em không đồng ý cũng không sao, cứ coi như anh không nói gì, em đừng buồn..."
Tôi vẫn chưa thể hứa với anh ấy.
"Anh có thể đợi em."
Dohyeon kiên trì nhìn tôi.
Tôi liên tục xin lỗi anh, vừa liên tục nói xin lỗi, vừa rót rượu vào miệng.
Người bàn bên cạnh chạy tới giật lấy: "Làm gì vậy, rượu của bàn chúng tôi đấy!"
Rượu rất cay, nhưng ngọt ngào hơn nhiều so với cảm xúc.
Dohyeon đưa tôi về nhà, tôi suýt ngất đi vì uống rượu.
Khi anh gõ cửa, Sanghyeok vừa về đến nhà và đang đứng trong hành lang lạnh lẽo.
Ánh mắt anh quét qua Dohyeon với vẻ u ám.
Dohyeon giao tôi cho chú ấy lúc tôi đang say bí tỉ, lặng lẽ liếc nhìn Sanghyeok với ánh mắt phức tạp, nhưng lại do dự không nói.
"Nếu anh thật sự là chú của em ấy, đừng hiểu lầm em ấy với tư cách là người thân."
Sanghyeok kinh ngạc liếc anh một cái, hơi thở nhẹ nhàng trên người anh cũng bị cuốn đi: "Giả làm con sói đuôi to sao, lần sau đừng để tôi gặp cậu dẫn con bé đi uống rượu."
Dohyeon muốn giải thích, lại bị cửa đáp lại một cách thô bạo đóng lại. Toàn bộ hành lang rung chuyển ba lần.
*giả làm sói đuôi to: dùng để chế nhạo những người thích thể hiện. Có câu nói "con cóc ngậm chổi lông ở mông-giả làm sói đuôi to"*
Tôi được chú ấy bế vào phòng ngủ.
Trong lúc say rượu, tôi nắm lấy cà vạt của Sanghyeok:"Eunjung đâu? Tại sao em ấy không trở về cùng chú?"
Sanghyeok đặt gối sau đầu tôi:"Han Wangho, cháu không ngoan, ai cho cháu dũng khí uống rượu?
Tôi bĩu môi: "Còn ai nữa, cô giáo Eunjung của chú đó."
Sanghyeok: "..."
Anh ấy đứng dậy muốn rời đi, lại bị tôi túm lấy góc áo anh ấy
"Cô giáo Eunjung của chú đâu?"
Sanghyeok không còn cách nào khác ngoài việc nói:"Bọn chú đã chia tay" một cách nhẹ nhàng.
Tôi thực sự không thể tin được những tin tức tốt mà tôi vừa nghe, phần lớn rượu trong tâm trí tôi đã tỉnh táo, và một nửa còn lại chỉ muốn hát "Happy Breakup" trên giường và múa Yangko.
Nhưng tôi cố kìm lại.
Tôi giả vờ an ủi anh ấy: "Không sao đâu, lần sau sẽ tốt hơn, lần sau sẽ tử tế hơn..."
Thực ra trong lòng tôi muốn đốt bảy bảy bốn chín phát pháo hoa.
Sanghyeok nhướng mày, đột nhiên dùng một tay đè lên vai tôi, đẩy đến đầu giường:"Han Wangho, sao chú thấy cháu đang rất vui vậy?"
Mùi rượu bao trùm khiến tôi choáng váng, nhìn thấy môi anh, nhịn không được muốn hôn trực tiếp: "Không có a, cháu nói nhầm đó."
*Yangko là một điệu múa dân gian phổ biến của TQ*
Kể từ đó, thay vì trốn tránh Sanghyeok, tôi bắt đầu quấy rầy anh ấy một cách mạnh mẽ.
Tôi mặc một chiếc áo cánh ngắn mới, và cố tình lướt qua mắt anh ấy.
Anh không nhìn nó dù một lần.
Được lắm.
Nhưng khi tôi định ăn mặc thế này đi ra ngoài, anh ấy đặt máy tính trên tay xuống, dùng giọng điệu khiến tôi phản bác nói: "Đừng mặc thế này, thay đi!"
Tôi xông vào phòng anh ấy và yêu cầu anh ấy thổi tóc cho tôi như một đứa trẻ.
Tôi trực tiếp đi tới, đặt máy sấy tóc vào tay anh ta:"Sanghyeok, chú bị điếc rồi!"
Sanghyeok gõ màn hình máy tính trên bàn, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, nhưng lại cười khẽ: "Wangho đừng làm ồn, chú đang livestream"
"Hả?" Tim tôi đột nhiên chùng xuống, còn mặt tôi thì đỏ bừng.
Tôi thấy bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đang tăng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
[Sập nhà rồi sao? Nam diễn viên ở chung với bạn gái?]
[Chị gái không có tay sao? Bắt ảnh đế sấy tóc dùm?]
Sanghyeok cau mày và yêu cầu quản lý đuổi những người nói chuyện nhảm nhí, sau đó giải thích:"Không phải, đó là cháu gái của tôi."
Tôi đang rón rén rời khỏi đây, khi nghe đến từ "cháu gái" tôi bất giác đứng yên.
Khi tôi ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt trượt xuống.
Hôm sau là cuối tuần nhưng Sanghyeok đến công ty từ sớm. Tôi thì ngủ say, đang mơ màng thì nhận được cuộc gọi từ anh.
"Wangho còn ở nhà không?"
"Sao, nhớ cháu rồi?"
Đầu dây bên kia tạm dừng: "Đừng nháo nữa, sợi dây chuyền chú cần đeo khi quay phim bị rơi xuống giường, cháu gửi đến công ty cho chú được không?"
Công ty của Sanghyeok?
Tôi nói được và nhảy ra khỏi giường mà không mở mắt.
Đứng trước một công ty cao chọc trời, tôi không khỏi thở dài: Tôi muốn gì trong cuộc sống, giàu có và tự do.
Đột nhiên, một cô bé đeo khẩu trang kéo tôi lại, cười nói:"Em trai ơi, em đến gặp Sanghyeok đúng không?"
Tôi gật đầu:"Sanghyeok phái cô đến đón tôi hả?"
Em ấy liếc nhìn tôi, kéo tôi lại rồi đi về phía cửa phụ:"Đi theo em."
Nhìn cửa phụ, trong lòng tôi có chút thất vọng, người nhà mình mà không thể đi cửa chính sao?
Tuy nhiên, tôi thậm chí còn không đi vào cửa phụ, bởi vì tôi đã bị chụp thuốc mê bởi một người nào đó với chiếc khăn tay.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi cảm giác có thứ gì đó bị nhét vào miệng, tay, mắt cá chân và cổ của tôi bị trói chặt vào ghế.
Toàn thân chỉ còn lại một đôi mắt có thể tự do nhìn, cũng chỉ có thể xoay người.
Cô gái đeo mặt nạ đen đang nhìn tôi hung dữ: "Muốn tìm Sanghyeok? cậu là ai?"
Nói xong, một thứ gì đó lạnh lẽo áp vào mặt tôi.
Là một con dao! Vẫn còn một ánh sáng lạnh buốt, phản chiếu bộ dạng bất lực và lộn xộn của tôi.
Tôi trợn đôi mắt to ra, từng tế bào trong cơ thể đang kêu gào kinh hoàng.
Khi con dao ngày càng đến gần, tôi lắc đầu nguầy nguậy, thở hổn hển vì căng thẳng.
Đồng thời, tôi nhận ra rằng em ấy là fan cuồng bất hợp pháp của Sanghyeok!
Chắc là em ấy đã ngồi xổm ở đó, chờ con mồi cắn câu.
Thật không may, tôi đã đụng phải cô ta ngay lần đầu tiên đến đó!
Có vẻ như tôi thực sự phải tìm hiểu những tin tức quan trọng khi quay trở lại.
"Xem dáng vẻ đáng thương của cậu, cậu sẽ không..."
Cô gái nhỏ đột nhiên tới gần:"cậu là đang dụ dỗ Sanghyeok sao?"
Đúng là một người điên!
Mắt tôi đảo khắp nơi, cố gắng tìm lối thoát.
Đột nhiên tôi nhìn thấy góc của căn phòng này, và đồng tử của tôi giãn ra ngay lập tức.
Nó đóng cửa và tối tăm, ngoại trừ một nơi có ánh sáng.
Dưới tia sáng đó, hình ảnh của Sanghyeok được dán khắp nơi.
Anh ấy khoe cơ bắp như một người mẫu, phi nước đại trong bể bơi và thậm chí còn có những cảnh quan hệ tình dục!
Đôi mắt nhợt nhạt đó tràn đầy dục vọng hoài cổ, và đang âu yếm hôn người phụ nữ trong vòng tay anh.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như thế này! ! !
Ngay lập tức, sự ghen tị và đố kỵ đã lấn át nỗi sợ hãi, và tôi tức giận đến mức muốn thò đầu ra nhìn tên khốn đó.
"cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Vẻ mặt của người hâm mộ bất hợp pháp trở nên méo mó,
"Anh ấy chỉ thuộc về một mình tôi! cậu nhìn làm gì?" Nói xong, cô ta giơ tay tát tôi.
Ngay lập tức tôi cảm giác được nửa mặt bên phải của tôi đau rát.
Khóe miệng dường như bị rách, máu rỉ thành dòng.
Tôi cũng không dám cử động nữa, sợ con dao kia sẽ rạch nát mặt tôi.
Thấy tôi ngoan ngoãn ngồi yên, fan cuồng khẽ hừ một tiếng rồi mở cửa đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, tôi dùng đầu lưỡi đẩy miếng giẻ ra.
Cô gái này cũng lậm phim quá rồi, thật sự cho rằng khi bắt cóc thì nhét thứ gì đó vào miệng sẽ khiến con tin không nói chuyện được sao?
Tôi nhìn chằm chằm cánh của, nhỏ giọng nói: "Này, Siri!"
"Tôi ở đây"
Cảm tạ trời đất, điện thoại tôi để vào túi quần không bị lấy đi!
Không được chủ quan để mất Kinh Châu!*
*大意失荆州啊 (chớ chủ quan để mất Kinh Châu): ý chỉ nói đừng lơ là, sơ suất mà làm cho việc thất bại. Câu nói là điển cố nói về thời Tam Quốc, danh tướng Quan Vũ xuất binh đánh địa khu Tương Phàn của Tào Tháo thì bị thuộc hạ của Tôn Quyền là Lữ Mông đánh lén ba quận Kinh Châu, khiến ba quận thất thủ.
Một tia hy vọng nhen nhóm trong lòng tôi:"Gọi cho Sanghyeok"
"Được~"
"Xin chào?" Nghe giọng nói quen thuộc của Sanghyeok bắt máy, tôi không tự chủ được rơi nước mắt.
"sang..."
"cậu đang làm cái gì?" Cánh cửa bị đóng sầm lại, tên fan cuồng lao tới lấy điện thoại di động trong túi của tôi ra.
Cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn não, vì vậy tôi quay sang một bên, tranh thủ thời gian nói vọng vào điện thoại:"Sao thức ăn tôi gọi vẫn chưa đến! Cả hai chúng tôi đều sắp chết đói rồi!"
Tôi không khai ra đang nói chuyện với ai, sợ chọc tức fan cuồng nên chỉ có thể giả vờ gọi đồ ăn mang về để ổn định lòng quân.
Với sự hiểu biết ngầm của tôi về Sanghyeok, tôi nghĩ tôi sẽ được cứu thoát.
Lúc này, cô ta đã giật lấy điện thoại của tôi.
Không thể cô ta thấy tôi đang gọi cho ai!
Tôi giả vờ kiệt sức đâm sầm vào cô ta, chiếc điện thoại rơi xuống nền nhà, màn hình tối đen.
Xin chân thành cảm ơn đại lý đồ cũ Apple.
Sợi dây thừng như cứa sâu vào da thịt, tôi đau đến nỗi bật cười nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc xen lẫn tiếc nuối:"Ôi điện thoại của tôi, huhu"
Fan cuồng tiến tới bóp cổ tôi một cách dã man:"Tôi hỏi cậu đang gọi cho ai? Cảnh sát à?"
Tôi cố gắng lắc đầu, lấy hết sức bình sinh để nói:"Chị hiểu lầm rồi, tôi thấy chị bận bịu như vậy mà chưa ăn cơm, nên gọi đồ ăn mang đến cho chúng ta!"
"Cô nghĩ tôi là đồ ngu sao?" Đúng là khẩu thị tâm phi, tay cô ta rõ ràng đã thả lỏng một chút.
Dễ lừa như thế?
Rèn sắt khi còn nóng, tôi nói tiếp: "Tại sao tôi lại thích Sanghyeok chứ? Tôi ghét nhất là anh ta. Tôi nói cho chị biết, buổi sáng thức dậy anh ta không đánh răng, sau khi đi vệ sinh cũng không xả nước, anh ta thay phụ nữ mỗi tuần..."
Xin lỗi Sanghyeok!
Lực đạo bóp cổ tôi đột nhiên tăng lên: "cậu không được nói Sanghyeok như vậy!"
Tôi gần như không thở nổi: "Chị yên tâm đi, tôi thấy chị là người thích hợp nhất với anh ấy. Eunjung là cái gì? Chị đẹp hơn cô ta gấp trăm lần, cô ta cách chị mấy trăm con phố! Sanghyeok sẽ bị mê hoặc khi nhìn thấy chị!"
Tôi xin lỗi Eunjung!
Sao Sanghyeok còn chưa đến, tôi sắp chịu hết nổi rồi.
Cô ta bị tôi khen đến sửng sốt, có chút nghi hoặc hỏi: "cậu gọi món gì?"
Tôi sững sờ trong giây lát, trong lòng mừng rỡ, em ấy thật sự tin!
Có lẽ bởi vì em ấy không bình thường về mặt tinh thần, và rất ít người có thể nói chuyện với em ấy bằng giọng điệu bình thường hoặc tán thưởng.
"Tôi gọi cá dưa cải, nói cho chị biết, gần đây có một nhà hàng đặc biệt ăn ngon, còn giảm giá tất cả món ăn."
Vị chua, rau dưa đều có thừa.*
*Bạn là một đĩa cá thừa cải muối chua và rau: ám chỉ những con người có tính đố kỵ, chua ngoa, kém cỏi. Bên TQ có cả meme, mình để dưới cmt nha~
Tôi giả vờ bí ẩn: "Thật ra..."
"Tôi còn giữ ảnh riêng tư của Sanghyeok, là ảnh tôi mua của người khác với giá cao."
Cô ta đột nhiên lấy lại tinh thần: "Thật sao?"
"Sao tôi phải lừa chị?"
Sao còn chưa đến?
Nếu không đến, tôi sẽ trở thành bạn tốt với fan cuồng bất hợp pháp mất!
Lo lắng đi vài vòng quanh căn phòng, tôi thầm đổ mồ hôi.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng động lộn xộn từ cách đó không xa truyền đến.
Nó chỉ tồn tại trong vài giây, rồi im ắng như không có gì xảy ra.
Tôi vui mừng khôn xiết.
Fan cuồng này dường như thực sự bị rối loạn tâm thần, em ấy không nghe thấy tiếng động, tập trung sắp xếp những bức ảnh trên tường, vừa nghĩ về chiếc bánh kem lớn mà tôi đã vẽ cho em ấy vừa dán những bức ảnh riêng tư của Sanghyeok.
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Vài phút sau, cánh cửa bị đá tung.
"Không được cử động!" Giọng nói của chú cảnh sát vang khắp phòng.
Fan cuồng bị cảnh sát trấn áp bằng đạn thật.
Tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phía sau họ.
"sanghyeok..." Anh bước tới mang theo một trận gió, giây tiếp theo tôi liền rơi vào trong vòng tay ấm áp.
Mùi thông thơm mát bao quanh tôi.
"Xin lỗi Wangho, chú đến muộn..."
Sanghyeok ôm tôi thật lâu, lo sợ đến mức muốn đem tôi bóp thành máu thịt.
Một lúc lâu sau anh mới chịu buông ra, nửa quỳ trước mặt tôi, đôi tay run run cởi dây trói cho tôi.
Tôi thấy hai mắt anh đỏ bừng, đuôi mắt khẽ run, nhưng khuôn mặt tuấn tú vốn có lại có vẻ phờ phạc và xấu hổ như vừa trải qua một thử thách kinh hoàng.
Cởi trói xong, anh lại ôm tôi vào lòng.
Tôi cảm thấy lồng ngực nóng bỏng của anh áp vào ngực tôi, và cả hai trái tim đều đập nhanh và dữ dội.
"Sanghyeok, cháu không sao, cháu không sao, cháu còn sống còn đang cố gắng..."
Tôi an ủi anh ấy một cách vụng về, nhưng trái tim tôi dường như đã được lấp đầy.
"Bé con, chúng ta về nhà thôi."
Chúng tôi chưa thể quay về nhà, phải ở lại cùng cảnh sát ghi biên bản.
Sanghyeok đã nắm tay tôi suốt thời gian đó, như thể anh ấy sẽ không bao giờ buông tay.
Chiếc điện thoại cùi bị tắt màn hình cũng được mang đến.
"Đúng rồi, điện thoại di động của cậu là loại gì? Làm rơi xuống đất, màn hình đen thui vẫn có thể nói chuyện được."
Viên cảnh sát ở một bên thuận miệng hỏi.
Tôi lập tức ngây người, không thể tin hỏi lại anh ta: "Cuộc gọi gì?"
"cậu tự xem đi!" Có người đưa điện thoại đến.
Tôi thấy điện thoại hiển thị một cuộc gọi mười lăm phút trước.
Tính toán thời gian, anh vừa cúp máy thì cảnh sát ập vào nhà.
Tôi "..."
Sanghyeok đốt một điếu thuốc, nở nụ cười trêu chọc: "Chú không đánh răng vào buổi sáng khi thức dậy, chú không xả nước sau khi đi vệ sinh xong, và thay phụ nữ mỗi tuần... Han Wangho, cháu rất có năng lực!"
Tôi cảm thấy mình sắp bị xé nát.
"Lúc đó Minseok cũng ở bên cạnh đọc kịch bản."
Đầu óc tôi trống rỗng: "Chú nói cái gì? Em ấy cũng nghe thấy?"
Sanghyeok nhướng mày: "Em ấy nói đừng để em ấy gặp cháu."
Thảm rồi! Xong tôi rồi!
Khi tôi chuẩn bị rời đi sau khi ghi chép xong, tôi đi ngang qua cô fan cuồng đang ôm đầu ngồi xổm dưới đất.
Tôi cúi xuống và thì thầm vào tai em ấy, "Tình yêu không phải là thứ bạn giữ cho riêng mình, và nó không phải là thứ cô tự chạm vào."
"Tình yêu là gì?"
Tôi nghĩ về điều đó: "Đó là một sự kiềm chế âm thầm, đó là một sự đồng hành khó quên."
Sắp sang năm mới rồi.
Sanghyeok bận rộn chuẩn bị tham dự những bữa tiệc tối của các đài phát thanh lớn, còn tôi thì bận rộn với việc ăn uống.
Người bạn thân nhất của tôi, Siwoo, bắt đầu gọi điên cuồng, hỏi tôi có muốn đến dự tiệc tối do nhà đầu tư của công ty bạn trai cậu ấy tổ chức không.
"Jaehyuk?"
Tôi nghĩ đến hình ảnh anh ta mặc quần áo đi làm làm việc bán thời gian,
"Anh ấy không phải là một sinh viên đại học nghèo sao?"
Siwoo biết tôi đang ám chỉ điều gì: "Đó là bởi vì cha anh ấy đã đuổi anh ấy ra ngoài trải nghiệm cuộc sống."
Mẹ kiếp, hóa ra ai cũng giả nghèo, chỉ có mình tôi nghèo thật.
Siwoo chu đáo gửi cho tôi một chiếc váy.
"Ba ngàn một ngày, giá gốc 978,000, không được làm bẩn."
Làm sao có thể bẩn?
Tôi nóng lòng muốn để nó ở nhà!
Trước bữa tiệc, tôi trang điểm nhẹ nhàng tùy ý, do dự hồi lâu rồi thay lễ phục.
Khi gặp nhau, Siwoo há hốc mồm vì kinh ngạc: "Han Wangho, không biết nói sao mới đúng, vẻ ngoài của câu chắc chắn sẽ chặt đẹp tất cả các ngôi sao trong vài giây!"
Tôi không quan tâm đến chặt đẹp các ngôi sao gì đó, tôi chỉ quan tâm đến việc có thể ăn bao nhiêu trong bữa tiệc.
Có vài người đàn ông thành đạt muốn bắt chuyện với tôi nhưng vừa thấy bộ dạng ăn ngấu nghiến của tôi liền bỏ đi.
"Chậc chậc" Siwoo chán ghét nhìn tôi
"Cậu ăn nhiều một chút, sẽ không ai cưới!"
"Tớ chỉ muốn gả cho Sanghyeok." Tôi vẫn không ngừng ăn.
Siwoo biết suy nghĩ này của tôi từ khi cậu ấy còn là một đứa trẻ, nhưng cậu ấy chưa bao giờ công kích tôi vì việc đó.
Cậu ấy thở dài và đi tìm bạn trai của mình.
Tôi dừng công việc đang làm, quay đầu lại nhìn bóng dáng xứng đôi vừa lứa của họ từ xa, đột nhiên vô cùng ghen tị.
Tôi và Sanghyeok sẽ có một kết thúc như vậy?
Nhưng bây giờ anh ấy vẫn đối xử với tôi như một đứa trẻ, có lẽ khi tôi thoát y trước mặt anh ấy, anh ấy cũng sẽ không thay đổi biểu cảm.
Có một trò chơi xổ số trong bữa tiệc và con số tôi nhận được là năm mươi hai.
"Chúc mừng vị khách thứ 52!"
Trên sân khấu ồn ào, tôi còn tưởng mình trúng giải lớn nào đó, vội vàng giơ tay:
"Tôi, tôi, tôi! Năm mươi hai là tôi!" Mọi người hoan hô và tránh Han, thậm chí có người còn huýt sáo.
Tôi nhìn họ một cách kỳ lạ, và luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Phần thưởng của số 52 là—được ăn tối với Park chủ tịch một lần!"
Tôi quay mặt lại, liền thấy Park chủ tịch mà bọn họ đang nói đến, ngồi đó với khuôn mặt bóng nhờn, nhìn tôi từ trên xuống dưới một cách dâm đãng.
Mắt tôi gần như tối sầm lại.
Thật là một thứ bẩn thỉu!
Tôi vội xua tay từ chối: "Không, không, không... Không cần, tôi sẵn sàng nhường cơ hội quý giá này cho người khác!"
Lão Park lập tức thay đổi sắc mặt: "Cái gì? Ai thắng cuộc thì của người đó!"
"Anh Park nói như vậy là không tốt."
Một người đàn ông mảnh khảnh mặc vest đen chậm rãi từ hậu trường bước ra.
Ánh sáng trắng chói lọi chiếu lên mái tóc mềm mượt của anh, làm gương mặt có nét lạnh lùng trở nên ấm áp.
Ngay khi anh ta dừng lại, đôi mắt nông cạn của quét qua một lượt, lạnh lùng nhìn vào người ông chủ Park:"Hay là tôi bồi anh cả đêm, thế nào?"
Lão Park sợ tái mặt, vội vàng từ chối: "Thật ngại quá, tôi bận..tôi bận rồi."
Sanghyeok!
Tại sao anh ấy lại ở đây!
Khán giả vẫn còn sôi động và đèn nhấp nháy liên tục nhấp nháy.
Không ổn!
Tôi xách váy lên muốn lặng lẽ bước xuống.
"Han Wangho." Một giọng nói chói tai ngăn tôi lại, nghe như có chút tức giận.
Tôi quay đầu cười toe toét: "Chú hai, sao vậy?"
Sanghyeok sửng sốt, thấy tình hình xung quanh không ổn liền kéo tôi ra sau lưng.
Tôi gần như chạy vào vòng tay của anh ấy, và hầu như không dừng lại. Nhưng thấy anh mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: "Sao cháu lại ăn mặc thế này?"
Tôi cúi đầu nhìn xương quai xanh và bờ vai trắng nõn lộ ra của mình, trong lòng khẽ động, ra vẻ hiểu biết cười: "Thế nào, nhìn có đẹp không?"
Thấy vành tai anh ấy phiếm hồng, tôi cúi người sờ ngực anh ấy: "Đẹp không Sanghyeok?"
Yết hầu của Sanghyeok khẽ trượt, nhíu mày lùi xa tôi một chút, cởi áo khoác đắp lên cho tôi: "Không đẹp, mau khoác vào."
Ngón tay lạnh như tuyết của anh khẽ chạm vào lưng tôi, liền vội vàng rút tay về rồi xoay người rời đi.
Tôi không biết anh ấy bị cái gì, vì vậy tôi vô thức kéo anh lại, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh.
Đúng như tưởng tượng, mềm và mát, có mùi bạc hà nhẹ.
Tôi chết lặng sau nụ hôn.
Sanghyeok sững người, theo quán tính đẩy tôi ra: "Han Wangho! Từ khi nào cháu to gan như vậy?"
Mặt anh đen như vũ bão.
Tôi vội chạy đi.
Nhưng vẫn bị tóm được cổ áo.
Người bên cạnh đưa một bộ quần áo chỉnh tề sạch sẽ. "Mặc cái này vào đi."
Sanghyeok im lặng lái xe.
Tôi rụt cổ sang một bên, như một con gà bại trận.
Khi tôi về đến nhà, trước khi cánh cửa được mở ra, Sanghyeok đã đẩy tôi vào tường tra hỏi: "Giải thích."
"Giải thích cái gì?" Tôi lắp bắp, đảo mắt nơi khác tránh ánh mắt anh ấy.
"Ở bên ngoài cháu có hôn những người đàn ông khác như thế này không?"
Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận, "Không có, chỉ có mình chú thôi."
Sanghyeok không nói, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhìn anh, như có ảo giác về một cặp vợ chồng đang cãi nhau.
Cuối cùng tôi cũng trút bỏ được cơn tức giận, nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh: "Sanghyeok, em thích anh, anh có thể ở bên em không?"
Người tôi ôm không ôm ngược lại, mà từ từ kéo tôi lại. ra khỏi vòng tay của tôi. "Han Wangho, cháu không phải là thích mà là ỷ lại."
Biết sẽ bị từ chối mà lòng vẫn đau.
Tôi trốn trong chăn khóc nức nở.
Anh ấy phủ nhận sự yêu thích và tình yêu của tôi.
Không có gì bực bội và mất mát hơn thế.
Tôi một mực thích anh năm năm, trong mắt anh ấy chẳng lẽ không đáng nhắc tới sao?
Sau đó, nhân lúc anh ấy không có ở nhà, tôi lén dọn ra ở riêng.
Từ nay, tôi sẽ niêm phong trái tim và khóa chặt tình yêu của mình.
Không, tôi muốn cặp kè với mười người bạn trai và hôn họ thật mạnh trước mặt ông chú già đáng ghét kia!
Không chừng Sanghyeok sẽ hướng dẫn chúng tôi hôn như thế nào.
Tôi kéo vali và lái ô tô đến nghĩa trang.
Tôi một mạch tìm chỗ bố mẹ, cắm cho mỗi người một bó hoa cúc trắng rồi khóc lóc kể lể:
"Con thực sự thích anh ấy, nhưng anh ấy không tin.
"Con nên làm gì bây giờ? Bố mẹ, tại sao hai người không nói chuyện?"
Cuối cùng, tôi là người duy nhất còn lại.
"Một lũ dối trá. "
Cuối cùng tôi ngồi khóc và khóc đến khi buồn ngủ và ngủ thiếp đi trên chiếc vali.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên giường.
Còn có một vòng tay ôm lấy tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, vầng trán vừa chạm tới cằm của người đàn ông.
Mùi hương tuyết tùng nhẹ quen thuộc.
"Sanghyeok?"
Tôi sợ nếu lớn tiếng hơn nữa, giấc mơ này sẽ tan thành mây khói.
"Đừng cử động, Wangho."
Giọng nói trầm khàn truyền đến tai tôi.
Tôi hơi ngứa vì hơi thở của anh, không nhịn được ngẩng đầu lên, lại vừa vặn bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của anh.
"Lại bỏ nhà ra đi, hửm?"
"Chú không thích cháu, tại sao cháu phải ở chỗ này?"
"Ai nói chú..." Hắn đột nhiên khựng lại
Tôi cúi đầu, cố chấp nói, "Nếu như chú không thích cháu thì cháu sẽ đi ngay bây giờ."
"Han Wangho, cháu là đang đe dọa chú?"
"Được rồi, cháu đã thành công."
Sanghyeok bắt đầu kỳ nghỉ sớm.
Nói là đi nghỉ nhưng thật chất anh chỉ cùng tôi ở nhà.
Tắm lâu một chút, anh sẽ gõ cửa.
Đi vệ sinh lâu, anh ấy cũng sẽ gõ cửa.
"Wangho, sao em còn chưa ra? Anh ăn xong rồi này."
Anh ấy còn lừa dối tôi, hừ!
Tôi mới ra trường, vẫn đang trong thời gian tìm việc, ngày nào anh cũng chở tôi đến nơi phỏng vấn.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, túm lấy cổ áo anh ta: "Sanghyeok, anh tránh xa em ra!"
Sanghyeok nắm tay tôi, siết chặt ngón tay: "Wangho, không phải em nói thích anh sao? "
Mắt tôi chợt cay xè.
Tôi vẫn đợi, đợi anh nói: "Anh cũng thích em."
Anh vẫn không nói ra cho đến ngày cầu hôn tôi.
Sanghyeok mặc một bộ vest trắng, vẻ đẹp trai của anh ấy không thể che giấu được.
Anh nửa ngồi nửa quỳ, hai chân khẽ run: "Han Wangho, em đồng ý cưới anh không?"
Tôi vỗ vai anh cười tủm tỉm: "Không được đâu, chú hai à."
Tôi không thèm đòi hỏi một tình yêu không được thừa nhận.
Khi Sanghyeok cầu hôn tôi lần thứ mười tám, lúc đó tôi vừa đi xem phim với một chàng trai về.
Từ xa tôi đã thấy anh đứng đợi dưới ánh đèn nhưng tôi chỉ cười khẩy rồi quay đầu tiếp tục nói cười với những người xung quanh.
Sanghyeok hai mắt đỏ bừng, xiết chặt bó hoa trong tay rồi ném đi, bước nhanh tới, nắm lấy cánh tay tôi, ép tôi nhìn anh ta.
"Han Wangho, em được lắm, tôi đợi em ở đây cả ngày rồi!"
Tôi đỏ hoe mắt thoát khỏi sự trói buộc của anh ta: "Sanghyeok, anh không thích tôi một chút nào, thả tôi ra đi."
Sanghyeok không thể tin được cúi đầu nhìn tôi chằm chằm, hối hận và đau lòng đột nhiên dâng lên, thiếu chút nữa không nhịn được muốn kéo cổ áo anh trực tiếp hôn.
Đó chỉ là suy nghĩ của tôi nhưng Sanghyeok đã làm như vậy.
Anh nâng cằm tôi lên và hôn tôi thật mạnh.
"Làm sao anh có thể không thích em được? Han Wangho, em cũng đừng buông tay anh."
Tôi vẫn chờ đợi câu nói kia.
Sau này ở dưới thân anh, tôi toàn thân run rẩy mềm nhũn như muốn tan ra, bị ép nghe rất nhiều câu: "Anh thích em."
Nhật ký Sanghyeok:
Lần đầu tiên tôi cảm thấy những cảm xúc kỳ lạ là khi tôi nhìn thấy em ấy đùa giỡn với một cậu bé mà em ấy biết.
Nhìn nụ cười trên khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của em, tôi thực sự muốn nhốt em trong nhà, không cho ai nhìn thấy.
Tôi vô cùng kinh ngạc và căm ghét những suy nghĩ thấp hèn và bẩn thỉu của mình.
Tôi bắt đầu tự cảnh báo mình phải tránh xa em ấy.
Em ấy ngày càng trở nên xinh đẹp.
Khi em cười với tôi, mùa xuân trong lòng tôi run lên vì sung sướng.
Sau này, tôi buộc mình phải yêu người khác, lập nghiệp và cố quên những suy nghĩa tồi tàn kia.
Nhưng Eunjung đã đâm xuyên qua chiếc lá chắn vụng về của tôi trong phút chốc.
"Cậu có người cậu thích phải không?" Em ấy đủ tử tế để giả vờ ở bên tôi.
Tôi cảm ơn em ấy, và em ấy cười nhẹ: "Không sao, cứ lấy những gì cậu cần. Bây giờ tôi đã nổi tiếng và có được những tài nguyên mà tôi muốn".
Tính cách đó khác với Han Wangho của tôi.
Han Wangho luôn như một nụ hoa mong manh dễ vỡ, luôn cần sự bảo vệ của tôi.
Nhưng tôi đã không bảo vệ em ấy tốt.
Bữa ăn ngoài ý muốn đã bắt cóc em ấy.
Khi tôi nghe cuộc điện thoại của em ấy, trái tim tôi lạnh đi một nửa.
Tôi bắt đầu ngẫm nghĩ xem em ấy ở bên tôi được bảo vệ hay sẽ bị tổn thương?
Sau đó, tôi không thể kìm nén được nữa, ôm Wangho vào vòng tay của mình.
Trong bữa tiệc tối hôm đó, tôi nhìn Han Wangho mặc chiếc váy dạ hội mỏng manh và mỉm cười, trái tim tôi như ngừng đập.
Em ấy đã thực sự trưởng thành.
Giống như một bông hồng, một bông hồng tôi tự tay trồng.
Em ấy hôn tôi và nói rằng em ấy thích tôi.
Tôi không thể tin được.
Nhưng tôi nghĩ nó là sự ỷ lại nhiều hơn.
Han Wangho rất bướng bỉnh, em ấy muốn ép tôi nói rằng tôi thích em ấy.
Tôi thực sự thích điều đó, nhưng tôi luôn cảm thấy sự yêu thích của mình quá hèn hạ.
Tôi không thể nói những lời mà em ấy mong chờ.
Khi cầu hôn lần thứ mười bảy không thành và lần thứ mười tám, tôi đứng ở ngã tư đó đợi cả ngày trời mới thấy Han Wangho, nhưng em ấy lại đi cùng người con trai khác, sợi dây lý trí trong lòng tôi đứt lìa.
Sự lãng mạn mà tôi đã tích lũy trong nhiều năm chỉ thiếu em, Han Wangho.
Cuối cùng tôi đã hạ quyết tâm để nói ra
"Han Wangho, anh thích em."
Nói ngàn lần cũng không đủ.
Em là đóa hồng anh tự tay chăm sóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro